Theo Đuổi Vợ Càng Sớm Càng Tốt

Chương 38: Trình Y




Mười giờ ngày hôm sau, Cao Du Giai tỉnh dậy. Mặc dù 7 giờ sáng mới bắt đầu ngủ, nhưng anh không có thói quen ngủ nướng, trễ nhất mười là tỉnh.

Thật ra do ôm thân thể mềm mại trong ngực nên không thể ngủ yên, chỉ muốn làm chút gì đó…

Ngô Đông Nghiên ngủ rất say, ngay cả khi tay Cao Du Giai lưu luyến bịn rịn trên người cô cũng không tỉnh lại, chỉ hơi cau mày, thân thể bất an động đậy, như đang kháng nghị anh quấy rầy giấc ngủ của mình.

Cao Du Giai nhìn khuôn mặt nhỏ hồng hồng của Ngô Đông Nghiên, cũng không biết khi nào mới tỉnh, đành phải ôm chờ cô tỉnh dậy.

Mãi đến hơn 12 giờ, Ngô Đông Nghiên mới từ từ mở mắt, sau đó tiếng động và mùi thơm từ phòng bếp truyền đến, bụng kêu lên, cô liền cảm thấy đói bụng.

Ngô Đông Nghiên vén chăn ra, thấy những vết xanh tím trên người, thân thể bủn rủn, chuyện tối qua lập tức hiện lên trong đầu, cô đỏ mặt quay đi không dám nhìn nữa.

Ngắm bốn phía xung quanh, Ngô Đông Nghiên phát hiện quần lót và áo thun đặt trên đầu giường, liền mặc vào rồi đi ra ngoài. Nhìn bóng lưng Cao Du Giai bận rộn trong phòng bếp, đột nhiên hơi xấu hổ. Tối hôm qua, lúc đầu là cô chủ động… mới có chuyện sau đó…

Cao Du Giai bưng ra một đĩa rau xanh, phát hiện cửa phòng đã mở liền đi vào, thấy trong phòng không có ai, anh xoay người bước vào phòng tắm.

Thấy cô vợ nhỏ của mình cau mày nhìn vào gương, Cao Du Giai hư hỏng nhìn vết tích trên cổ Ngô Đông Nghiên. Anh thích vùi đầu vào cổ cô hít hương thơm, mỗi lần đều không nhịn được lưu lại dấu ấn, mặc cho cô cảnh cáo anh không được gặp loạn trên cổ mình.

Quả nhiên, Ngô Đông Nghiên vốn đang ngượng ngùng, thấy Cao Du Giai xuất hiện trong gương liền xoay người nhìn anh chằm chằm: “Anh, cái người lưu manh này, đã nói không thể gặm lung tung trên cổ em rồi, như này sao em về nhà, sao em đi dạy được?”

Cao Du Giai bước đến ôm lấy cô vợ nhỏ đang xù lông, an ủi: “Lát nữa anh dẫn em đi mua quần áo, mua thuốc về giúp em bôi được không? Tối qua anh không khống chế được, lần sau nhất định anh sẽ chú ý, nhé?”

“Cũng không phải mùa đông…” Cô vẫn không vui, oán giận nói.

“Được rồi, là lỗi của anh, lần sau sẽ không như thế nữa, bây giờ ra ngoài ăn cơm với anh được không?” Cao Du Giai ôm cô đi ra.

“…Ừm.” Ngô Đông Nghiên nhìn thái độ nhận lỗi của anh, bĩu môi theo Cao Du Giai ra ngoài, hiện giờ cô cũng rất đói.

Một nồi cháo thịt nạc, một đĩa rau xanh, hai người đang đói nên rất nhanh đã ăn hết. Cao Du Giai thu dọn bát đũa xong, liền vào phòng thay quần áo.

Mặt anh không đổi sắc cởi quần áo trước mặt Ngô Đông Nghiên, cô nhìn lưng Cao Du Giai nhỏ giọng nói: “Lưu manh.”

Cao Du Giai cũng không chú ý, nhanh chóng thay quần áo, sau đó quay người nhìn Ngô Đông Nghiên vẫn ngẩn người ngồi trên giường, cười hỏi: “Em còn chưa thay quần áo? Muốn anh thay giúp sao?” Nói xong, liền cầm nội y và váy của cô đi tới.

“Em… tự em thay.” Cô cầm quần áo trên tay Cao Du Giai muốn ra ngoài, nhưng lại bị anh chặn ngang bế lên giường đè xuống, chống hai tay trên người cô, cười xấu xa hỏi: “Đi đâu?”

“Em đi phòng tắm thay quần áo…”

“Thay ở đây đi, trên người em có chỗ nào anh chưa thấy, chưa hôn qua? Còn sợ anh nhìn sao, hả?” Anh liên tục hỏi mấy câu, mỗi câu đều làm Ngô Đông Nghiên ngượng ngùng không thôi.

“Nhưng, nhưng không giống…” Cô đỏ mặt đẩy anh.

Cao Du Giai không cho phép cô giãy giụa, tay áp chế bắt đầu cởi quần áo Ngô Đông Nghiên. Áo thun rộng lớn bị kéo lên, thấy trên làn da tuyết trắng là những vết tích anh hung hăng để lại, sắc mặt không khỏi trầm xuống. Chỉ cần nhìn những dấu vết đó, trong người anh liền nóng rực.

Ngô Đông Nghiên có cảm giác không đúng lắm, liền vội vàng kéo áo xuống, quẫn bách nói: “Anh, anh,… em muốn mặc quần áo.”

Cao Du Giai biết nếu mình còn muốn đùa, cô sẽ xù lông. Nhưng loại chuyện giúp cô mặc quần áo này, anh cực kỳ vui.

Sự thật chứng minh, để người đàn ông mặc quần áo giúp sẽ chỉ càng loạn hơn. Đến khi hai người ra khỏi cửa đã là nửa giờ sau, mà vốn dĩ chỉ cần mất hai phút. Ngô Đông Nghiên tức giận trừng mắt nhìn người nào đó đang vui vẻ vì chiếm được tiện nghi.

Ngô Đông Nghiên xõa tóc che đi dấu vết trên cổ, cô nào dám để lộ dấu hôn đi ra ngoài dạo phố.

Cao Du Giai đưa cô đi mua quần áo. May mắn hiện giờ là giữa tháng 10, có không ít trang phục mùa thu đã được đưa ra thị trường, đều là kiểu mới năm nay, nhưng chủ yếu là váy.

Quần áo là Cao Du Giai chọn, anh nói: Người con gái của anh anh biết mặc cái gì đẹp.

Cuối cùng thử liên tục mấy bộ, hai cái váy có tay áo dài, cổ cao viền ren, một cái màu trắng, một cái màu đen, kiểu dáng khác nhau, Ngô Đông Nghiên mặc vào rất đẹp, mà lại có thể che khuất dấu hôn trên cổ cô.

Giá những bộ này so với những bộ thường ngày cô mua đắt hơn rất nhiều. Lúc Ngô Đông Nghiên thử, nhìn thấy giá, vốn muốn nói không mua, mấy hôm nữa sẽ đi dạo mấy cửa hàng với Lục Hàm. Nhưng khi đi ra, Cao Du Giai đã quét thẻ xong, còn ký tên nữa.

Buổi chiều hôm ấy, Ngô Đông Nghiên tận mắt nhìn thấy hiệu suất và quả quyết khi mua đồ của đàn ông, nhìn thấy thích là mua. Hơn hai giờ, cô đã có thêm mấy bộ quần áo, hai đôi giày, còn có… rất nhiều quần áo ngủ cùng nội y.

Nhìn mấy túi đồ trên tay anh, Ngô Đông Nghiên suy sụp nghĩ: Sau này không thể đi dạo phố cùng anh, sẽ bại sản mất…

Sau khi vào xe, Ngô Đông Nghiên nhìn một đống đồ phái sau, hơi tức giận nói: “Có phải bình thường anh rất ít khi đi mua đồ, nên hôm nay muốn một lần mua sắm điên cuồng đúng không?”

Cao Du Giai cười vui vẻ: “Đàn ông dùng tiền mua quần áo cho người phụ nữ của mình là chuyện đương nhiên, mà mua nhiều quần áo để ở đây, sau này em có sang ở cũng không lo thiếu quần áo mặc.”

“Ai muốn tới ở…”

“Ngoài em ra còn có ai sao? Quần áo đều mua theo số đo của em.” Cao Du Giai dự tính, quần áo để trong nhà anh, nơi này cũng gần trường cô… Tương lai có thể ôm bà xã đi ngủ, nên lập tức muốn hành động.

“Không muốn… như vậy không tốt… ba mẹ em sẽ không vui.” Từ nhỏ cô đã được giáo dục rất tốt. Loại chuyện chưa kết hôn đã ở chung này, chưa nói đến ba mẹ cô có đồng ý không, thì cô cũng không dám mở miệng nói với bọn họ.

“Được được… tùy em, nhưng cũng có lúc ba mẹ em không có ở nhà…” Đương nhiên anh biết cô không định nói với ba mẹ.

Ngô Đông Nghiên lặng im… Thừa dịp ba mẹ đi vắng liền không về nhà ngủ, chuyện này, rất khó để đồng ý.

Hơn 4 giờ, trên đường về hai người nhân tiện mua rất nhiều thức ăn, Ngô Đông Nghiên nói muốn làm một bữa tối thịnh soạn chúc mừng sinh nhật Cao Du Giai.

Khi Cao Du Giai đang rửa rau, điện thoại vang lên, anh cầm điện thoại thấy mẹ gọi đến: “Mẹ, hôm nay con không thể về ăn cơm được, tối mai sẽ về ăn với hai người.”

Du Lị Lị nóng nảy nói: “Con trai, mẹ nghĩ hôm nay nhất định con phải về, Trình Y đến nhà mình, nói muốn trở về chúc mừng sinh nhật con.”

Tay Cao Du Giai khựng lại, nhìn cô gái nhỏ đang bận bịu trong phòng bếp, nghĩ một lát rồi nói: “Ngoài Trình Y còn có ai nữa không ạ?”

“Còn có chú dì Trình nữa, đến cùng Trình Y, con… có phải đang ở cùng Nghiên Nghiên không?” Sau lần đầu tiên, Cao Du Giai đã dẫn Ngô Đông Nghiên về thêm hai lần nữa. Hiện giờ Du Lị Lị gọi Nghiên Nghiên, rõ ràng trong lòng đã tiếp nhận Ngô Đông Nghiên.

“Vâng, con biết rồi, con sẽ đưa Nghiên Nghiên đến.” Nghĩ đi nghĩ lại, Cao Du Giai vẫn thấy, giải quyết Trình Y một lần cho xong.

“Như vậy không tốt đâu, ba mẹ Trình Y đều ở đây, sẽ làm họ mất mặt. Mẹ nghĩ chuyện này vẫn nên để lần sau đi.”

“Mẹ đừng lo, bây giờ không nói lần sau sẽ không có cơ hội để nói. Mẹ yên tâm, con sẽ giải thích rõ ràng.” Thật ra anh lo nhất vẫn là Ngô Đông Nghiên. Đột nhiên xuất hiện thêm một em gái thanh mai, anh lo cô suy nghĩ lung tung.

“Vậy… được.”

Sau khi cúp điện thoại, Cao Du Giai đi vào phòng bếp, ôm lấy Ngô Đông Nghiên đang bận rộn, nói: “Bà xã, thức ăn này chúng ta bỏ tủ lạnh, ngày mai nấu được không?”

“Sao vậy?” Cô không hiểu nhìn anh.

“Mẹ anh gọi điện đến, bảo bọn mình về nhà ăn cơm.”

Hôm nay là sinh nhật anh, người nhà anh chắc chắn cũng muốn cùng anh ăn cơm. Ngô Đông Nghiên thầm tự trách mình không nghĩ đến chuyện này, vội đáp ứng: “Được, vậy chúng ta về.”

Cao Du Giai lấy cái váy trắng cổ cao buổi chiều vừa mua đưa cho cô, nói: “Bà xã, thay cái này đi.”

Ngô Đông Nghiên nhớ tới dấu hôn trên cổ mình, nghĩ cứ vậy mà đi gặp ba mẹ anh không được tốt lắm, liền nhu thuận cầm váy vào phòng thay.

Trên đường đi, Cao Du Giai nói qua tình hình cho Ngô Đông Nghiên. Sau khi anh nói xong, Ngô Đông Nghiên chỉ im lặng, anh gấp gáp: “Bà xã, anh với Trình Y không có gì. Mười lăm tuổi nó ra nước ngoài, khi đó anh mới lên cao trung. Thời gian chúng ta ở bên nhau không nhiều, sau đó liền chia tay, anh không có cơ hội nói với em những chuyện này. Khi chúng ta ở bên nhau một lần nữa, anh mới nhận ra chuyện này khá quan trọng. Trước đây anh vẫn nói với bọn họ chỉ coi Trình Y là em gái, nhưng bọn họ thấy anh không gần gũi với cô gái nào, nên không tin lời anh. Những lời anh nói với em đều là thật.”

Nghe xong một đoạn dài như vậy, cuối cùng Ngô Đông Nghiên nói: “Không phải em không tin anh, em chỉ là… chỉ là hơi căng thẳng, bây giờ anh mang em đi tiêu diệt tình địch sao?”

Đối diện tình địch, hình như cô chưa từng trải qua… Mà người ta còn đưa theo ba mẹ, cô đơn thương độc mã… sao đấu lại được đây?

“Cái gì?” Cao Du Giai đang lo lắng, đột nhiên bị cô nói giỡn như vậy, làm cho lơ lửng, do dự mở miệng: “Vậy nên, không phải bà xã đang tức giận đúng không?”

“Sao em phải tức giận, anh lại không thích cô ấy.” Ngô Đông Nghiên mở to đôi mắt trong trẻo tinh khiết nhìn anh.

“Ừ… Anh không thích nó, anh chỉ thích em.” Cô nói không tức giận, anh hẳn nên vui mới đúng, nhưng trong lòng Cao Du Giai lại có cảm giác hơi thất vọng, cô không lo lắng, cũng không ghen chút nào.

“Nhưng mà, em hơi sợ.” Cô nhớ tới tình hình bên kia, liền có chút muốn rút lui.

Cao Du Giai nắm tay cô, nói: “Đừng sợ, đến đó anh nói là được rồi.”

“Dạ…”