Thế Tử Gia, Đừng Làm Loạn!

Chương 35: Giải thích hiểu lầm




"Vậy ngươi có giải thích rõ ràng với Hoa nhi hay không?" Nghe trưởng tôn giải thích, Giang Uyển Nhu lúc này mới hiểu được lý do tại sao chất tôn nữ của nàng lại không thích đại biểu ca.

"Liệu nàng sẽ tin lời tôn nhi nói chứ? Tử Kính muốn cùng nàng trở về Mân Châu tìm Văn Lệ đối chất, nhưng nàng không muốn. Tổ mẫu, người phải giúp tôn nhi nghĩ chút biện pháp rửa sạch ô danh này, tôn nhi cũng không phải đăng đồ tử." Từ khi biết chuyện này, hắn vẫn hậm hực cảm thấy có thiên đại oan khuất. Người bên ngoài đều không biết ân oán giữa hắn và Hoa biểu muội, lại thêm Văn Lệ ăn nói lung tung, đây không khác gì đẩy hắn vào cảnh vạn kiếp bất phục!

"Tối nay dùng thiện cùng nhau, ta và Tử Thiện cũng có thể giúp ngươi giải thích một chút. Ít nhất cũng không để nàng nghĩ ngươi là người xấu." Giang Uyển Nhu cũng mừng như thấy bình minh, trước mắt cứ đem hiểu lầm này gỡ gạc ra đã.

* * *

Bởi vì tay chân đều bị thương, nên mấy ngày nay Phương Hoa không luyện võ. Lúc cô tổ mẫu cho người tới nói muốn gọi nàng dùng chung bữa tối, nàng cũng không nghĩ ngợi gì nhiều liền đáp ứng. Tuy nhiên, thấy thế tử gia cũng cùng dùng thiện, sắc mặt nàng không khỏi thay đổi một chút, cảm xúc phức tạp này bản thân nàng cũng rất khó nói rõ.

Trong suốt lúc dùng thiện, Giang Uyển Nhu chỉ nói chút chuyện món ăn, lại đến chuyện kinh doanh buôn bán. Ăn xong, nàng mới nói đến chuyện trọng điểm: "Hoa nhi, Tử Kính nói ngươi có chút hiểu lầm hắn?"

Phương Hoa xấu hổ giận dỗi liếc thế tử gia, đây là chuyện giữa hai người bọn họ, sao lại có thể nói cho người khác nghe?

Thấy cháu gái không trả lời, Giang Uyển Nhu không vui mở miệng: "Có mấy lời ngươi lại tình nguyện tin vào lời nói của người không liên quan, cũng không muốn đến hỏi ta xem sự thật là như thế nào? Hay là ngươi cũng cảm thấy cô tổ mẫu không phải người đáng tin cậy?"

Câu này nói đã có chút nghiêm trọng, Phương Hoa vội vàng lắc đầu, dùng tiếng Tương giải thích: "Cô tổ mẫu, Hoa nhi rất kính trọng, tín nhiệm ngài, sao Hoa nhi có thể nghi ngờ lời cô cổ mẫu nói được?"

"Vậy tại sao Lệ Văn nói xấu đại biểu ca ngươi, ngươi liền tin nàng?" Giang Uyển Nhu lắc đầu thở dài: "Ngươi đừng tưởng rằng thanh danh của nam nhân là không quan trọng. Ngươi xem, cái này chẳng phải ảnh hưởng tới cảm nhận của ngươi với đại biểu ca hay sao?"

"Bởi vì nàng dùng tay chân diễn.." Phương Hoa đỏ mặt cúi đầu nói: "Hoa nhi không muốn diễn mấy động tác kia cho cô tổ mẫu nhìn, nên mới không hỏi."

"Vậy hôm nay mọi người đều ở đây, ta cũng nói rõ. Tử Kính là hài tử ta nhìn hắn lớn lên, tuy hắn có người hầu hạ qua nhưng cũng chỉ là cung nữ thị tẩm hoặc thông phòng, hắn chưa từng cùng nữ nhân khác làm loạn bao giờ, chuyện này cô tổ mẫu có thể làm chứng cho hắn!"

"Hắn có nữ nhân nào thì liên quan gì đến ta, cô tổ mẫu không cần nói mấy chuyện này với ta!" Hắn sao có thể không biết xấu hổ như vậy? Lại muốn người khác đứng ra làm bảo đảm cho chuyện phòng the của hắn, đến nàng cũng phải xấu hổ thay hắn a. Phương Hoa xấu hổ đến mặt và tai đều đỏ bừng, kiên trì dùng tiếng Tương trả lời.

"Độc nhất là lòng dạ đàn bà, không sai a! Văn Lệ biểu muội nhìn thì sáng sủa hào phóng, vậy mà lại làm ra sự tình tà ác gian dối như vậy!" Lý Tử Thiện cũng kêu oan thay đại ca, thiếu chút nữa hắn đã gọi một tiếng Phương Hoa tẩu tử, đầu óc linh hoạt thầm kêu may còn chưa gọi loạn, lúc này lại nói: "Hoa biểu muội, ta có thể làm chứng! Có một tối ta tới Lăng Vân Các chờ đại ca, thấy Văn Lệ biểu muội dạo quanh đó, đại ca trở về đã ở xa xa kêu nô bộc đuổi nàng ta đi!"

Phương Hoa không hiểu tại sao mọi người đều tranh nhau giải thích cho Lý Tử Kính. Nàng rõ ràng không có quan tâm chuyện ấy là thật hay giả! Nhưng.. không hiểu sao trong lòng nàng cũng có chút cao hứng?

Phương Hoa không biết phải đáp lại ra sao, đành gật gật đầu: "Ta đã biết!"

"Lần sau ngươi còn muốn nhìn người khác hoa tay múa chân nói loạn sao?" Giang Uyển Nhu thấy cháu gái ngôn ngữ không thông, lại quá đơn thuần, rất dễ dàng bị lừa, mà khoa tay múa loạn so còn có lực sát thương cao hơn nói lời lung tung, vì người ta sẽ dễ đoán bừa ý tứ.

"Hoa nhi biết, nếu lần sau gặp chuyện quan trọng liên quan đến người khác, cần tỉnh táo đầu óc và biết suy nghĩ chứng thực!" Phương Hoa khiêm tốn nghe lời. Nếu đặt mình vào vị trí người khác, bị người ngoài đem đi loạn so, nàng cũng sẽ cảm thấy tức giận và oan uổng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chuyện này cũng là do hành vi trước đó của thế tử gia không đứng đắn.

Nói chuyện xong, đám người lần lượt cáo từ thái phi, trở về viện của mình.

Phương Hoa dẫn nha hoàn đi ở phía trước, hai vị biểu ca cũng tiện đường trở về Đông lộ, đang đi phía sau nàng.

Đi qua Lăng Chí Các, Lý Tử Thiện cũng cáo từ, chỉ còn thế tử gia đi sau lưng. Lý Tử kính nhìn Hoa biểu muội đung đưa eo thon trở về viện tử, tăng tốc đuổi theo. Hắn trừng mắt Thanh Liên cùng Tiểu Hương một chút, hai người liền nhanh chóng rời đi, lo sợ làm thế tử gia thấy chướng mắt.

"Ngươi muốn làm cái gì? Đánh (tránh) ra!" Phương Hoa bị hai nha hoàn bỏ lại, gấp gáp không biết phải làm sao. Lần sau nên mang theo Thúy Ngọc a, ít nhất thì Thúy Ngọc sẽ không lâm trận bỏ chạy.

Người Lý Tử Kính muốn đánh có rất nhiều, nhưng tuyệt đối không có Hoa biểu muội trong đó.

"Cùng ta tản bộ tiêu thực một chút!" Lý Tử Kính thấy từ lúc hai người quen biết cho tới bây giờ, bọn họ còn chưa hưởng qua bầu không khí lãng mạn, thân mật ở chung.

Phương Hoa bất an nhìn xung quanh, nói; "Ta mệt!"

"Cũng chỉ đi vài bước mà thôi!" Lý Tử Kính không để ý tới chuyện Hoa biểu muội cự tuyệt. Hắn nhìn cây cầu bắc trên ao nhỏ phía trước nói: "Tới ngắm cá một chút a!"

"Sắc trời tối rồi, không nhìn thấy!" Nào có ai buổi tối ngắm cá? Phương Hoa thấy đầu óc thế tử hẳn là có vấn đề!

"Cũng không hẳn!" Lý Tử Kính lấy ra bánh ngọt từ trong tay áo; "Đi, chúng ta tới cho cá ăn!"

Phương Hoa không thể không đi theo hắn, nghĩ chỉ cần cho cá ăn xong, nhất quyết phải trở về Lâm Nguyệt Các.

Lý Tử Kính còn đang mải suy nghĩ chế tạo cho mình không gian lãng mạn. Hắn đi ở phía trước, muốn dắt tay Hoa biểu muội lại sợ nàng cự tuyệt, đành phải chậm rãi bước, đồng thời mở miệng nói chuyện không đâu: "Ở trên chiến trường, đêm nào không ngủ được, ta thường một mình đi dạo vòng quanh trướng vài vòng ngắm trăng."

Phương Hoa chưa từng tới chiến trường, thử liên tưởng một chút, lại thấy chắc chắn lúc đó hắn rất cô độc thê lương, nàng đối với Uy Viễn đại tướng quân lúc này có chút thương hại.

Lý Tử Kính tách bánh ngọt trong tay ném xuống mặt ao, phút chốc mấy con cá chép thi nhau nhảy lên giành ăn.

"Muốn thử cho cá ăn không?" Lý Tử Kính thấy Hoa biểu muội nhìn chằm chằm đàn cá, trên mặt nàng nổi lên chút hứng thú, liền cầm bánh ngọt đưa cho nàng.

Phương Hoa nhận lấy bánh ngọt, học cách Lý Tử Kính cho cá ăn, cũng tách vài vụn bánh, tung vẩy lên mặt nước, trêu đùa bầy cá.

Ánh trăng mơ mơ màng màng phối hợp với tuyệt đại giai nhân, làm cho lòng người thấy thanh thản, cũng muốn nhập vào cõi tiên.

Bầy cá nhảy lên khỏi mặt nước, bọt nước tung tóe không tránh khỏi vẩy lên mặt Phương Hoa. Lý Tử Kính nhịn không được đưa tay lên muốn giúp nàng lau khô giọt nước. Nhưng động tác bất ngờ này của hắn lại dọa giai nhân nhảy dựng. Nước thấm ướt mặt cầu làm lòng bàn chân trơn trượt, thật khó đứng thẳng thân mình. Phương Hoa vất vả ổn định thân mình ở bên cạnh lan can bảo vệ, thì bỗng dưng lại bị Lý Tử Kính đẩy rơi xuống ao. Kỳ thực, Lý Tử Kính vì thấy nàng đứng không vững, muốn tiến lên đỡ nàng. Nhưng không ngờ lúc hắn vừa bước lên liền đạp trúng mép áo dài, cả người vấp chúi nghiêng về phía trướng, vừa vặn một chưởng liền đánh rơi Phương Hoa.

Ao nước không sâu, nước còn không cao đế ngực. Phương Hoa nhanh chóng từ dưới nước đứng lên, oán hận chồng chất trong lòng lúc này bạo phát, nàng hét lớn: "Sao ngươi lại đẩy ta?"

Lý Tử Kính còn hận bản thân hơn nàng hận hắn ạ. Ngày tốt cảnh đẹp, hoa tiền nguyệt hạ, lệ ảnh thành đôi đâu? Tại sao cứ đến phiên hắn là lại biến thành tình cảnh bi thảm?

Nhưng hắn cũng không suy nghĩ được nhiều, lập tức nhảy vào ao kéo Hoa biểu muội lên bờ.

Áo mùa hạ mỏng ướt sũng nước, dán lên thân hình có lồi có lõm, ngực lớn eo nhỏ của Hoa biểu muội. Lý Tử Kính theo bản năng ôm chặt lấy nàng, muốn che khuất thân thể nàng không cho người khác nhìn tới.

Đến lúc này mà hắn còn muốn chiếm tiện nghi? Phương Hoa dùng sức muốn tránh thoát, mở miệng ồn ào: "Ngươi bổng (thả) ta ra!"