Thị Ngược Thành Tính

Chương 119




“Tiểu Hà Tử?” Rất xa, Hàn Lượng kêu lên. Nửa khuôn mặt lộ ra kia là Tiểu Hà Tử, một bộ sắc mặt xám trắng lung lay sắp đổ, tùy thời đều sẽ hôn mê, làm cho Hàn Lượng vốn lo lắng lại càng thêm lo sợ bất an. Nai Con ở đâu?

“Phi Ảnh, Tiểu Hà Tử!” Tiếng kêu to đầu tiên cư nhiên không thể làm cho hai người đang toàn lực chạy đi hoàn hồn. Kêu thêm lần nữa, Hàn Lượng cũng đã đến gần hơn, lúc này mới nhìn ra, người điều khiển xe tuy là có khuôn mặt xa lạ, nhưng hơi thở, nội công này, là Phi Ảnh không thể nghi ngờ.

“Công tử…”

“Công tử!” Cho đến lúc thấy được thân ảnh của Hàn Lượng, hai người mới khôi phục *** thần.

Phi Ảnh hung hăng kéo cương, ngựa lại lao ra vài thước mới dừng lại, ngay lúc dùng lại cũng ngã xuống đất không dậy nổi. Cho dù là thân thủ như Phi Ảnh, cũng chật vật rớt xuống xe, người cũng không đứng dậy được, chỉ có thể giãy dụa hướng Hàn Lượng kêu lên “Cứu…cứu chủ tử…” liền hôn mê.

Cho dù tốc độ của Hàn Lượng vô cùng nhanh, cũng chỉ kịp đem người từ dưới đất nâng lên. Đem Phi Ảnh đã ngất đi để lên càng xe, còn chưa mở miệng, liền thấy Tiểu Hà Tử xốc lên chăn bông, người bên trong mặt trắng bệch, cả người lại dính đầy máu không phải là Lục Đỉnh Nguyên thì còn là ai?

“Cứu…cứu chủ tử…” Tiểu Hà Tử đã hao hết nội lực, bộ dáng tùy thời đều có thể tắt thở. Nếu đổi lại là Hàn Lượng của trước kia, nhất định sẽ không biết làm sao để xử lý tình huống này, nhưng Hàn Lượng nay đã có nội công thâm hậu, không cần phải nói, liền biết nếu không cung cấp nội lực cho Tiểu Hà Tử, sợ là không đợi tới lúc hắn hỏi, Tiểu hà Tử sẽ hao hết nội lực, hồn đi về trời. Vì thế Hàn lượng một tay đặt lên mạch môn của Lục Đỉnh Nguyên, một tay lặng lẽ đặt lên sau lưng của Tiểu Hà Tử, đem nội lực của mình chậm rãi truyền vào.

Nhận được nội lực của Hàn Lượng Tiểu Hà Tử mới lấy lại chút sức lực. Run run rẩy rẩy vươn tay, Tiểu Hà Tử cởi bỏ dây lưng của Lục Đỉnh Nguyên, “Cứu chủ tử…Độc châm…Chúng ta chỉ tìm được một cây…nhưng vẫn không được…” Nói còn chưa dứt lời, Tiểu Hà Tử liền không chống đỡ được liền hôn mê bất tỉnh.

Hàn Lượng nhíu mày, trên phần bụng lộ ra của Lục Đỉnh Nguyên là một mảnh đen thùi, hiển nhiên là trúng độc quá sâu, Tiểu Hà tử hẳn là luôn luôn đang dùng nội lực giúp y ngăn chặn cái gì, bởi vì Tiểu Hà Tử vừa té xỉu, vùng màu đen kia lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được nhanh chóng lan ra. Tình huống vạn phần khẩn cấp!

Độc châm sao? Hàn Lượng cúi người nhìn kĩ, ngay phía dưới đan điền tìm được ba lỗ kim vô cùng nhỏ, nếu không phải do tác dụng của độc làm cho lỗ kim kia so với chỗ khác càng đen, sợ là cẩn thận như Hàn Lượng cũng khó mà phát hiện. Chỉ tìm được một cây? Nói cách khác còn có hai cây độc châm ở trong thân thể Lục Đỉnh Nguyên? Chết tiệt!

“Công tử!” Lúc này đội nhân mã đi theo Hàn Lượng rốt cục đuổi tới. Không có biện pháp, thân pháp của Hàn lượng quá nhanh, bọn họ không có lạc mất đã là do hắn hơi áp chế thực lực.

Hàn Lượng kéo chăn bông, một tay ôm Lục Đỉnh Nguyên vào trong lòng, lại dặn dò người theo kịp, “Chăm sóc hai người bọn họ, mang ta đi thành trấn gần nhất.” Nói xong, ôm người liền chạy đi.

Đám người Đông cung đều là người chạy bên ranh giới sinh tử, hiệu suất vô cùng cao, hơn nữa còn là loại tình huống gần kề sinh tử như thế này, xử lý so ai khác đều càng tốt. Một người dẫn đường, hai người chia nhau ôm lấy Tiểu Hà Tử cùng Phi Ảnh, theo kịp tốc độ của Hàn Lượng, hai người ở lại dọn dẹp xe cùng ngựa, sau đó tự động đi che dấu dấu vết mọi người lưu lại, những người còn lại đều vây quanh Hàn Lượng cùng tiến cùng lui không ngừng đề phòng xung quanh, căn bản không cần người dặn dò, liền vô cùng ăn ý làm việc chỉnh tề.