Thể Tôn

Chương 655: Hung thú




Lôi Cương chỉ biết không ngừng dung hòa cùng hài cốt, nhưng lại không rõ rốt cuộc đã dung hòa bao nhiêu, có thể là một phần mười, cũng có thể là một phần trăm, càng có khả năng là một phần vạn. Nhưng bất luận thế nào, Lôi Cương phát giác, lực lượng lúc này đã đạt đến một trình độ khủng khiếp. Không đến thời gian hai hơi thở, quyền kình Lôi Cương đánh ra đã như lũ cuốn, điên cuồng bắn nhanh ra bốn phương tám hướng, giống như trận đại hồng thủy chấn động khủng bố, khiến đại địa rung động, sóng cát không ngừng bắn lên.

Trong vòng hai hơi thở này, Lôi Cương không biết đã đánh ra bao nhiêu quyền, nhưng trong những kình quyền này đều ẩn chứa bát trọng kình! Dưới cương thần địa cấp nếu bị đánh trúng, thì sẽ bị lực công kích điên cuồng của bát trọng kình đánh bay, thân thể nổ tung. Quyền kình lần nữa được đánh ra, các cao thủ Đạo Gia điên cuồng lao khắp nơi liên tục kêu lên những tiếng kêu thảm theiets, còn Lôi Cương đứng trên không, thần hồn nhanh chóng tuôn ra khỏi nội thể, biến hóa thành một đám mây, nhanh chóng khuyếch tán ra bốn phía. Những cương anh, đạo anh đó cơ hồ đều bị thần hồn của Lôi Cương nuốt chửng. Hấp thụ xong, Lôi Cương cấp tốc thu vào nội thể, hư kiếm đột nhiên xuất hiện trong hai tayrồi nhảy lên, quay mạnh người, hư kiếm nghiêng bổ đến Đạo Thiên đang gần ngay trước mắt.

Ầm!

Trọng lượng khủng khiếp đó của hư kiếm đã đánh thẳng lên lồng cương khí của Đạo Thiên, lực lượng cường đại trực tiếp chấn vỡ lồng cương khí, y phun ra một ngụm máu, bắn vào trong đất như đạn pháo. Lôi Cương không chút do dự, hai tay cầm kiếm, ném mạnh xuống.

Oành ầm ầm!

Những tiếng nổ lớn long trời lở đất như sóng giữ cuồng bạo liên tiếp cuộn lên từng gợn sóng như thủy triều.

"Thể xác còn chưa nát?"

Lôi Cương khẽ nhíu mày, thần thức phát giác ra thân thể Đạo Thiên còn chưa bị nổ tan, lúc này, Đạo Thiên đột nhiên phá đất ra, bay vào không trung, ngồi xuống, giận dữ rít lên:

"Kết trận, gọi thần thú hộ tông!"

Năm cương thần thiên cấp bị trọng thương còn lại nghe vậy vẻ mặt nghiêm túc đến cực điểm, cấp tốc xuất hiện bên cạnh Đạo Thiên, ngồi xuống, còn các cường giả cương thần địa cấp khác cũng đều vây quanh Đạo Thiên, họ đồng thời cũng ngồi xuống.

Lôi Cương thấy vậy cười nhạt, thân thể chợt động, hiện ra bên chùy lớn, vỗ mạnh vào nó, phân thân hệ Hỏa bay ra dung nhập vào bản tôn, còn chùy lớn cũng nhanh chóng biến hóa thành một hung thú khổng lồ hiện ra bên người Lôi Cương.

Grừ…

Một tiếng gầm giận dữ, khiến sắc mặt toàn bộ cao thủ chẳng còn mấy người của Đạo Gia trong vòng mấy chục thước thảm hại, phần lớn đều phun ra một ngụm máu, một lực lượng tinh thuần từ nội thể họ tỏa ra ngưng tụ trên đỉnh đầu Đạo Thiên. Hung thú đột nhiên nuốt chửng Lôi Cương, một ánh hào quang lóe lên, một chiến giáp hung thú bao phủ lấy cả người Lôi Cương. Hắn nhìn các cao thủ Đạo Gia tụ tập phía trước. quát lạnh:

"Nát!"

Theo âm thanh của Lôi Cương vang lên, mặt đất vang lên những tiếng ầm ầm, trên bầu trời sấm sét giữa trời quang, vô số đạo linh khí cuộn trào mãnh liệt hội tụ vào nội thể Lôi Cương. Song quyền của Lôi Cương nắm chặt, bành trướng nhanh chóng, hắn gầm lên tức giận:

"Hư không!"

Ngao…

Quyền kình tuôn ra khỏi nội thể lại vang lên tiếng hổ khiếu long ngâm, đánh về Đạo Thiên. Quyền kình cường đại như bạo phong cuồng mãnh khiến đất trời run rẩy.

Cao thủ còn lại của Đạo Gia hoảng hốt, nhìn một quyền khủng khiếp như vậy đang đánh tới, trong hai mắt lại không có tuyệt vọng, chỉ có vẻ cười gắn ác độc.

Ầm…

Song quyền tung ra, toàn bộ cao thủ Đạo Gia đều chết, thân thể cương thân thiên cấp nổ tung, cương anh bay ra, Lôi Cương đánh tiếp ra một quyền khiến cương anh của họ nổ tung, nhưng tiếp đó, Lôi Cương chợt trở nên ngưng trọng, lực lượng tinh thuần mà họ hóa thành lại không bị hút vào nội thể Lôi Cương, mà ngưng tụ lại trên không. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Grừ…

Một tiếng gầm rống chợt vang lên trong không trung, khí thức ẩn chứa trong đó khiến Lôi Cương kinh hãi. Đột nhiên, con ngươi hắn kịch liệt co rút lại, trên không một thân ảnh khổng lồ đang chầm chậm hiện ra, đợi con hung thú này hiện ra thực thể hóa xong, đáy lòng Lôi Cương đại biến, vội vàng thoái lui, một con hung thú cả người bao phủ bởi vảy màu vàng đất đạp không công kích Lôi Cương.

Lôi Cương gầm nhẹ, thân thể chợt vững lại trên không, lực lượng toàn thân bạo phát, hữu thủ ngưng thành quyền, nghênh đón hung thú khổng lồ này.

Bịch!

Tiếng va chạm vang lên, người Lôi Cương lùi lại mấy bước, mà con hung thú bị Lôi Cương đánh trúng một quyền đó cũng chỉ lùi lại mấy trượng, chứ không bị đánh bay.

- Phòng ngự thật mạnh!

Lôi Cương thầm nghĩ trong lòng. Một quyền của hắn đủ để đánh bay một ngọn núi lớn, vậy mà con hung thú này lại chỉ bay lùi lại mấy trượng, còn bản thân cũng bị bật lại, có thể thấy độ mạnh trong phòng ngự của nó. Lúc này, hung thú đã tiếp tục xông lên, lực công kích cực mạnh của nó khiến phong vân nổi lên. Lôi Cương hít sâu một hơi, chân phải lùi lại một bước, hư kiếm nắm trong tay, tay trái cầm kiếm, tay phải ẩn chứa lực lượng toàn thân, vỗ vào chuôi kiếm, tiếng hư kiếm phá không vang lên, bắn vọt tới hung thú.

Ầm!

Lại một tiếng chấn vang, hư kiếm xuyên qua nội thể hung thú rồi bay ra, nhưng điều làm Lôi Cương kinh ngạc là, hung thú này không bị trọng thương, phần da thịt bị hư kiếm đánh nát cũng khép lại nhanh chóng. Lôi Cương khẽ nhíu mày, thân thể vội vàng di chuyển, nắm lấy hư kiếm bay ra, nhìn chằm chằm vào con hung thú nổi giận lôi đình đang ngoảnh đầu lại nhìn.

Grào grào grào…

Tiếng kêu thảm thiết tê buốt tâm can của con hung thú vang lên, đôi mắt to lớn đột nhiên trở nên đỏ rực.

Bất chợt, hai mắt Lôi Cương ngưng lại, con hung thú hai mắt biến đỏ rực này tự nhiên lại rơi xuống, rầm một tiếng, mặt đất rung chuyển.

- Chết rồi sao?

Lôi Cương nghi hoặc, lúc nhìn xuống phía dưới, trong lòng hắn có chút hồi hộp, hung thú đó rơi xuống đất không ngờ lại dung nhập vào lòng đất, biến mất tăm tích. Thần thức Lôi Cương tiến vào lòng đất, tìm kiếm hung thú hệ Thổ quỷ dị này, nhưng lại phát hiện trong đất không có bất kỳ động tĩnh gì, như thể… con hung thú này căn bản không hề tồn tại vậy.

Ngay khi Lôi Cương còn đang kinh nghi bất định, trong đất bỗng truyền ra tiếng gầm giận dữ, đất cát cuộn lên giữ dội như lôi vân cuồn cuộn, như thể dưới đất có tuyệt thế hung thú sắp xuất thế.

- Đây rốt cuộc là thế nào? Tại sao ta không cảm nhận được bất kỳ khí tức gì? Đạo Gia không ngờ còn có thần thú hộ tông mạnh như vậy.

Lôi Cương kinh ngạc nói.

Lôi Cương không biết rằng, thần thú này căn bản không phải thần thú hộ tông của Đạo Gia, chẳng qua năm đó Đạo Hư tìm được một biện pháp triệu gọi hung thú trong chí bảo, nhưng muốn gọi ra hung thú, cái giá phải trả rất nặng nề, Đạo Hư truyền biện pháp này xuống, đồng thời dặn dò Đạo Thiên, ngày nào Đạo Gia sắp bị diệt vong thì mới được gọi ra hung thú này, nhằm đẩy kẻ thù cùng đến chỗ chết, báo thù rửa hận.

Lôi Cương lơ lửng trên không tuy kinh ngạc, nhưng cũng không lo lắng gì, dù gì đã có chiến giáp do chùy lớn ngưng tụ thành, hắn có lòng tin tuyệt đối với phòng ngự của nó. Nhưng, một khí thế che trời lấp đất từ mặt đất bạo phát ra, Lôi Cương chưa kịp phản ứng lại thì mặt đất phái dưới đã lồi lên, trong tích tắc, một quả núi cao trồi lên kịch liệt. Lúc Lôi Cương nhìn rõ quả núi cao này, sắc mặt đại biến, núi này, phảng phất như muốn nuốt trọn vạn vật trên thế gian, mà cái miệng khổng lồ của nó đang nhằm thẳng vào Lôi Cương. Hắn hơi kinh hãi, thân thể nhanh chóng di chuyển, nhưng cái miệng lớn đó như biết được Lôi Cương sắp di chuyện đến đâu, liền quay đầu nhanh như chớp nuốt một bên khác, thân thể Lôi Cương còn chưa hiện ra thì đã bị cái hố lớn nuốt vào.

Lôi Cương bị nuốt vào trong hố lớn, chỉ cảm thấy một làn khí tức cưỡng bách ép lên toàn thân, gần như khiến khí huyết trong người hắn sôi sục lên. Thân thể hắn vội vàng biến hóa thành viêm long, chuyển động kịch liệt, phát ra một tiếng rít gầm, trong lòng nổi giận gầm lên:

- Thái Cổ nổi giận!

Cái đuôi rồng to lớn của viêm long quét ngang qua cả cái hố khổng lồ từ núi lớn ngưng tụ thành kia, một kích sở hữu lực lượng sấm sét đánh quả núi lớn thủng một lỗ, Lôi Cương cấp tốc bay ra khỏi ngọn núi lớn, lơ lửng trên không, phun ra một đạo Cửu Thiên Huyền Hỏa, còn quả núi cao này không ngờ lại dung nhập vào trong đất.

- Đây là thần thú gì? Không ngờ lại mạnh như vậy?

Lôi Cương nhìn mặt đất phía dưới phục hồi lại sự yên bình không khỏi thầm nói.

Bất chợt, mặt đất nhanh chóng lồi ra, một ngọn núi cao lần nữa hiện ra, mà lần này không còn là cái hố lớn, mà là một bàn tay lớn đang xòe ra, chộp đến Lôi Cương.

Lôi Cương hừ lạnh một tiếng, đuôi rồng khuấy động khiến không gian phát ra tiếng ầm vang, phong vân nổi lên, đuôi rồng to lớn của Lôi Cương quét thẳng về phía bàn tay to lớn.

Hai bên mạnh va chạm vào nhau, kinh thiên động địa, đuôi rồng khổng lồ ẩn chứa lực lượng khủng khiếp, nhưng lại không thể đánh nát bàn tay to lớn đó. Lôi Cương thầm kinh ngạc, phòng ngự thật mạnh. Cái đuôi rồng lần nữa phát động, thế tất phải đánh nát bàn tay to lớn này, nhưng không ngờ, bàn tay này lại chộp lấy đuôi rồng của Lôi Cương.

Ầm!

Bàn tay to lớn giống như tay của người thật, chộp lấy đuôi rồng của Lôi Cương, quật mạnh xuống đất. Lực đánh khủng khiếp làm cả người Lôi Cương khí huyết chảy ngược.