Thị Ngược Thành Tính

Chương 156




“Còn nói không có làm? Ta đều thấy.” Phi Ảnh nói nghiến răng nghiến lợi, tay cũng không rảnh rỗi, mỗi chiêu đều vô cùng ác độc.

“Ngươi theo dõi ta?” Hàn Lượng luôn tránh né, nhưng thanh âm đã mang theo một tia âm lãnh, nhưng người nghe hiểu chỉ có một mình Lục Đỉnh Nguyên.

“Ta….chỉ là đi ngang qua, vừa lúc nhìn thấy.” Thế công của Phi Ảnh dừng một chút, sau đó lại càng thêm mãnh liệt.

“Nghe lén nhìn lén, hay cho một cái đi ngang qua.” Hàn Lượng hừ lạnh.

Một trong những trách nhiệm của Ảnh vệ là vơ vét tình báo, nghe lén nhìn lén chẳng lẽ còn ít sao? Huống chi Phi Ảnh còn là cung chủ Thu cung. Phi Ảnh biết Hàn Lượng là trào phúng hắn làm việc không đủ quang minh lỗi lạc, nhưng là… “Vì chủ tử, chuyện gì ta cũng làm được.”

“Hừ…” Lần này Hàn Lượng trực tiếp khinh thường hừ một tiếng cho xong việc. Trời biết lời này là nói cho hắn nghe, hay là nói cho người núp trong góc phòng nghe.

“Các ngươi…đang nói cái gì?” Tay chân Lục Đỉnh Nguyên lạnh băng, ngay cả banrthaan vì sao rời khỏi chỗ ẩn thân cũng không biết.

Nghe được thanh âm của Lục Đỉnh Nguyên, Phi Ảnh cùng Hàn Lượng đồng thời dừng tay. Dựa theo thói quen ngày thường, lúc này Lục Đỉnh Nguyên hẳn là còn ở trong mật thất luyện công, cho nên bọn họ mới dám yên tâm ở trong sân ồn ào còn đánh nhau, là do chắc ăn Lục Đỉnh Nguyên tuyệt đối không nghe được. Nhưng lúc này… Nhìn cacr giác tồn tại mơ hồ như u linh của Lục Đỉnh Nguyên, hai người đều có chút hoảng loạn.

“Đỉnh Nguyên.” Hàn Lượng đi về phía Lục Đỉnh Nguyên, nếu không phải là do vừa tránh né công kích của Phi Ảnh còn phải tách ra hơn phân nửa *** lực chú ý người trên nóc nhà, hắn cũng sẽ không phát hiện được sự xuất hiện của Lục Đỉnh Nguyên.

Khi Hàn Lượng vươn tay muốn chạm Lục Đỉnh Nguyên, y theo bản năng mà tránh né.

“Ngươi cũng không tin ta?” Hàn Lượng rút tay về, híp mắt.

Lục Đỉnh Nguyên lắc đầu, nơi yết hầu như ngẹn một cục đá, vừa đau vừa cứng, một câu cũng không nói ra miệng được.

“Chủ tử…” Phi Ảnh thấy Lục Đỉnh Nguyên như vậy, không nói hai lời liền quỳ xuống, chờ Lục Đỉnh Nguyên mở miệng hỏi hoặc trách phạt.

Lục Đỉnh Nguyên lại ngay cả dũng khí để hỏi cũng không có, y không muốn biết Phi Ảnh nhìn thấy cái gì nghe thấy được cái gì, một chút cũng không muốn.

Hàn Lượng nhìn bộ dạng hai mắt trống rỗng hồn vía đều bay mất của Lục Đỉnh Nguyên, trong mắt đau xót, vươn tay ôm Lục Đỉnh Nguyên. Nhưng Lục Đỉnh Nguyên vẫn là né tránh, động tác không lớn, nhưng vừa vặn tránh được tay hắn. Hàn Lượng tức giận, vươn tay hướng gáy của Lục Đỉnh Nguyên chém xuống một đao, trực tiếp khiến người ngất xỉu ngã vào trong ngực của mình.

“Ngươi…” Phi Ảnh lao tới, muốn ngăn cản nhưng đã không kịp.

“Tránh ra! Ta không muốn đánh với ngươi.” Hàn Lượng ôm Lục Đỉnh Nguyên lên, nội lực hùng hồn bùng nổ, hoàn toàn khác với lúc một mực tránh né khi nãy. Lúc nói chuyện, ánh mắt cũng là liếc về phía trên nóc nhà.

Tuy rằng nơi đó nhìn qua không có ái, cũng chỉ có thể nói công phu ẩn nấp của đối phương không tầm thường, nhưng là theo Hàn Lượng bùng nổ khí thế, đối phương cũng thả ra khí tràng của mình – môt cổ khí thế nhìn xuống hết thảy. Công lực không cao thâm bằng nội lực trăm năm của Hàn Lượng, nhưng cũng đủ biết người tới tuyệt đối không được khinh thường. Hàn Lượng biết, chỉ cần chính mình cùng Phi Ảnh thực sự đánh nhau, người này nhất định sẽ không đứng nhìn. Câu nói kia của hắn, có một nửa là nói với người này.

Thẳng đến khi đối phương bùng nổ khí thế, Phi Ảnh mới chính xác biết được vị trí của hắn. Cũng ngay lúc Phi Ảnh có chút hoảng hốt, Hàn Lượng vòng qua hắn, ôm Lục Đỉnh Nguyên đi vào nhà. Phi Ảnh còn muốn ngăn cản, cũng đã mất thời cơ. Hưỡng chỗ của người nọ trừng mắt một cái, sau đó Phi Ảnh cũng đi rồi.

Thu Vân khóc không ra nước mắt. Ảnh lão đại, ngài đây là muốn làm gì a? Không phải là tới thay ca sao? Tiểu đệ ta vẫn chưa ăn cơm trưa a!