Thế Tử Phi Phúc Hắc

Chương 48: Người không vì mình trời tru đất diệt.






Ra khỏi Phúc Thọ viện, ai về viện người nấy, Tần Phương Nghi giữ chặt tay áo Thủy Hàng Ca, gạt hai hàng nước mắt, bày ra vẻ mặt nhu tình: “Tướng công, thiếp thật sự không bỏ độc trùng phấn vào thuốc phòng mối, chàng phải tin thiếp.”



Nói xong, thân thể mềm mại ngả vào lòng Thủy Hàng Ca, bàn tay trắng nõn ở trên người hắn bắt đầu không an phận.



Thân dưới của Thủy Hàng Ca căng lên, theo bản năng muốn chìm vào ôn hương nhuyễn ngọc của bà ta. Đúng lúc này, Lan di nương trang điểm xinh đẹp, uyển chuyển nhẹ nhàng đi đến: “Nô tì thỉnh an Lão gia, phu nhân!”



Tần Phương Nghi xiết chặt nắm tay, mùa đông mặc ít như vậy, không sợ lạnh chết à?



Thủy Hàng Ca từ trên cao nhìn xuống, đúng lúc thấy hai điểm hồng nhạt như ẩn như hiện trong vạt áo rộng mở của nàng. Ông ta nuốt nuốt nước miếng, đẩy Tần Phương Nghi ra, ra vẻ thanh cao nói: “Đóng cửa suy nghĩ cẩn thận cho ta! Đừng có nghĩ ngợi lung tung!”



Thủy Hàng Ca nâng Lan di nương dậy, đi đến Noãn Hương viện. Ai ngờ, vừa đi được vài bước, Lan di nương đột nhiên nghiêng ngả “bị trẹo chân”, Thủy Hàng Ca vô cùng nam tính bế ngang nàng lên. Lan di nương cười khúc khích, ngượng ngùng cúi mặt vào cổ Thủy Hàng Ca…



Tần Phương Nghi tức tới suýt hộc máu! Nhưng người đã đi rồi bà ta không cách nào ngăn cản! Bà ta lại nghĩ đến bao nhiêu chuyện xui xẻo xảy ra ngày hôm nay, không tính đến chuyện không hại được Thủy Linh Lung, không bàn giao được với Khuyết thị bên kia, bây giờ đã mất hết mặt mũi lại còn chịu uất ức. Được! Bà ta muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đã tính kế bà ta!



Trở về Trường Nhạc hiên, Tần Phương Nghi liền sai Triệu ma ma đi thăm dò xem trong phủ có những ai đi tới hiệu thuốc. Loại độc trùng phấn này giá trị xa xỉ, những hiệu thuốc bình thường căn bản không dám bán.



Một lúc lâu sau, Triệu ma ma cũng trở lại. “Là Đỗ ma ma”. Triệu ma ma bẩm báo. “Bà ta mua độc phấn này vào hôm thưởng mai. Bởi vì là ngày đặc biệt nên ông chủ hiệu thuốc vẫn nhớ”.




Tần Phương Nghi theo bản năng muốn sai người giải Đỗ ma ma tới đây, nhưng lời vừa đến môi lại nhớ ra Lão phu nhân đã đoạt mất quyền quản lý của mình, bà ta tức điên người, cả buổi mới bình tĩnh lại: “Ngươi nghĩ cách moi chút tin ở chỗ bà ta.”



“Dạ!”



Triệu ma ma vừa lui ra, Tần Phương Nghi liền đưa tay sờ mặt mình, thở dài: “Mình thật sự già rồi sao?”







Ngọn đèn dầu mờ nhạt.



Phùng di nương cho người hầu lui xuống, vặn chiếc khăn tay mà Thủy Linh Ngữ vẫn mang theo bên người, tuy bà không thích tiếp xúc với Thủy Linh Ngữ nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ như không có gì. Bà cởi bỏ quần áo của Thủy Linh Ngữ, tháo yếm và quần lót, ngay lập tức, một mùi ngai ngái ập đến. Bà không khỏi ngẩn ra, vặn đèn sáng hơn, chiếu xuống Thủy Linh Ngữ. Vừa nhìn, bà suýt hét ra tiếng.



Sưng đỏ không chịu nổi, còn có uế vật đã khô, chẳng lẽ—



Tim của Phùng di nương đột nhiên nhảy lên, bà hít một hơi thật sâu, dùng khăn lau sạch chỗ kia. Để kiểm chứng phán đoán của mình, bà vươn tay kiểm tra…



Một tiếng sét nổ ầm trong đầu bà!



Thủy Linh Ngữ đã bị… Tần Chi Tiêu phá thân! Ghê tởm hơn là Tần Chi Tiêu còn nói rằng mình trùng hợp đi ngang qua, rõ ràng là không có ý định cưới Thủy Linh Ngữ!



Phùng di nương vò chiếc khăn trong tay. Bà nên làm gì bây giờ? Tiếp tục giúp Đại tiểu thư đối phó với Đại phu nhân, bảo vệ Nhị thiếu gia bình an, hay là… Cố gắng nịnh bợ Đại phụ nhân, cầu xin bà ta gả Thủy Linh Ngữ cho Tần Chi Tiêu, không để ảnh hưởng đến danh tiết của Thủy Linh Ngữ?



Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bà phải làm sao bây giờ?







Thi Tình và Họa Ý đều là nha hoàn nhất đẳng ở Trường Nhạc hiên, quan hệ đương nhiên là gần gũi hơn những người hầu khác. Đêm nay đến lượt Họa Ý trực đêm, sau khi rửa mặt xong, Họa Ý định đi đến phòng ngủ của Tần Phương Nghi thì bị Thi Tình gọi lại: “Họa Ý, ngươi ăn mặc mộc mạc như vậy đúng là lãng phí khuôn mặt thanh tú.”



“A?” Họa Ý khó hiểu, xoay người nhìn lại mình: “Bình thường ta đều mặc như vậy mà!”



Thi Tình kéo nàng ngồi xuống giường, chân thành nói: “Bình thường là bình thường, bây giờ là bây giờ, chẳng lẽ ngươi không nghe ra ẩn ý trong lời nói của phu nhân sao?”



“Lời nào của phu nhân có ẩn ý?” Họa Ý hỏi.




Thi Tình làm động tác sờ mặt, Ý Họa hít một hơi, nhìn nhìn xung quanh, đè thấp giọng nói: “Chỉ là Phu nhân lo lắng quá thôi. Bà ấy vẫn còn trẻ, trên mặt chẳng có nếp nhăn nào cả!”



Thi Tình cười lạnh: “Có câu nói như thế nào ấy nhỉ? ‘Hồng nhan chưa tắt ân tình dứt. Ngồi tựa lò hương đến sáng tinh’ [*], khuôn mặt dù có xinh đẹp rồi cũng sẽ già. Không phải lúc trước Chu di nương rất được sủng ái sao, thế mà từ lúc Lan di nương đến, Lão gia có thèm để mắt đến bà ta nữa đâu!”



“Chuyện đó……” Họa Ý không rõ rốt cuộc Thi Tình muốn nói gì với nàng.



Thi Tình thầm than trong lòng, với cái tính tình đơn thuần này của ngươi, nếu không có ta giúp ngươi răn đe bọn nha hoàn không an phận, ngươi đã sớm bị đạp xuống vô số lần rồi!



Nhưng Thi Tình tình nguyện giúp đỡ Họa Ý là bởi vì Họa Ý không uy hiếp đến địa vị của nàng ta mà ngược lại, lúc cần thiết còn có thể phát huy chút tác dụng.



Thi Tình vỗ vỗ vào tay Họa Ý: “Phu nhân bị đoạt quyền, muốn trở lại như ngày xưa thì chỉ có cách giữ chặt tim của Lão gia. Nhưng Lan di nương đang được sủng ái, phu nhân muốn Lão gia ở lại Trường Nhạc hiên thì phải kiếm tẩu tiên phong [1]. Cái này gọi là người không vì mình trời chu đất diệt. Ta là nha hoàn của Trường Nhạc hiên, cho dù nhan sắc bình thường nhưng cũng từng muốn có một ngày chim sẻ bay lên làm phượng hoàng. Dù sao người nhà ngươi cũng chết hết rồi, thà ngươi đi theo Lão gia còn hơn là sau này phải lấy một gã sai vặt. Chỉ cần ngươi một lòng trung thành với phu nhân, phu nhân sẽ đồng ý cho ngươi sinh một đứa con gái. Ngươi cứ nhìn Phùng di nương đi, đó không phải là một ví dụ rất tốt à?”



[1] Kiếm tẩu thiên phong: ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.



Họa Ý cúi đầu, người nhà nàng chưa chết hết, nàng chỉ lạc mất ca ca ở Mạc Bắc thôi… Nhưng nàng không dám nói nàng là người Mạc Bắc. “Thi Tình, thế còn ngươi? Tại sao ngươi không tự làm?” Trong ánh mắt lóe lên sự cảnh giác và đề phòng.



“Ta à? Thật ra ta cũng muốn nhưng cha mẹ ta ở quê đã đính hôn cho ta rồi, đầu xuân năm sau sẽ gả đi. Chúng ta là tỷ muội, ta tất nhiên là muốn ngươi tốt, như vậy sau này nếu ta gặp khó khăn, ngươi cũng sẽ giúp đỡ lại ta.”



Thư Tình nhướn mày mỉm cười: “Nghĩ xong chưa? Nếu nghĩ thông rồi thì ăn mặc trang điểm lại đi.”



Họa ý nghĩ nghĩ nói: “Lão gia không phải đang ở trong viện của Lan di nương sao? Người không ở đây, ta có ăn mặc trang điểm cũng vô dụng.”



Thi Tình tức giận liếc nàng: “Ngươi ngốc quá! Nếu Lão gia đến đây ngươi còn cố ý ăn mặc trang điểm này nọ quyến rũ Lão gia thì xem phu nhân trừng trị ngươi thế nào. Ngươi bây giờ là mặc cho Phu nhân xem, để cho người thấy ngươi cũng có nhan sắc như Lan di nương, như vậy là được rồi.”



Nếu làm di nương thì chắc là sẽ có tiền mua tin tức về ca ca: “Ta đi thay quần áo.”



Thi Tình nhìn bóng dáng bận rộn của nàng, lộ ra nụ cười thản nhiên. Đúng vậy, người không vì mình trời chu đất diệt. Họa Ý, ngươi cũng đừng trách ta.



[*] Trích từ bài thơ “Hậu cung từ” của Bạch Cư Dị.



Hậu cung từ (後宮詞).



Nguyên tác:



淚濕羅巾夢不成,




夜深前殿按歌聲。



紅顏未老恩先斷,



斜倚薰籠坐到明。



Phiên âm:



Lệ tận la cân mộng bất thành,



Dạ thâm tiền điện án ca thanh.



Hồng nhan vị lão ân tiên đoạn,



Tà ỷ huân lung toạ đáo minh.



Dịch thơ:



Lệ ướt đầm khăn, mộng chẳng thành,



Điện ngoài ca hát rộn âm thanh.



Hồng nhan chưa tắt ân tình dứt,



Ngồi tựa lò hương đến sáng tinh.



~Bản dịch trong “Đường thi trích diễm”~.