Theo Đuổi Vợ Càng Sớm Càng Tốt

Chương 24: Mỗi Nhà Mỗi Chuyện




Tối hôm qua tuy nói Cao Du Giai nhịn xuống, nhưng Ngô Đông Nghiên vẫn bị anh quấn lấy, cọ xát đến hơn nửa đêm. Hai người ngủ muộn, đều quên đặt báo thức nên sáng hôm sau vẫn chưa thức dậy.

Cho đến khi mẹ Ngô Đông Nghiên gọi điện thoại đến, hỏi cô khoảng mấy giờ sẽ đến, thì hai người mới tỉnh.

Nhìn đồng hồ đã 10 giờ, vốn dĩ Ngô Đông Nghiên định về sớm cùng ông bà ăn cơm trưa, Ngô Đông Nghiên vội vàng rời giường. Khi vén chăn lên, cô cảm thấy thân mình chợt lạnh, mới nhớ lại đêm qua trên người mình ngoại trừ một cái quần lót đều không mặc gì. Cô kêu lên sợ hãi, vôi vàng chui vào chăn.

Tối hôm qua bị Cao Du Giai lột sạch, anh không cho mặc quần áo vào, cuối cùng cô cứ như vậy mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Cao Du Giai đã sớm tỉnh lại, thấy trên thân hình tuyết trắng đầy dấu vết mình để lại, rất nhanh đã phản ứng.

Ngô Đông Nghiên cầm áo ngủ của mình, co lại một góc trong chăn muốn mặc vào. Khi mặc được một nửa đột nhiên bị một sức mạnh lớn kéo lại. Cô gấp rút bám lấy đầu giường:” Anh muốn làm gì? Em phải rời giường.”

Trả lời cô là một thân thể nóng bỏng, Cao Du Giai không nói gì liền sấn đến. Tối hôm qua đều đã sờ qua, ban ngày sáng như vậy phải nhìn kỹ mới được…

Tối qua, càng về sau Ngô Đông Nghiên càng phối hợp, nhưng bất kể thế nào cô cũng không cho chạm vào, anh vẫn còn rừng rực đây.

Ngô Đông Nghiên bị anh giữ, muốn động cũng không động được. Một lát sau không thấy anh cử động, ngẩng đầu nhìn cô mới phát hiện, mắt anh không chớp nhìn chằm chằm ngực mình. Ngô Đông Nghiên lập tức xấu hổ, đỏ bừng cả mặt, giãy dụa:” Anh, anh làm gì vậy, mau buông em ra.”

” Bà xã, so với tưởng tượng của anh còn đáng yêu hơn, thật trắng mịn, thật mập, thật dễ thương…” Nói xong mặt anh đã vùi vào, tùy ý làm bậy ở ngực cô…

Mặt Ngô Đông Nghiên đã đỏ đến mức không thể đỏ hơn. Toàn bộ cơ thể đều hồng lên, xấu hổ không nói lên lời.

Cho đến khi Cao Du Giai cảm thấy mình sắp không kìm chế nổi, mới cầm áo ngực mặc vào cho cô, ôm cô trong ngực hôn một lúc, sau đó mới để cô đi đánh răng rửa mặt.

Vào phòng vệ sinh, Ngô Đông Nghiên ngắm mình trước gương: sắc mặt hồng nhuận, môi hơi sưng, trên cổ đầy vết tích không quá nghiêm trọng. Cô kéo cổ áo ra, trước ngực thảm không nỡ nhìn. Nhìn những dấu vết mập mờ như vậy, mặt cô càng đỏ hơn, không nhịn được oán trách Cao Du Giai. Cũng may hiện giờ là mùa đông, có thể mặc áo len cao cổ che lấp, không bị ba mẹ nhìn thấy, nếu không hậu quả khó lường được.

Mãi cho đến 11 giờ hai người mới đi ra ngoài. Ban đầu Cao Du Giai muốn đưa cô về nhưng Ngô Đông Nghiên không đồng ý. Đừng đùa, nếu chiếc xe kia đi vào thôn thì chẳng phải mọi thứ đều phơi bày sao.

Cao Du Giai đưa Ngô Đông Nghiên đến nhà ga, nhìn cô lên xe nói theo:” Đến thì nhắn tin cho anh.” Chờ xe khách đi, anh mới lái xe rời đi.

Ngĩ đến hai người lại có một thời gian không thể gặp nhau, Cao Du Giai liền buồn bực. Vốn dĩ thời gian nghỉ đông đã rất ngắn, lần này cô về nhà bà nội chắc phải hơn một tuần mới về.

_________________

Nhà bà Ngô Đông Nghiên ở nông thôn, nhưng lại cách Xương Thành cũng không xa. Bình thường ngồi xe khoảng một giờ sẽ đến nên khi Ngô Đông Nghiên về nhà bà cũng chưa tới một giờ. Cả gia dình đang chờ cô về cùng ăn cơm.

Ba Ngô cùng mẹ Ngô đã sớm dự định sau khi về hưu sẽ cùng nhau trở về nông thôn dưỡng lão, nói không khí ở nông thôn rất tốt. Khi đó con gái đã lập gia đình nên cũng không cần lo lắng.

Sau khi ăn cơm xong, theo thường lệ ông bà nội cho Ngô Đông Nghiên một cái hồng bao. Sinh nhật hằng năm hai người cũng đều đưa cho cô hồng bao, nói nó rất may mắn và bình yên.

( Hồng bao: Bao lì xì màu đỏ, bên trong có tiền, thể hiện sự chúc mừng, theo quan niệm người được tặng sẽ may mắn, thuận lợi.)

Phòng ở quê rất rộng, có một khoảng sân vườn nhỏ. Ngô Đông Nghiên đi đến dưới cây hồng trong vườn nhắn tin cho Cao Du Giai. Chờ hơi lâu mà không có hồi âm liền trở về nói chuyện với ông bà nội.

Đột nhiên bà nội hỏi một câu:” Hôm qua là sinh nhật hai mốt tuổi của Nghiên Nghiên đúng không?” Bà cô đã lớn tuổi, trí nhớ không còn được như trước.

” Vầng, đúng ạ.” Ngô Đông Nghiên giòn giã trả lời.

” Hai mươi mốt tuổi rồi, bà mười tám tuổi đã sinh ba của con, hai mươi mốt tuổi ba của con đã biết chạy…” Bà nói huyên thuyên về cuộc sống lúc đó.

” Năm sau là tốt nghiệp đúng không? Có người yêu chưa?” Bà nội đột nhiên hỏi một câu như vậy khiến cho ánh mắt của mọi người đều dừng trên người cô.

Ngô Đông Nghiên bỗng nhiên bị nói đến, vừa định nói chưa có thì ba Ngô đã nhanh hơn:” Mẹ, Nghiên Nghiên còn nhỏ, việc này sau khi tốt nghiệp rồi nói.”

Ngô Đông Nghiên vội vàng phụ họa:” Đúng ạ. Chuyện này… cháu không vội.”

” Còn nhỏ cái gì? Con muốn Nghiên Nghiên giống con 30 tuổi mới kết hôn à?” Nói đến đây bà nội không đồng ý.

Ba mẹ Ngô Đông Nghiên là điển hình của những người kết hôn sinh con muộn. Hai người 28 tuổi mới kết hôn, mẹ Ngô 30 tuổi mới sinh cô nên ông bà nội đều không muốn cô giống họ.

” Cũng không phải, ít nhất phải chờ con bé tốt nghiệp đã…” Ngô ba ba trả lời yếu ớt.

” Nghiên Nghiên à, nếu có người con trai nào thích hợp thì có thể yêu thử một chút, đừng nghe ba, bà sẽ làm chỗ dựa cho con.”

” Dạ.” Ngô Đông Nghiên nhỏ giọng trả lời.

Ngược lại tại Cao gia ở thành phố A là một cảnh tượng khác.

Cao Du Giai vừa về đến nhà liền thấy Trình Y ngồi trong phòng khách, còn có ba mẹ anh. Cao Du Giai vừa đi vào cửa liền bị Trình Y chạy tới lao vào trong ngực.

Cao Du Giai hơi nhíu mày, kéo Trình Y ra:” Trở về khi nào?”

” 9 giờ xuống máy bay, nhà cũng chưa về, em muốn đến đây thăm anh. Không ngờ anh không ở nhà. Dì Du nói anh uống say nên ở nhà bạn.” Động tác của anh không làm cho Trình Y tức giận, quấn lấy kéo cánh tay Cao Du Giai.

Cao Du Giai giãy dụa không được, người lớn lại ở trước mặt nên không dám dùng quá sức, đành phải nghiêm khắc nói:” Đều lớn rồi, qua bên kia ngồi xuống đi.”

Trình Y lè lưỡi:” Anh Du Giai càng ngày càng khó tính, càng lớn càng không đáng yêu.”

Mẹ Trình nhìn con gái như vậy chỉ cười nói:” Từ nhỏ hai đứa này tình cảm đã rất tốt, nha đầu này vừa xuống máy bay liền không chịu về nhà, la hét đòi đến thăm anh Du Giai.”

Du Lị Lị cũng rất thích đứa bé Trình Y này. Trước kia hai nhà là hàng xóm, mấy năm trước nhà bà mới chuyển đi. Trình Y cũng coi như bà nhìn lớn lên từ nhỏ:” Hai đứa quen biết từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, tình cảm tốt là bình thường. Y Y khi nào về nước?”

” Rất nhanh ạ, còn hơn nửa năm nữa là tốt nghiệp. Cháu đã sớm muốn về, biết như vậy thì không xuất ngoại nữa, cùng anh Du Giai học đại học tốt biết bao.” Trình Y vừa nói vừa kéo Cao Du Giai ngồi xuống ghế sa lon.

Du Lị Lị nghe những lời này thì không đồng ý:” Có thể xuất ngoại du học tất nhiên là tốt hơn rồi, chỉ là Du Giai không chịu.”

” Mẹ, chuyện này cũng đã qua lâu rồi mà.” Cao Du Giai không nhịn được ngắt lời mẹ anh. Sao anh dám ra nước ngoài chứ, nếu đi du học thật thì lúc về không biết nha đầu kia sẽ chạy theo ai.

” Được được được. Con lớn rồi, con có suy nghĩ của mình, mẹ không nói con nữa.” Đối với con trai, Du Lị Lị vừa tự hào vừa bất đắc dĩ. Con trai bà có suy nghĩ và chủ kiến riêng của nó.

Hai nhà huyên náo trò chuyện, Trình Y an vị ngồi bên cạnh Cao Du Giai, đột nhiên hỏi một câu:” Anh Du Giai, sao trên người anh không có mùi rượu và mùi thuốc lá? Chẳng phải tối qua anh uống say sao? Em có cảm giác trên người anh có… mùi thơm?”

Mùi thơm? Cao Du Giai nhớ tới giường nha đầu kia toàn mùi thơm, cả hương thơm thân thể mềm mịn của cô. Tối hôm qua anh vẫn luôn ôm cô, buổi sáng trước khi đi còn đặt cô trên giường chà đạp một lúc.

Trước giờ mũi của Trình Y rất thính, một chút hương thơm lưu lại cũng bị cô ấy phát hiện. Trước mặt mấy vị trưởng bối, Cao Du Giai đành phải bình tĩnh giải thích:” Ừ, tắm xong mới về.”

” Vậy a…” Mặc dù Trình Y không nói gì, nhưng cô ta luôn cảm thấy mùi hương kia không phải của sữa tắm. Nếu như sữa tắm thì mùi phải nồng hơn một chút.

Sau khi hai nhà ăn cơm xong, Trình Y đi theo Cao Du Giai vào phòng, kéo tay anh cẩn thận hỏi:” Anh Du Giai… Có phải anh… có bạn gái rồi không?”

Trình Y cảm thấy mùi hương kia giống như mùi thơm trên người con gái, đè nén sự bất an trong lòng. Nhưng cuối cùng cô ta vẫn hỏi, cô không muốn tin tối hôm qua Cao Du Giai ngủ cùng người con gái nào đó.

Cao Du Giai bị hỏi như vậy, sửng sốt một chút rồi lập tức nói:” Tạm thời chưa có, hỏi làm gì?”

Lập tức nét mặt Trình Y tươi cười lên:” Không có gì, chỉ muốn hỏi anh một chút thôi.”

Trình Y nghĩ nghĩ, cuối cùng nói thêm:” Em sắp về rồi, chờ em về làm bạn gái của anh được không?”

(Editor: Mất hết liêm sỉ rồi bạn Trình Y ơi >.