Thế Tử Phi Phúc Hắc

Chương 17: Bênh vực






Mấy người Thủy Linh Lung vừa đi thì Gia Cát Ngọc cũng đi ra từ một chỗ khác sau sườn núi, nằm bên cạnh hắn là hai gã đàn ông đã chết, chính là hai người có ý định xâm phạm Thủy Linh Thanh trước đó. Nếu Thủy Linh Lung không đuổi theo, hắn cũng sẽ không quản đến sự sống chết của Thủy Linh Thanh, cái tên Chu Xương kia muốn làm Liễu Hạ Huệ ư? Là lúc định chiếm lợi bị hắn cắt ngang thôi. Thủy Linh Thanh ngu xuẩn mắc mưu nhưng Thủy Linh Lung không như vậy, nhìn vẻ giết người tàn nhẫn của nàng, thật sự là... Là quá thú vị.



Hắn ra hiệu cho An Bình, An Bình liền kéo hai người đến gần thi thể của Chu Xương, rồi nhét chủy thủ thủ vào tay hắn (CX), làm xong mọi việc, An Bình nghiêng đầu hỏi: "Gia, có phải ngài coi trọng Thủy tiểu thư không?"



Thủy tiểu thư này đúng là khiến hắn mở rộng tầm mắt, giết người mà không chớp mắt cái nào, làm nhận thức của hắn về thiên kim thế gia hoàn toàn thay đổi, quả là một cặp trời sinh với thế tử gia của hắn!



Gia Cát Ngọc tức giận, đạp một phát khiến An Bình ngã chổng vó: "Còn nói hươu nói vượn gia sẽ rút lưỡi ngươi! Gia mà coi trọng nha đầu thối tha giảo hoạt kia á? Gia chỉ không muốn nợ ân tình nàng ta thôi! Quên đi, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy với ngươi làm gì? Về phủ!"



Dứt lời, hắn thi triển khinh công bay vào rừng, để lại An Bình mặt đầy vạch đen, gia, đường về phủ ở bên phải, ngài đi ngược đường lên chùa rồi...



Thủy Linh Lung mang Thủy Linh Thanh an toàn trở về đoàn xe, nói với bên ngoài rằng Thủy Linh Thanh muốn thoát khỏi sự đuổi giết của kẻ bắt cóc nên đã nhảy vào vũng bùn, cũng vì vậy mà nàng và Diệp Mậu mới đưa quần áo cho Thủy Linh Thanh mặc. Thủy linh Nguyệt cứ tưởng có thể lấy chuyện này ra để ba hoa, không ngờ Tần Phương Nghi lại hạ lệnh sẽ giết hết tất cả những người lan truyền tin đồn, bởi vậy nàng ta chỉ có thể ngậm chặt miệng.



Sáng hôm sau, phủ Tuyên Quốc Công truyền đến tin Lịch phu nhân bị té gãy chân (do xe ngựa bị lật) và tin dữ Chu Xương đồng quy vu tận với hai kẻ bắt cóc.




Buổi chiều, đại ma ma ở phủ Trấn Bắc Vương đích thân tới nhà lấy bát tự [1] của Thủy Linh Lung, tin nàng phải gả cho kinh thành đệ nhất trẻ hư lập tức lan xa, đủ loại thảo luận phỏng đoán truyền khắp các phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành.



[1] Bát tự: Có thể hiểu là ngày sinh tháng đẻ.



Có người nói Thủy Linh Lung trèo cao, thân phận như vậy đừng nói gả vào vương phủ, ngay cả tư cách gả vào một nhà bình thường làm vợ cả cũng không có.



Cũng có người nói đời trước Thủy Linh Lung làm nhiều điều ác nên kiếp này mới xui xẻo, gả cho Gia Cát Ngọc còn không bằng làm thiếp cho người ta, ít nhất còn có thể sống.



Thậm chí, sòng bạc còn mở ra một mục mới —— cược xem Thủy Linh Lung có bị Gia Cát Ngọc khắc chết không....



Thủy Linh Lung cười xấu xa, sai Diệp Mậu dùng ngân phiếu hai ngàn lượng Vân Lễ cho nàng lén lút đặt "Không", khà khà, lại kiếm được một khoản rồi!



Diệp Mậu mím môi, càng ở lâu với đại tiểu thư, nàng càng không theo kịp suy nghĩ của nàng ấy, mục này vốn được đặt ra vì đại tiểu thư mà, nàng ấy tự đặt mình như thế có phải lừa đảo không? Ban ngày nàng giả nam trang đến sòng bạc, người đặt đại tiểu thư bị khắc chết quả thật là nhiều không đếm xuể, ngay cả nhị tiểu thư và tứ tiểu thư cũng lặng lẽ đặt một trăm lượng. Nàng tính toán một chút, ngày đại tiểu thư trở thành thế tử phi, ít nhất cũng kiếm được vạn lượng, đại tiểu thư cho nàng một phần tiền lời, ôi mẹ ơi! Thật... Thật nhiều!



Thủy Linh Lung mỉm cười suy tư, sau khi sống lại, báo thù tuy quan trọng, nhưng để bản thân sống hạnh phúc cũng rất cần thiết! Nàng không muốn bị thù hận che mờ hai mắt, cả ngày sống trong bóng ma kiếp trước. Đời trước, tất cả trinh tiết, tâm huyết, thanh xuân và tình yêu của nàng đều dành cho Tuần Phong, lại còn chia sẻ hắn cùng người khác, ha ha, đời này, nàng sẽ không ngu như vậy nữa.



Trong Phúc Thọ viện, lão phu nhân nghiêng người dựa vào đầu giường, sắc mặt hồng hào, tiếng ho cũng không còn quá nặng như trước.



Trần thái y bắt mạch cho lão phu nhân xong, trong mắt lộ ra sự kinh ngạc: "Lão phu nhân, ngài... Đổi phương thuốc ta cho ngài phải không?"



Lão phu nhân nhướn mày: "Sao Trần thái y lại nói thế? Có phải bệnh của ta lại nặng hơn rồi không?"



Trần thái y lắc đầu, cười nói: "Không! Ngài có chuyển biến rất tốt!" Ho lao là bệnh mãn tính, theo y thuật bây giờ, đừng nói là tốt lên, ngay cả muốn khống khống chế cũng tương đối khó khăn, huống chi còn là một người tuổi đã xế chiều như vậy? Đây quả thật là kỳ tích!




Lão phu nhân nghĩ ngợi, thề thốt phủ nhận: "À, ta không đổi thuốc, chỉ thêm chút nước phép của đạo sĩ giang hồ thôi, có lẽ là thần tiên hiển linh, muốn bà già ta sống thêm mấy ngày ấy mà!"



Trần thái y hơi thất vọng, thân phận của đạo sĩ giang hồ rất thấp, nếu không ông ta chắc chắn sẽ đề cử người đó đi tham gia sự kiện y học vào mùa xuân năm sau, người thắng lợi ngoài vạn lượng hoàng kim, còn có thể thỉnh cầu hoàng thượng một điều, đáng tiếc, đáng tiếc...



Ông đứng dậy thi lễ với lão phu nhân, mỉm cười nói: "Vậy ta sẽ hồi cung bẩm báo Ngọc Phi nương nương, nếu nương nương biết bệnh ngài sắp khỏi hẳn nhất định sẽ rất vui!"



"Làm phiền Trần thái y rồi." Lão phu nhân liếc mắt ra hiệu cho Vương ma ma, Vương ma ma liền đưa cho Trần thái y một thỏi vàng, ông vội từ chối, "Trước khi xuất cung, nương nương đã ban thưởng cho ta không ít rồi, sao ta có thể nhận của lão phu nhân được?"



Lão phu nhân tự mình nhét vàng vào tay Trần thái y, thấp giọng nói: "Bà già này có chuyện muốn thỉnh giáo Trần thái y, còn mong Trần thái y tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn [2]. Nương nương vào cung đã hơn năm năm, luôn thịnh sủng không suy, nhưng đến giờ vẫn chưa sinh cho hoàng thượng đứa con nào, có phải nương nương mắc bệnh gì không?"



[2] Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: Đã biết thì sẽ nói, đã nói thì sẽ nói hết.



Thái dương của Trần nhảy lên, ông hạ mắt, nói: "Sức khỏe của nương nương rất tốt."



Sắc mặt của lão phu nhân tối sầm lại, không nói gì, bà đến bên bàn, viết một phong thư cho con gái, nhờ Trần thái y chuyển cho nàng.



Đêm đến, Thủy Hàng Ca nghe tin sức khỏe lão phu nhân có chuyển biến tốt, lập tức kích động chạy vào Phúc Thọ viện, liền thấy lão phu nhân đang phẩm trà (thưởng thức trà) chơi cờ cùng Thủy Linh Lung.



"Mẹ." Hắn thi lễ với lão phu nhân, trong lòng vô cùng rất kinh ngạc, hình như đại nữ nhi rất thân với lão phu nhân thì phải?



Thủy Linh Lung đứng dậy thi lễ với hắn: "Nữ nhi bái kiến phụ thân, phụ thân vạn phúc."



"Được rồi, không có người ngoài, nghi thức xã giao có thể miễn thì miễn đi." Lão phu nhân phất tay, Thủy Linh Lung nhường chỗ lại cho Thủy Hàng Ca, Vương ma ma chuyển ghế đến cho Thủy Linh Lung, còn Phỉ Thúy thì dâng trà nóng.



Thủy Hàng Ca cũng không biết chuyện Thủy Linh Lung chữa bệnh cho lão phu nhân, vừa mở miệng đã nói: "Xem ra là lần này Tần Phương Nghi thành tâm cầu bùa bình an."




Lão phu nhân lạnh lùng hừ một tiếng, không để ý đến Thủy Hàng Ca, mà đặt một đĩa bánh hoa hồng đến trước mặt Thủy Linh Lung, ôn hòa nói: "Lúc mới hồi phủ con gầy quá, bồi dưỡng một tháng có tốt lên, nhưng vẫn nên ăn nhiều một chút."



"Đa tạ tổ mẫu." Thủy linh lung nhu thuận cười cười, cầm một chiếc bánh hoa hồng lên nhấm nháp.



Thủy Hàng Ca hơi lúng túng, hắn biết vì sao thái độ của lão phu nhân lại như vậy, khi mới biết hôn sự của đại nữ nhi hắn cũng rất tức giận, nhưng bây giờ đã định hết rồi, còn nữa, vì tương lai của Linh Khê và thái tử, hắn chỉ có thể để đại nữ nhi chịu chút uất ức thôi.



Hắn ngượng ngùng cười: "Lần trước Phương Nghi đi chùa có mời chủ trì đại sư tụng kinh tiêu tai cho Linh Lung, đảm bảo Linh Lung không có việc gì."



Lão phu nhân thấy Thủy Linh Lung dịu dàng, không nói một câu oán hận thì càng thấy đứa trẻ này chịu nhiều uất ức. Bà hạ quyết tâm, nói: "Bảo Tần Phương Nhi lấy năm cửa hàng ở phố đông và phố nam làm của hồi môn cho Linh Lung!"



Thủy Hàng Ca ngẩn ra: "Mẹ, đó là cho Linh Khê..."



"Cộng thêm hai thôn trang!"



"Mẹ, đó cũng là cho Linh Khê..."



"Năm thôn trang!"



"Vâng! Con đi làm ngay." Thủy Hàng Ca chảy mồ hôi lạnh, nếu còn nói nữa thì tất cả của hồi môn của Linh Khê sẽ về tay đại nữ nhi mất