Thị Ngược Thành Tính

Chương 187: Pn2: Song tu là phúc 2




“Cầu ngươi…ôm ta…” Lục Đỉnh Nguyên vươn hai tay ôm cổ Hàn Lượng, trong mắt đã là một mảnh ướt át do bị dục vọng tra tấn.

“Ngươi cái vật nhỏ này, luyện cái công cũng có thể luyện đến động dục?!” Hàn Lượng hung hăng cho mông của Lục Đỉnh Nguyên mấy bàn tay.

Kỳ thật ngay từ đầu Hàn Lượng còn khá tốt, không có cảm giác đặc biệt gì, chỉ cảm thấy hai người hơi thở tương thông, huyết mạch giao hòa, so với lúc một người luyện công, nội tức của hai người đồng thời vận chuyển, có được hiệu quả vô cùng tốt. Nhưng theo thời gian càng dài, hơi thở của Lục Đỉnh Nguyên càng ngày càng dồn dập, huyết mạch cũng vận hành càng lúc càng nhanh, hương vị *** càng lúc càng dày đặc, khiến Hàn Lượng hơi thở giao hòa với y cũng bị ảnh hưởng, lửa dục cũng chậm rãi nổi lên. Nhưng thấy Lục Đỉnh Nguyên mạnh mẽ nhẫn nại, Hàn Lượng cũng không lên tiếng, hơn nữa hắn phát hiện khi áp chế lửa dục, lại kích phát Ngọc Hư Công lại có hiệu quả gấp mấy lần thông thường, luyện lên càng thêm có hiệu suất. Thế là Hàn Lượng liền càng không chút biểu lộ, hắn muốn nhìn xem Lục Đỉnh Nguyên có thể nhịn tới khi nào?

Lục Đỉnh Nguyên bị lửa dục đốt tới đầu choáng não trướng, làm sao còn hiểu rõ công phu rốt cục luyện được như thế nào, chỉ thầm nghĩ muốn dán lên người Hàn Lượng, Khi cuối cùng Hàn Lượng đè lên, khô nóng toàn thân giống như tìm lối ra, Lục Đỉnh Nguyên kề sát Hàn Lượng cọ xát.

Khi bàn tay Hàn Lượng vừa đánh, Lục Đỉnh Nguyên liền sảng khoái đến mị kêu một tiếng “A…”, vật phía trước vẫn luôn mềm nhũn cũng lập tức trở nên khỏe mạnh. “Lượng…” Lục Đỉnh Nguyên ôm Hàn Lượng, thân thể liền hung hăng run rẩy một trận.

“Ha ha… không chịu nổi?” Hàn Lượng xé rách quần áo của Lục Đỉnh Nguyên, vươn ngón tay hướng hậu huyệt của y, lại phát hiện ngay cả phần mông đều đã ướt nhẹp, nào còn cần chuẩn bị trước?

“Ngươi cái tao hàng, ta cho ngươi lãng!” Hàn Lượng hung hăng siết phân thân của Lục Đỉnh Nguyên mấy cái, cho đến khi vật nhỏ của Lục Đỉnh Nguyên lại đỏ lại sưng, Lục Đỉnh Nguyên lại thoải mái kêu lớn, sau đó thậm chí không chịu nổi mà trực tiếp bắn ra.

Lục Đỉnh Nguyên đã bắn một lần nhưng vẫn không an phận xuống, ngược lại càng thêm phóng đãng, hai chân trực tiếp quấn lấy thắt lưng Hàn Lượng, vừa dùng mông cọ thân thể Hàn Lượng, vừa khóc nức nở, “Lượng… tiến vào… mau…chịu không nổi… muốn…”

Hàn Lượng vạch kẽ mông của Lục Đỉnh Nguyên ra, đem vật của mình trực tiếp chôn vào, rước lấy tiếng thét chói tai run rẩy của Lục Đỉnh Nguyên!

“A…” Hàn Lượng cũng thoải mái đến mức than nhẹ, hai tay dùng sức, thẳng nhéo hai cánh mông trơn mịn của Lục Đỉnh Nguyên hiện ra mấy dấu vết rõ ràng.

Lục Đỉnh Nguyên cũng không cảm thấy đau, theo hung mãnh va chạm của Hàn Lượng mà không ngừng kêu “thoải mái… còn muốn…” và những lời linh *** mà ngay cả bản thân cũng không biết.

Đến khi Lục Đỉnh Nguyên thỏa mãn mê man trong ngực Hàn Lượng, Hàn Lượng mới bắt đầu tự hỏi sự huyền diệu của song tu. Sẽ không là sau mỗi lần song tu, đều lấy làm tình kết thúc đi? Hàn Lượng vừa nghĩ, vừa vận công xem tình huống của bản thân. Lại phát hiện sau khi hai người nước sữa hòa nhau, công lực đúng là tiến bộ hơn trước khi làm tình.

Chẳng lẽ thật sự phải luyện công luyện tới lăn trên giường mới tính đầy đủ? Đây rốt cục là công phu tà môn gì? Nai con a Nai con, ngươi xác định Ngọc Hư Công này là công phu võ học mà không phải là công phu trên giường? Hàn Lượng lại lấy bản bí tích kia ra lăn qua lộn lại lật xem.

Một năm sau, vẫn là trong mật thất của Nghiễm Hàn cung, vẫn là đối thoại quen thuộc như trước.

“Lượng, ngươi xác định tầng thứ năm là luyện như thế này sao?”

“Đại khái đi!” Hàn Lượng trả lời vẫn là không có quá nhiều khẳng định, “Ít nhất dựa theo lý giải của ta, chúng ta đã như nguyện luyện tới tầng thứ sáu không phải sao?”