Thê Tử Lưu Manh Của Ma Đế: Tuyệt Sắc Ngự Thú Sư

Chương 35: Hang thỏ linh khí dồi dào




Edit: susublue

Tốc độ nhảy của thỏ cực nhanh, thỏ vương có thân hình to lớn nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu.

Liên Thanh tốn chút công phu mới biết được từ đám thực vật trong Linh Địa là Mê Huyễn thỏ có hang thỏ của mình. Vừa rồi có mấy người đi theo sau lưng Liên Thanh xông vào linh địa, bởi vì Liên Thanh dẫn dụ thỏ vương ra nên đám người kia thừa lúc đột nhập vào hang ổ của Mê Huyễn thỏ.

Là ai chiếm tiện nghi của Liên Thanh? Dám nhân lúc nàng liều chết chống cự với thỏ vương mà làm ngư ông đắc lợi?

Dựa theo sự chỉ dẫn của cây cối, Liên Thanh đi tới được nơi đó. Liếc mắt nhìn sơ qua thì bên ngoài đều là linh thảo tỏa ra linh khí, trong hang thỏ dào dạt linh khí với sức sống dồi dào đến kinh người, ngay cả Tiểu Thí Ước trốn trong không gian tinh thần nghỉ ngơi cũng cảm nhận được linh khí lưu động nên cử động thân thể mệt mỏi.

Linh khí ở đây nhiều gấp mười lần chỗ khác, khó trách có thể bồi dưỡng ra loại sinh vật biến thái như Mê Huyễn thỏ này!

Vừa rồi Liên Thanh bị Mê Huyễn thỏ vương làm cho mệt mỏi không ít nên đương nhiên muốn hái hết linh thảo trong hang ổ của nó! Nàng vừa chuyển động suy nghĩ thì một đám lớn linh thảo đang tỏa ra linh khí liền được di chuyển vào trong không gian hư vô.

Đỉnh hồn cảm nhận được không gian biến hóa thì lập tức nói: “Trước đây không lâu khi ngươi tấn chức không gian hư vô đã mở rộng được bốn phần, lần này sau khi đám linh thảo này được đưa vào thì lại lớn thêm nửa phần nữa.”

“Thật vậy không?” Liên Thanh không ngờ di chuyển linh thảo vào mà cũng có thể mở rộng không gian hư vô, thần thức nàng thầm dò xét không gian hư vô thì phát hiện nó thật sự đã lớn hơn rất nhiều.

Liên Thanh cảm thấy rất vui sướng nên liền dịch chuyển hết những linh thảo ở một hướng khác trong hang ổ của thỏ vào không gian hư vô.

“Grào Grào Grào ~” Có lẽ là linh khí trong hang thỏ đột nhiên giảm mạnh nên bị phát hiện, thỏ vương đã trở về hang thỏ để bảo vệ tiên quả không bị đánh cắp, nó tàn nhẫn kêu lên một tiếng.

Thiếu chút nữa Liên Thanh đã quên mất thỏ vương, nàng cẩn thận đi về hướng âm thanh đó, đi vào một cái hang động tối tăm đến mức không thấy được năm đầu ngón tay.

Đi thêm vài bước thì Liên Thanh phát hiện trên vách đá trong hang động u ám này dần dần xuất hiện vài chấm đỏ, liên kết lại từng chút một thành một đường mỏng uốn lượn trên vách đá.

Đi vào trong hang động không bao lâu, Liên Thanh kinh ngạc khi cảm nhận được lượng linh hồn lực đã tiêu hao trong cơ thể đều đã hồi phục, dienndanllequydon ngay cả Tiểu Thí Ước đang hôn mê trong không gian tinh thần cũng tỉnh lại, lắc mình ngồi trên vai Liên Thanh.

“Chủ nhân, bên trong những điểm sáng này cất giấu linh hồn lực mà người muốn.” Móng vuốt Tiểu Thí Ước khẽ chạm vào một điểm sáng đỏ, ánh sáng lập tức rút đi.

Liên Thanh cũng vươn ngón trỏ chạm lên chấm đỏ trên vách đá, một luồng sức mạnh rất nhỏ chảy vào trong cơ thể Liên Thanh.

Liên Thanh lặp đi lặp lại, bàn tay nhanh chóng xẹt trên đường sáng trên vách đá, tuy không ‘ ăn hết ’ tất cả các điểm đỏ nhưng cũng đã có rất nhiều linh hồn lực chảy vào trong cơ thể.

Mới ở đầu hang động thỏ đã có nhiều đồ tốt như vậy, nếu càng đi vào trong thì nhất định sẽ có bảo bối!

Xuyên qua vách đá tối tăm, ánh sáng trước mặt Liên Thanh càng thêm dồi dào, có lẽ đã tới cửa động rồi.

‘ Ầm~’

‘ Bang ~’

‘ Đùng ~’

Từng tiếng đánh nhau vang lớn, Liên Thanh đi đến cửa động, vách đá chịu ảnh hưởng va chạm nên có vài tảng đá rơi xuống mặt đất.

Chờ đến khi cảnh vật hiện ra rõ ràng trước mắt Liên Thanh thì nàng mới biết được mình không phải đi ra thế giới bên ngoài mà là xuyên qua một hang động khác, một sơn động khiến người ta cảm thấy rất lớn.

“Con kiến loài người[1], lại là ngươi tác quái!”

[1] ý nói loài người chỉ là con kiến nhỏ bé, yếu đuối.

Liên Thanh nhìn qua góc trái của sơn động, thỏ vương thăng cấp đang bảo hộ một viên ngọc tỏa sáng óng ánh.

Liên Thanh không biết đó là cái gì, khoảng cách quá xa mà đồ vật còn tỏa ra ánh sáng được, nghĩ lại sơn động này bị khuất ánh sáng mặt trời, chắc cũng nhờ nó nên mới sáng như ban ngày như vậy.