Thế Thân Nghịch Tập Chỉ Nam

Chương 73




Ngày qua ngày, đông qua xuân về, bất kể là thống khổ hay là hạnh phúc, thời gian vẫn cứ thế bình thản trôi đi.

Đảo mắt, năm năm đã trôi qua.

Năm năm trước, dấu tích cuộc chiến tranh kia cũng dần phai mờ. Trong mắt dân chúng, cuộc chiến đó đã bị vùi lấp sâu xa nơi ký ức, thỉnh thoảng sẽ nhắc đến trong lơ đãng, cũng chỉ là nhàn nhạt thở dài một hơi. Thế nhưng người hơi nhạy cảm một chút liền có thể nhìn ra Đế Quốc kỳ thực vẫn có thay đổi. Quyền uy của hoàng đế đã không còn mạnh mẽ như năm năm trước. Lúc ấy hoàng quyền vượt xa tứ đại tinh tương cùng ba gia tộc lớn. Thế nhưng hiện tại, hoàng quyền trải qua năm năm thăng trầm, bây giờ cũng chỉ có thể miễn cưỡng đối đầu cùng những thế lực này.

Đương nhiên, những chuyện này cùng dân chúng cũng không có quan hệ, chỉ có những người ủng hộ hoàng đế cảm thấy buồn bực.

Những việc này cũng chỉ là biến cố nhỏ thôi. Năm năm qua còn phát sinh rất nhiều chuyện khác.

Tỷ như, một trong tứ đại tinh tương – Mễ Ân tinh tương, địa vị của ông ta đã không còn được như lúc trước. Ông ta vốn là nhân vật trọng yếu hàng đầu ở Đế Quốc, bây giờ lại rơi xuống mức độ đóng giữ biên giới, thậm chí muốn trở lại Đế Quốc còn phải đợi hoàng đế phê chuẩn. Biên giới là khu vực cách xa trung tâm hoàng quyền nhất, thêm nữa hai đứa con ông ta cũng bị giữ lại Đế Quốc làm con tin, ông ta cũng không dám tạo phản làm loạn. Đây đối với người mê quyền lực như Mễ Ân mà nói như một đòn trí mạng. Ông ta chán chường một khoảng thời gian dài. Mấy năm sau, một vị bằng hữu thuận tiện ghé đến thăm ông ta, phát hiện người này vốn mọc tóc đầy đầu ấy vậy mà lại bị hói.

Tỷ như gia tộc lớn nhất Đế Quốc nhiều lần đổi chủ, cuối cùng vẫn quay về là gia tộc Wilson.

Lâm Sắt lẳng lặng hai năm. Thời điểm dân chúng sắp quên mất hắn là ai, hắn đột nhiên dùng tư thế uy nghiêm thu mua hết các đường hàng không tư nhân cùng mấy mỏ khoáng. Đến năm thứ hai lại tấn tốc đẩy ra thị trường kiểu cơ giáp mới, khiến cho gia tộc đang dần suy tàn từ từ khôi phục vị trí, quật khởi nhanh chóng, một lần nữa trở thành gia tộc lớn nhất.

Tỷ như, Lâm Sắt trở thành nhân vật nổi tiếng nhất Đế Quốc.

Anh tuấn, nhiều tiền, không thuốc lá không rượu bia, sinh hoạt rất có quy củ, là người nắm quyền Wilson, quả thật là trong truyện tranh bước ra, khó mà tìm được bất kỳ khuyết điểm nào, cũng trở thành người yêu lý tưởng của vô số mỹ nam mỹ nữ.

Một người đàn ông đã sắp bốn mươi tuổi mà vẫn chưa có ý định kết hôn, này cũng là một chuyện không bình thường.

Nhưng mà không ai dám hỏi hắn tại sao.

Khi thống khổ cuồng loạn hóa thành tro tàn, người ta sẽ mất đi cảm giác, sinh hoạt sẽ dần đi vào quỹ đạo. Thế nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi...

Những năm này, Cách Lỗ Tư – người làm trợ lý của Lâm Sắt đã hai mươi năm, trở thành người hiểu rõ hắn nhất. Năm năm, cậu một mực yên lặng đứng một bên nhìn Lâm Sắt thay đổi. Hai năm đầu, Lâm Sắt vẫn luôn ngơ ngơ ngác ngác. Hai năm đó, Lâm Sắt hệt như lúc hắn tưởng rằng Y Lai đã chết.

Hút thuốc, uống rượu, mất ngủ, ăn uống không điều độ, nam nhân này trở nên vô cùng chán chường, Cách Lỗ Tư thường bắt gặp hình ảnh Lâm Sắt nằm dài trên đất, không hề tức giận, cứ như mất đi cảm xúc. Cậu còn tưởng rằng người nằm trên đất kia kỳ thực là một xác chết.

Sau đó, Lâm Sắt dần khôi phục như cũ. Hắn hoàn toàn tập trung vào công việc, một cách điên cuồng. Rất nhanh, hắn đã được đền đáp, gia tộc Wilson thu được lợi nhuận lớn vô cùng. So với Wilson mấy năm trước, hiện tại thế lực đã bành trướng mạnh mẽ kinh khủng, trở thành trụ cột kinh tế của Đế Quốc. Một khi gia tộc Wilson sụp đổ, toàn bộ Đế Quốc cũng sẽ lụi bại theo.

Tình trạng điên cuồng của hắn kéo dài một năm. Vào năm thứ tư, Lâm Sắt đột nhiên trở nên yên lặng, trở thành thương nhân trầm ổn. Cuộc sống của hắn vô cùng có quy luật, mỗi ngày đúng giờ rời giường, nửa giờ đọc báo, tiếp đó ra ngoài đi làm, buổi trưa lúc nghỉ ngơi sẽ uống một chén trà, buổi chiều đúng giờ tan sở, có lúc đi tập thể hình, có lúc sẽ đi dạo cạnh biển một chút, đến buổi tối thì lại đúng giờ đi ngủ. Quy củ đến không thể xoi mói.

Có một số việc quá mức bình thường lại hóa ra không bình thường. Bề ngoài bình tĩnh che giấu cho nội tâm mục nát, đau thương tích lũy ngày qua ngày, một lúc nào đó sẽ biến chất. Bây giờ vẫn còn một chút niềm tin giúp hắn chống đỡ, thế nhưng nếu niềm tin đó mất đi, Lâm Sắt sẽ triệt để tan vỡ.

Mỗi một quãng thời gian, Lâm Sắt sẽ tự cho mình một kỳ nghỉ dài hạn. Khoảng thời gian này, hắn sẽ đi đến rất nhiều tinh cầu, gần thì là trong Đế Quốc, xa thì đến cả các tinh cầu khác, nói là đi chơi nghỉ phép, không bằng nói hắn đang đi tìm kiếm thứ gì.

Trong lòng Lâm Sắt vẫn luôn cất giấu một loại kỳ vọng, ngày nào đó, trên con đường mòn, hắn sẽ gặp lại người kia, tiếp đó đem thân ảnh quen thuộc ấy ôm vào trong lồng ngưc, mãi mãi không buông.

Chỉ là... loại hy vọng này thực mong manh... thực mong manh...

--

Trong làng chài nhỏ cạnh biển vừa nhiều thêm một hộ dân.

Đây là một thôn trang nhỏ hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, chuyện lớn ngoài thôn cũng chẳng thể nào ảnh hưởng đến khu vực này được. Thế nhưng trong thôn phát sinh dù chỉ là chuyện rất nhỏ người cả thôn đều sẽ biết.

Kẻ xâm lấn, tất cả mọi người đều học cái từ này ở trung học. Khi hộ kia vừa mới chuyển vào, người dân nơi đây vô cùng tò mò cùng cảnh giác. Cảnh giác là vì sách giáo khoa của bọn họ từng nhắc tới, kẻ xâm lấn sẽ từng bước từng bước xâm chiếm tài nguyên của họ cho đến khi nó cạn kiệt. Mà tò mò bởi vì ở cái thôn nhỏ này ngoại trừ trẻ con mới sinh, đã rất lâu không có người lạ tới rồi.

Bọn họ dài cổ nhìn ra ngoài rất lâu, rốt cuộc thấy rõ diện mạo của "kẻ xâm lấn".

Một nam nhân xinh đẹp cùng một đứa bé đáng yêu.

Các thôn dân khí thế hùng hổ đứng ở nơi đó, sau khi đứa bé đưa mắt nhìn bọn họ, luồng khí thế kia đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng. Các phu nhân thì lại càng trực tiếp, xông lên ôm lấy đứa nhỏ.

Hai người liền dễ dàng hòa nhập vào thôn trang. Dần dần, có vài người đã quên mất bọn họ là người đến sau.

Y Lai đến làng này đã được năm năm. Sinh hoạt ở đây yên tĩnh mà nhàn nhã, trong không khí mang theo mùi vị nhàn nhạt của biển, hết thảy buồn phiền cùng thống khổ cũng dần phai nhạt.

Sáng sớm, vệt nắng đầu tiên soi rọi xuống mặt biển xanh thẳm, hải dương đều tràn ngập trong ánh hào quang.

Một bóng người thon dài đứng cạnh biển. Đó là một nam nhân trẻ tuổi, ngũ quan xinh đẹp, mắt lam trong suốt sạch sẽ, mặc một thân quần áo bình thường, tay áo xăn lên một chút, đi dọc ven bờ biển. Trong tay y cầm một cái rổ trúc, bên trong đã tràn ngập vỏ sò và nghêu. Đây là thu hoạch buổi sáng của y, cũng chính là đồ ăn của hôm nay.

"Y Lai, chào buổi sáng." Một thanh niên cường tráng cười chào hỏi y, anh ta tìm tìm trong giỏ trúc của mình một hồi, rốt cuộc tìm được một con cá nhỏ màu nâu, tay giương lên ném con cá vào trong giỏ của Y Lai: "Tốt cho não của nhóc con."

"Cảm tạ." Y Lai cười nói.

Thanh niên nhìn thấy nụ cười lóa mắt của y, trên mặt đỏ ửng, phất phất tay liền rời đi.

Y Lai nhìn giỏ trúc của mình, thoáng suy tư một hồi, liền không đi tiếp nữa, mà là xoay người, hướng về phía biển xa xa mà đi đến.

Biên giới của thôn trang dần dần hiện ra. Thôn nhỏ này vô cùng thần kỳ. Lần đầu tiên Y Lai đặt chân đến tinh cầu này, ấn tượng nhất chính là biển rộng, đây căn bản là một vùng biển rộng lớn tạo nên cái hành tinh này, không có bất kỳ dấu vết nào của lục địa. Y cùng Ai Nhĩ Duy Tư dạo chơi ở đây rất lâu. Giao nhân thiên tính yêu mến hải dương, thế nhưng bọn họ vẫn là lớn lên ở lục địa, lục địa là cố hương thứ hai của họ, chơi lâu quá cũng có chút không quen.

Tiếp đó bọn họ phát hiện ra cái thôn nhỏ này. Bốn phía là biển, tựa như một hải quốc xinh đẹp. Y Lai nhìn thấy nơi này liền yêu, y sẽ ở lại đây, có thể là năm năm, có thể là mười năm, cũng có thể là cả đời.

Nhà Y Lai ở hướng Đông Nam thôn, vô cùng kín kẽ. Thời điểm Y Lai đi tới trước cửa nhà đã có rất nhiều người tụ tập, đại đa số đều là nam nhân.

Bởi vì gần biển, người nơi đây có nước da rất đậm, chỉ có Y Lai là khác. Gió biển mài dũa gương mặt y vẫn không thể để lại dấu vết gì, vẫn là da thịt trắng nõn.

Y Lai vừa về đến, những người đàn ông trong thôn liền xông tới, dài cổ nhìn về phía giỏ trúc của Y Lai.

"Có vỏ sò! Còn có nghêu!"

"Tại sao có cá nữa kìa?"

Các nam nhân mồm năm miệng mười thảo luận.

Y Lai thích uống, Ai Nhĩ Duy Tư thích ăn, khi tới thôn trang tách biệt này, Y Lai liền phát huy sở trường của mình, chính là làm các loại thức ăn thức uống. Giao nhân không ăn cá, chủ yếu ăn tôm là chính. Những nguyên liệu này qua tay Y Lai liền thành mỹ vị nhân gian. Đến buổi trưa liền có rất nhiều người đến cọ cơm.

"Y Lai, trưa hôm nay ăn món gì vậy?"

"Y Lai, mấy món này rốt cuộc là cậu làm thế nào vậy? So với lão bà nhà tôi làm ngon hơn gấp trăm lần!"

"Buổi trưa ăn cái gì tạm thời bảo mật. Có điều vấn đề hiện tại là các nhị tẩu đang đứng đó kìa." Ánh mắt Y Lai xuyên qua đám nam nhân, lạc trên người mấy nữ nhân đứng sau lưng bọn họ.

Các nam nhân nhất thời bỏ chạy loạn như rừng.

Nam nhân đổi thành nữ nhân, mọi người lại bắt đầu vây quanh Y Lai. Tướng mạo Y Lai đẹp đẽ, nụ cười rất sạch sẽ, tính tình lại ôn nhu, các nàng đều rất thích cùng y tán gẫu. Y Lai nhìn nữ nhân ngồi bên cạnh y, đa số nữ nhân ở đây da dẻ thô ráp đen thui, thế nhưng trên gương mặt các nàng lúc nào cũng treo một nụ cười thuần phác, nghĩ gì liền viết hết lên mặt. Ở trong thôn này, không có lừa dối, không có quanh co lòng vòng.

"Ai Nhĩ Duy Tư là cậu sinh hay là nửa kia của cậu sinh?"

"Y Lai, có phải cậu trên giường quá mạnh, cho nên đem nàng kia dọa chạy? Hay là người kia quá mạnh, cậu liền ôm con chạy trốn? Hai người ly hôn chưa?"

"Y Lai, trưởng thôn thầm mến cậu đó!!"

"Y Lai, cậu thích người như thế nào? Cậu thấy trưởng thôn thế nào?"

...Mấy người này có lúc trực tiếp quá đáng...

Nửa kia của y... Mắt Y Lai hơi nheo lại, ánh mắt trở nên mê man...