Thị Ngược Thành Tính

Chương 166




Một đoàn người ngày đêm kiêm trình chạy hơn nửa tháng, khi đến gần mục đích đến liền chậm lại, mọi người đã ở dã ngoại cắm trại hơn một ngày, Lục Đỉnh Nguyên không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.

“Công tử nói chúng ta đợi đến ngày luận võ hãy tới.” Tiểu Hà Tử là như vậy giải thích.

Lục Đỉnh Nguyên không có ý kiến gì, mặc kệ mọi người an bài y.

Đợi đến thời gian ước định đến, đã là ngày luận võ đầu tiên, nhưng cách luận võ sơn trang còn khá xa. Bọn họ ở trong thành, mà sơn trang thì ở trên sườn núi của một ngọn núi ngoài thành.

Lục Đỉnh Nguyên cũng không gấp, nhìn mọi người cùng chưởng quầy đã liên lạc trước đó chơi trò hỏi đáp bằng động tác tay, nhìn mọi người đi chuẩn bị đủ thứ, nhìn mọi người hưng phấn kì lạ.

Lục Đỉnh Nguyên cũng không đi hỏi, y tin tưởng, đến ngày mai hết thảy sẽ lộ ra manh mối.

Đợi đến ngày hôm sau, cũng chính là ngày luận võ, trời còn chưa sáng Tiểu Hà Tử đã đến đánh thức y. Nhìn trường y màu trắng trong tay Tiểu Hà Tử, Lục Đỉnh Nguyên líu lưỡi, “Ngươi xác định ta là đi luận võ, mà không phải đi kén rể?”

“Đây là do công tử cố ý chuẩn bị.” Tiểu Hà Tử hầu hạ chủ tử đứng dậy.

Chờ mặc quần áo xong, Lục Đỉnh Nguyên lại xác định ý tưởng trước đó của mình. Kích thước quần áo bó sát người mà cổ tay áo cùng vạt áo thì rộng thùng thình, sườn áo xẻ tà cao hơn trường y bình thường khoảng nửa tấc, đừng nói so với quần áo ngắn dùng để luyện công, chỉ là sơ với quần áo hằng ngày đều vừa người rất nhiều. Bâu áo, tay áo, vạt áo còn có đai lưng, bên trên đều dùng chỉ bạc thêu đồ án, sấn với làn da trắng nõn của Lục Đỉnh Nguyên khiến y càng thêm tuấn tú bất phàm.

Tiểu Hà Tử vừa dùng dây màu đồng quấn sợi bạc cột tóc cho Lục Đỉnh Nguyên, vừa giải thích: “Sườn áo xẻ có hơi cao, không ảnh hưởng gì đến ngài. Chờ tới lúc luận võ, đem vạt áo phía trước nhấc lên nhét vào trong thắt lưng là được. Mấy viên hạt châu trên cổ tay áo, vạt áo này là nam châm, công tử nói, chúng ta chỉ so quyền cước, không thể so binh khí, nếu kẻ nào lại dám dùng những thứ bẩn thỉu kia hãm hại ngài, ngaiflieenf dùng tay áo phất một cái, những thứ kia liền hiện nguyên hình.”

Lục Đỉnh Nguyên giơ cổ tay áo lên, nhìn xem mấy viên hạt châu như đậu đỏ giống như trang sức chôn ở trong chỉ bạc, mỉm cười không nói.

Chờ ra cửa, Lục Đỉnh Nguyên lại choáng váng, “Đây là có chuyện gì?” Nhìn vật vừa giống kiệu lại không phải kiệu để ở cửa, Lục Đỉnh Nguyên không khỏi quay đầu nhìn Tiểu Hà Tử nãy giờ vẫn đi theo bên cạnh mình.

“Công tử nói cái này gọi ghế mây, chẳng qua là ghế mây siêu lớn do bốn người khiêng.” Tiểu Hà Tử nhức đầu, “Thuộc hạ cũng không hiểu lắm, dù sao cũng là chuẩn bị cho ngài.”

“Xin mời ngài ngồi.” Hạ Thiên cúi đầu cúi người làm ra một động tác “mời” buồn cười.

“Ngồi? Ta một đường ngồi lên tới trên núi?” Lục Đỉnh Nguyên mở to mắt, lần đầu tiên ở trước mặt thuộc hạ lộ ra vẻ mặt có thể gọi là ngốc lăng.

“Ha ha ha…” Hạ Thiên không khách khí mà bật cười, “Đúng vậy, không chỉ ngồi lên núi, còn phải do bốn hộ pháp chúng ta tự mình nâng.”

Nhìn vẻ mặt mỉm cười y hệt nhau của bốn hộ pháp, Lục Đỉnh Nguyên cảm thấy có chút đau đầu, “Nhất định phải làm vậy sao?”

“Công tử dặn, nhất định phải!” Bốn người trăm miệng một lời.

A! Lục Đỉnh Nguyên thở dài trong lòng. Không mặt mũi gặp người, đây rõ ràng là ăn chắc y không dám phản kháng. Cũng may gần đây chỉ có bốn hộ pháp, những thuộc hạ khác đều cách khá xa, nhìn không thấy bộ dáng quẫn bách lúc này của y.

Lục Đỉnh Nguyên chuẩn bị ngồi lên ghế mây, Tiểu Hà Tử lại đưa qua một chiếc áo choàng màu lửa đỏ, cổ áo là một vòng bộ lông Hỏa Hồ, phía sau thêu một viên trăng khuyết, chính giữa trăng khuyết là một chữ “Hàn” thật lớn. “Trời lạnh, chủ tử mặc thêm một lớp áo đi.”

Không cần hỏi, nhất định lại là kiệt tác của Hàn Lượng. Thẳng đến lúc này, Lục Đỉnh Nguyên mới đem lực chú ý bị ghế mây hấp dẫn hơn phân nửa dời đi, cũng thấy được chẳng những bốn hộ pháp đều nhịp, ngay cả các thuộc hạ Nghiễm Hàn Cung cách đây không xa, đều thống nhất trang phục, hơn nữa nơi cánh tay phải, đều thêu đồ án giống hệt phía sau áo choàng. Khác nhau là, bốn hộ pháp mặc là quần áo màu trắng ngà, đồ án là màu đỏ, những thuộc khác khác mặc quần áo là màu đen, đồ án là màu trắng. So với chính mình thuần trắng cùng đỏ thẫm, những người khác đúng là mộc mạc hơn nhiều.

Lục Đỉnh Nguyên ngoan ngoãn cầm lấy áo choàng mặc vào, ngay cả hỏi cũng không hỏi, nhưng lại chỉ vào đồ án thêu trên tay áo của bốn hộ pháp hỏi: “Cái này lại là có ý gì?”

“Công tử nói cái này gọi là phù hiệu, công dụng là…”