Thế Thân

Chương 151




Thảo luận một hồi, cuối cùng vẫn là Đàm Thái y ra mặt, báo cáo kết quả chẩn bệnh cho vị Đế Vương khiến ai cũng sợ hãi nghe.

"Bệ hạ, tình trạng của nương nương không đáng ngại."

"Không đáng ngại?" Giọng Hiên Viên Kỳ thấp đến đáng sợ: "Cơ thể gần như bị đông cứng mà nói là không đáng ngại? Nghe đây, trẫm không muốn nghe các người nói dối đâu đấy!"

"Bệ hạ, vi thần không nói dối, tình trạng của nương nương thật sự không đáng ngại!" Đàm Thái y mặc Hiên Viên Kỳ nổi giận, nói tiếp: "Nhưng như vậy mới khiến chúng thần thấy kỳ lạ, mạch tượng của nương nương bình thường, ngoại trừ sắc mặt trắng bệch dọa người ra, quả thực có thể nói nương nương chỉ đang ngủ mà thôi, nhưng nếu là bình thường, con người mà nằm ngoài trời tuyết một ngày, căn bản không thể có kết quả như vậy được!"

"Vậy thì sao?"

"Mạch tượng nương nương bình thường, nhịp tim cũng bình thường, vi thần cả gan đoán, nương nương là được cao nhân tương trợ!"

"Cao nhân tương trợ?"

"Đúng vậy! Bệ hạ, người có còn nhớ, lần nương nương vô tình sinh non, chúng thần đã kết luận không thể cứu nương nương được nữa, nhưng sau hôm đó nương nương liền tỉnh lại, khi đó vi thần đã cảm thấy rất kỳ lạ, bây giờ xem ra, nương nương đúng là được cao nhân tương trợ, không biết vị cao nhân đó đã làm gì nương nương, hình như là đang bảo vệ người, vì vậy hiện tại nương nương hôn mê là do mệt mỏi, tình trạng của nương nương không đáng ngại."

"Thật không?"

"Đúng vậy, bệ hạ!" Đàm Thái y nói mà nóng lòng muốn được thử sức với người này.

Nhiều năm rồi, lão chưa từng thấy chuyện nào kỳ lạ như vậy, nếu có cơ hội, lão nhất định phải gặp vị cao nhân kia lãnh giáo mới được.

"Ý ngươi là bây giờ nàng ổn rồi?" Hiên Viên Kỳ cảm thấy thật khó tin.

"Đúng vậy, bệ hạ, bây giờ việc cấp bách nhất là ủ ấm nương nương, bằng không, dù vị cao nhân kia có lợi hại đến đâu cũng chẳng giữ lại mạng cho nương nương được nữa."

Hiên Viên Kỳ quay đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch của Liễu Vận Ngưng, phất phất tay: "Lui xuống hết đi!"

Thái y đi rồi, Lưu Dục nghe theo căn dặn của Hiên Viên Kỳ đặt bếp sưởi ở tất cả góc phòng của Liểu uyển, trong phòng bấy giờ đã có hơn hai mươi cái.

Lưu Dục đóng cửa sổ, chỉ chừa một cái khe nhỏ để thông gió, rồi dập tắt vài ngọn nến, chuẩn bị xong hết, nàng do dự một hồi mới dám nói với Hiên Viên Kỳ: "Bệ hạ, người đi nghỉ đi, nương nương có nô tỳ ở đây rồi."

Hiên Viên Kỳ không quay đầu lại, nói: "Ngươi lui xuống trước đi, ở đây có trẫm là được rồi."

Lưu Dục cắn cắn môi, tuy không cam lòng nhưng vẫn nói: "Vâng!" Rồi nhẹ nhàng dợm bước rời khỏi phòng, Hiên Viên Kỳ không hề hay biết chỉ một mực nhìn thiếu nữ.

Cửa nhẹ nhàng khép lại, trong căn phòng u tối chỉ còn lại hai người.

Ánh trăng thanh vắng chiếu qua khe cửa sổ, làm cho căn phòng có vẻ sáng sủa hơn một chút, gió lạnh thổi 'vù vù' qua khe hở nhỏ như muốn đoạt đi chút ấm áp còn sót lại trong phòng.

"Mẫu thân......" Bỗng, thiếu nữ nằm trên giường gọi nhỏ, tiếng nấc nghẹn ngào như bóp chặt trái tim y, trong đêm tối, một giọt lệ từ từ chảy xuống từ khóe mắt thiếu nữ, cực kỳ rõ ràng.

Y bất giác nắm chặt tay nàng, cơn đau âm ỉ ban đầu ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn, cho đến giờ phút này y mới biết trái tim mình thật sự biết đau.

"Mẫu thân......" Thiếu nữ trên giường vật vã, cố giãy khỏi tay y: "Con từ bỏ...... Con từ bỏ tất cả......" Từng giọt nước mắt chảy xuống, y giật mình, khoảnh khắc đó y đã để vụt mất nàng.

Nàng giật phắt tay lại, cứ như y là nước lũ và thú dữ, nàng dịch lui ra một góc giường, cho dù có ngủ mơ nàng vẫn muốn né tránh người đã khiến nàng đau khổ, khiến nàng tổn thương trong vô thức.

Y kinh ngạc nhìn những giọt nước mắt chưa kịp khô trên mặt nàng, trái tim thắt lại.

Từ khi nàng vào cung cho đến nay, dù có bị y sỉ nhục cũng chưa từng thấy nàng rơi lệ, hay lần y cho nàng vùi vào lòng mình khóc thầm, y cũng vẫn không thấy nước mắt của nàng, nhưng y thật không ngờ, một người không bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác như nàng, lại khóc thầm trong mơ.

Giấc mơ của nàng rốt cục có cái gì? Mà khiến nàng phải khóc thầm trong mơ?

Nắm lấy bàn tay đã giãy khỏi tay mình, y cảm giác được lòng mình chỉ còn lại được nỗi cay đắng.

Đau quá, đau quá, đau đến nỗi mắt y cũng thấy xót.

—- Liễu Uẩn Nịnh, Liễu Uẩn Nịnh, nàng nói đúng, ta thật sự không thể tiếp tục lừa mình dối người được nữa......

Trong lúc y còn chìm đắm trong đau khổ, thiếu nữ trên giường đã nằm co người lại, miệng hơi mở, hô hấp khó khăn: "Lường gạt......Tất cả đều là lường gạt......Rõ ràng đã nói sẽ đưa ta đi......Tất cả đều là lường gạt mà......"

Cùng một giấc mộng, cùng một kết cục, còn có, cùng một nỗi đau cứ lặp đi lặp lại mãi.