Thê Tử Của Tà Vương

Chương 32: Ngươi không cần mặt mũi




Cơ Điệp Nhi kích động đi theo sau Cơ Cửu Nhi vào Tụ Phúc lâu, trong lòng nàng ta không ngừng mừng thầm, rốt cục cơ hội cũng đến, không uổng nàng vất vả nhiều ngày như vậy.

Đinh Hải dẫn hai người Cơ Cửu Nhi cùng Cơ Điệp Nhi đi vào trong nhã gian, Phượng Ngạo Hải cùng Phượng Ngạo Tuyên đã ngồi trong đó uống trà từ trước. Cửa phòng vừa mở, Phượng Ngạo Tuyên liền đứng dậy vui mừng quay người lại, vừa muốn mở miệng nói cái gì liền phát hiện ra sự xuất hiện của Cơ Điệp Nhi, đi sau mới là Cơ Cửu Nhi, sắc mặt vui mừng của hắn lập tức biến mất vô tung vô ảnh.

“Chúng ta không có mời ngươi đến, ngươi như thế nào lại không biết xấu hổ vậy!” Phượng Ngạo Tuyên trừng mắt nhìn Cơ Điệp Nhi, không khách khí nói.

Cơ Cửu Nhi kéo nhẹ khóe miệng, lướt qua người Cơ Điệp Nhi đến chỗ ngồi của mình, cả người không có một chút ý tứ giúp tỷ tỷ giải vây nào. Cơ Điệp Nhi bị những lời nàycủa Phượng Ngạo Tuyên dội lên đầu một chậu nước lạnh.

“Ai nha nha, đại tiểu thư Tướng phủ da mặt nhưng thật là dầy a!”  Phượng Ngạo Tuyên càng nói càng hăng, lúc sau còn hô to lên, “Thừa tướng đại nhân chính là nuôi dưỡng cháu gái như vậy, thật sự làm cho ta mở rộng tầm mắt, người ta không có mời ngươi, ngươi lại còn mặt dày lẽo đẽo theo người ra đến, không biết chữ xấu hổ viết thế nào sao!” 

Hắn nói xong liền quệt miệng, nhìn thấy gương mặt Cơ Điệp Nhi không ngừng biến hóa mà như được giải hận trong lòng__Đáng đời ngươi, dám khi dễ Cửu Nhi, hừ!

Hồng Nhi đi phía sau Cơ Cửu Nhi, che miệng cười nói: “Nô tỳ thỉnh an Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử!”

“Cũng không phải trong cung, ngươi không cần đa lễ.” Phượng Ngạo Hải ôn hòa nói, sau lại nhìn Cơ Cửu Nhi, “Đến cũng không báo trước một tiếng, thật sự là hiểu chuyện.”

Ba người nói nói cười cười, liền trực tiếp đem sự tồn tại của Cơ Điệp Nhi trở thành không khí.

Cơ Điệp Nhi xấu hổ đứng ở cửa, tiến vào cũng không được, trở về cũng không xong. Mà bị Phượng Ngạo Hải nói như vậy, nàng liền bị mọi người bên ngoài không ngừng chỉ trở.

“Cửu Nhi a, hôm nay lâu lí mới làm ra đồ ăn mới, là ta đề nghị mời ngươi tới đó, không phải Nhị ca đâu.” Phượng Ngạo Tuyên ngồi xuống đối diện Cơ Cửu Nhi, tranh công nói.

“Tiểu thư?” Tình Sương kéo kéo ống tay áo Cơ Điệp Nhi.

Cơ Điệp Nhi che giấu tức giận của mình, cắn môi đi vào trong phòng: “Nhị hoàng tửmạnh khỏe, Tam hoàng tử mạnh khỏe.” Sau đó nàng ta liền tự tiện ngồi vào bên cạnh người Cửu Nhi, một chút cũng không khách khí, “Tổ mẫu tiểu nữ sợ Cửu Nhi muội muội ra ngoài không có phương tiện nên để cho tiểu nữ đi cùng, cũng không biết là vì lời mời của Tam hoàng tử.”

Dứt lời nàng ta liếc nhìn Phượng Ngạo Hải một cái, thẹn thùng cúi đầu.

Sắc mặt Phượng Ngạo Tuyên quái dị nhìn Cơ Điệp Nhi, sau đó lại bĩu  nhìn Cơ Cửu Nhi, làm ra bộ dáng hắn thực buồn nôn.

Khóe miệng Hồng Nhi run rẩy, có chút châm chọc nhìn gương mặt đại tiểu thư__Đại tiểu thư, người có thể không biết ngượng hơn nữa được không!

Tình Sương đứng ở một bên chỉ hận không thể tìm được một cái động mà chui vào, đối với vị đại tiểu thư này nàng thực bội phục bội phục!

Phượng Ngạo Hải ngại thân phận của Cơ Điệp Nhi là đại tiểu thư phủ Thừa tướng, nếu không phải vì thể diện của Cơ Cửu Nhi, hắn đã trực tiếp bảo Đinh Hải ném nàng ta ra ngoài rồi, hắn nhíu mày nhìn nàng ta, lại nhìn về phía Cơ Cửu Nhi nói thản nhiên, 

Một lát nữa đồ ăn mới mang đến, đây là điểm tâm Tam đệ mang từ trong cung ra, nếm thử trước xem thế nào.”

“Đúng vậy, đúng vậy, Cửu Nhi mau nếm thử đi, nếu ngươi thích ta lần sau lại mang ra nữa.” Vẻ mặt Phượng Ngạo Tuyên tràn đầy tươi cười thúc giục Cơ Cửu Nhi.

Cơ Cửu Nhi nhìn vài món điểm tâm ngọt bày trên mặt bàn, nhìn qua rất là mê người a, nàng không chút khách khí chậm rãi thưởng thức. Nhìn hành động này của nàng, Cơ Điệp Nhi chỉ biết nắm chặt khăn tay, hung tợn trừng mắt, âm thầm rủa Cơ Cửu Nhi ăn đến nghẹn.

“Thế nào, thế nào?” Phượng Ngạo Tuyên đợi cho Cơ Cửu Nhi nếm qua mỗi thứ một lần mới lo lắng hỏi.

Cơ Cửu Nhi mỉm cười gật đầu, dính nước viết ở trên bàn__Rất ngọt.

“A, Cửu Nhi thích ăn đồ ngọt sao? Nga, ta lần sau sẽ chú ý, đều tại tên ngự trù kia phá hư, hắn nói nữ tử không thích ăn đồ quá ngọt a, trở về phải cho hắn ta một bài học mới được. " Phương Ngạo Tuyên than thở.

Khóe miệng Cơ Cửu Nhi hơi giương lên, bỗng nhiên nàng nghĩ tới cái gì, liền cầm lấy một khối điểm tâm đưa cho Cơ Điệp Nhi ngồi cạnh.

Cơ Điệp Nhi tiếp nhận một cách cứng ngắc, nàng cẩn thận nhìn thoáng qua Phượng Ngạo Hải, sau đó chậm rãi cắn nuốt, tưởng tượng khối điểm tâm này chính là Cơ Cửu Nhi mà không ngừng cắn cho hả giận, nhưng mà đột nhiên nàng ta che miệng lại, hai má đỏ lên__nghẹn rồi!

“Tiểu thư!” Tình Sương tiến lên vỗ vỗ sau lưng Cơ Điệp Nhi, Cơ Cửu Nhi thấy cũng đưa cho nàng ta một ly trà, Cơ Điệp Nhi lúc này bất chấp tất cả há to mồm nuốt lấy nước trà, vừa nuốt xuống khối điểm tâm trong miệng liền tràn ngập hương vị chua xót. Thần sắc nàng ta vô cùng khó coi, nhưng vừa liếc mắt nhìn trên bàn, trong miệng Cơ Điệp Nhi cảm thấy quay cuồng vô cùng, ly trà nàng vừa mới uống kia chính là cái chén mà Cơ Cửu Nhi dính nước viết chứ!

Cơ Cửu Nhi! Cơ Điệp Nhi cuối cùng không nhịn được đứng dậy xông ra ngoài, không ngừng nôn mửa.

Cơ Cửu Nhi bất đắc dĩ nhún vai với hai người trong phòng, nàng có làm gì đâu nha, hoàn toàn vô tội đó.

Phượng Ngjao Tuyên đối với Cơ Cửu Nhi dựng lên ngón tay cái, sau đó ôm bụng cười ha hả, “ Ha ha, buồn cười chết mất, ha ha!”

Cơ Điệp Nhi tựa vào người Tình Sương đi vào trong, sắc mặt trắng bệch, Hồng Nhi thấy thế liền đi lên hỗ trợ một tay. Cơ Điệp Nhi gát gao kháp trụ cánh tay Hồng Nhi, nghe tiếng cười của Phượng ngạo Tuyên, lại nhìn khuôn mặt ôn nhu của Phượng Ngạo Hải, nàng cắn cắn môi nghĩ __nhẫn!

Cơ Điệp Nhi thầm oán nhìn Phượng Ngạo Hải, học bộ dáng tiểu thư khuê các điềm đạm ngồi xuống, bộ dáng phi thường chọc người yêu thương, chỉ tiếc, nàng chọn sai đối tượng, cũng chọn nhầm thời cơ.

Cơ Cửu Nhi trong lòng cảm thán, đại phu nhân thoạt nhìn tâm kế siêu cường, không nghĩ lại sinh được một nữ nhi bao cỏ phế vật như thế này, nàng tại sao vẫn còn bày ra bộ dáng này, không nhìn được đáy mắt tràn đầy không kiên nhẫn của Phượng Ngạo Hải sao?

“Người tới! Mang đại tiểu thư ra ngoài gột rửa!” Phượng Ngạo Hải nhíu mày ra lệnh.

Cơ ĐIệp Nhi vừa nghe lời nói của hắn, tưởng hắn đang đau lòng nàng, nhất thời sắc mặt tràn đầy vui mừng, lập tức xoay người đi ra ngoài.

“Có nàng ta ở đây, Cửu Nhi nhất định không có tâm tình ăn đồ ăn.” Phượng Ngạo Hải giải thích, ngôn ngoại ý toại, hắn là sợ Cơ Điệp Nhi ở đây ảnh hưởng đến tâm tình củaCơ Cửu Nhi.

“Đây là đồ ăn mới được chế biến đấy, mau nếm thử đi!” Phượng Ngạo Tuyên thúc giục Cơ Cửu Nhi, sau đó nhỏ giọng nói “Cái này là đồ ăn hải sản nha, đều là vật hiếm lắm mới có được, một mâm đồ ăn này thế nhưng cũng có giá trên trăm lượng bạc, hắc hắc, hôm nay ta được hưởng phúc khí của Nhị ca, ăn không cần trả tiền.”

Phượng quốc toàn là đất liền không gần biển, đồ ăn hay vật phẩm có liên quan đến biển đều cực kì sang quý, Cơ Cửu Nhi nhìn bàn ăn trước mặt, vài ba món ăn này mà trên trăm lượng bạc a! Thật biết cách kiếm tiền.

Phượng Ngạo Hải nhìn biểu hiện trợn trắng mắt của Cơ Cửu Nhi, âm thầm cười, trong lòng nổi lên một cút nghiền ngẫm.

Thời điểm Cơ Điệp Nhi trở về nhã gian, tinh thần đã tốt lên rất nhiều, nàng ta phúc phúc thân mình rồi ngồi vào bên cạnh Cơ Cửu Nhi nói: “Cám ơn Nhị hoàng tử, Điệp Nhi vô cùng cảm kích.”

“Đây là hải sản sao?” Cơ Điệp Nhi kinh ngạc nhìn đồ ăn Cơ Cửu Nhi đang năn nói, “Đây không phải là cống phẩm sao? Tụ Phúc lâu không ngờ dám công khai buôn bán cống phẩm như vậy.” Cơ Điệp Nhi nhìn thì tức giận cực kì, lớn tiếng hô lên.

Hồng Nhi nhíu mày nhìn Cơ Điệp Nhi, lại nhìn hai người Phượng Ngạo Hải cùng Phượng Ngạo Tuyên căn bản không có ý tứ ngăn cản nàng ta, như vật liền biết từ hôm nay trở đi, ‘hảo thanh danh’ của Cơ Điệp Nhi sẽ danh dương ngàn dặm! Lão phu nhân thật sự là đánh sai bàn tính, đại phu nhân lại càng hồ đồ mới nghĩ ra biện pháp như thế này, Hồng Nhi vừa nghĩ vừa âm thầm lắc đầu.

Tình Sương không nhịn được túm lấy tay áo của Cơ Điệp Nhi, một lát sau còn trực tiếp tiến lên che miệng của nàng ta lại, nhưng Cơ Điệp Nhi cố tình lại không hiểu tình hìnhcủa mình, cứ thao thao bất tuyệt quở trách Tụ Phúc  lâu không đúng phép tắc, còn cố ý nói phóng đại thanh âm, lâu lí nhất thời lặng ngắt như tờ.