Thí Thiên Đao

Chương 15: Bái sư ma quân (1)​




Ma Quân không để lại dấu vết nhìn lướt lên đỉnh, sau đó nhìn Triệu Hồng Chí thân không thể động miệng không thể nói kia, giơ tay lên hung hăng thêm một cái tát, lại thêm một tát, thiếu chút nữa đánh nát mặt Triệu Hồng Chí.

Tức tối mấy ngày nay ở cùng Sở Mặc đã được giải phóng phần nào.

- Bản tôn chưa từng gặp cái đồ nào không biết xấu hổ như ngươi!

BA!

Lại một cái tát.

- Ba chữ ngụy quân tử dùng cho ngươi cũng ô uế hai chữ quân tử kia.

BA!

- Cho dù là ngụy... Tốt xấu gì cũng phải có mặt quân tử.

- Mà ngươi?

BA!

- Ngươi chính là rác rưởi!

- Cha mẹ của ngươi là giống gì vậy? Sao có thể sinh ra cái thứ như ngươi?

- Lúc trước sao không bóp chết ngươi đi?

BA!

- Loại người rác rưởi như ngươi tồn tại đúng là phá hoại thanh danh cả nhà ngươi!

Ba ba ba!

Lại thêm mấy cái tát liên hoàn.

Hai má Triệu Hồng Chí đã hoàn toàn bị nát.

Răng trong miệng tán loạn, lộn xộn, phỏng chừng không còn cái nào hoàn hảo.

Thủ đoạn của Ma Quân cực kỳ đáng sợ, dưới tình huống bình thường, mấy cái tát này tuy không quất chết nhưng cũng khiến làm người ta muốn chết ngất đi.

Nhưng thần trí Triệu Hồng Chí vô cùng tỉnh táo, ánh mắt vẻ mặt cũng khá phong phú.

Từ lúc mới bắt đầu khiếp sợ, sợ hãi, sau đó cầu xin, cho đến tuyệt vọng.

Sở Mặc ở trên nóc nhà thấy rất rõ ràng, trong lòng vui sướng, hận không thể tự tay tát tên Triệu Hồng Chí nọ.

Trong phòng, lão gia tử Phàn Vô Địch khó hiểu về vị khách không mời mà đến này, nhưng trong mắt cũng lộ vẻ vui sướng tràn trề.

Nếu có thể nói chuyện, ông sẽ lớn tiếng trầm trồ khen ngợi!

Bữa tiệc tát này đúng là quá sung sướng!

Đại khoái nhân tâm!

Ma Quân cứ đứng đó tát cũng giúp Sở Mặc trút giận đáng kể.

Con ngươi lạnh lẽo nhìn Triệu Hồng Chí nói:

- Đồ súc sinh, vốn nên một chưởng đập chết ngươi là xong việc, nhưng ta sợ dơ tay mình!

Bên kia lòng Triệu Hồng Chí như có mười ngàn nguyên thú chạy chồm qua, kêu rên không ngừng: Ngài đã sợ dơ tay mình thì cần gì tặng ta tiệc tát này.

Tuy nhiên hắn cũng nhận ra đối phương không muốn giết hắn, trong lòng lập tức dâng lên hy vọng sống sót.

Chỉ cần có thể sống thì còn có hy vọng!

Tuy nhiên ngay lập tức, Ma Quân dội cho hắn gáo nước lạnh.

- Ta không giết ngươi, nhưng chuyện xấu xa hôm nay, cả vụ bê bối của ngươi, ta đều hiểu rõ!

- Người này, là ta bảo kê!

- Nếu ông ta có xảy ra chuyện gì...

- Cho dù là chết trên chiến trường, ta cũng sẽ tới Trường Sinh Thiên bắt ngươi, khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!

- Sẽ loan truyền vụ bê bối của ngươi, khiến người trong thiên hạ biết trưởng lão của Trường Sinh Thiên là đồ chó má!

- Nếu ngươi không tin, cứ việc thử!

- Hiện tại, cút cho ta!

Nói xong, Ma Quân dùng một cước đá vào mông của Triệu Hồng Chí, trực tiếp theo cửa số phòng bay ra ngoài.

Rầm!

Cánh cửa sổ được làm từ gỗ hoa lê rắn chắc như vậy bị Triệu Hồng Chí ngã xuyên qua làm cho vỡ nát.

Ngay cả vị tướng quân giết người không chớp mắt trên chiến trường như Phàn Vô Địch cũng không nhịn được hơi hơi nhíu mi.

Thấy đau thay cho Triệu Hồng Chí.

Mà Triệu Hồng Chí hiện tại đã không còn cảm thấy đau đớn gì nữa rồi. Y bị Ma Quân đạp cho một cái bay vút lên trời, bay thẳng một mạch ra khỏi Viêm Hoàng Thành.

Đúng, chính là bay.

Sau đó ngã rầm xuống một nơi cách thành hơn mười dặm, cú ngã này khiến ba hồn bảy vía của y bay đi một nửa.

Cũng may mà Ma Quân đã đáp ứng với Sở Mặc sẽ không giết y, bằng không cú này cũng đủ khiến y chết mấy lần rồi.

Giờ phút này, Triệu Hồng Chí cũng chỉ sót lại nửa cái mạng.

Không biết qua bao lâu, Triệu Hồng Chí từ từ tỉnh lại, không biết toàn thân đã gãy bao nhiêu cái xương.

Chỉ hơi cử động một chút đã thấy đau đớn muôn phần.

Y cố nén đau. Há miệng liền phun ra ngụm máu tươi lớn bên trong còn xen lẫn vài cái răng nanh.

Còn phần lớn đã sớm bị y nuốt vào bụng.

Triệu Hồng Chí run rẩy, lấy ra từ trên người mấy hạt đan dược nuốt xuống, người ít nhiều cũng khôi phục được chút nguyên khí.

Sau một lát, y mới run rẩy kiểm tra mấy chỗ gãy xương trên người.

Vẻ sợ hãi trong mắt hiện tại chẳng những không tán đi mà còn càng thêm mãnh liệt.

- Trên đời này… tại sao lại có cao thủ đáng sợ như thế?

Triệu Hồng Chí hoàn toàn bị dọa bể mật, giờ phút này ngay cả một ý niệm trả thù y cũng không có.

Sức mạnh của đối phương đã hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của y.

Cho dù có là chưởng môn của Trường Sinh Thiên, hay mấy lão tổ thuộc bậc cao thủ, tu luyện thêm một hai trăm năm nữa cũng không có năng lực như thế.

Nhìn về hướng Viêm Hoàng Thành, khóe miệng Triệu Hồng Chí giật giật liên hồi. Sau một lúc lâu, trong lòng y mới hơi bình tĩnh một chút.

Dựa vào dược lực của Trường Sinh Thiên đan, cộng thêm thể chất vốn rất tốt.

Lại nghỉ ngơi thêm một lúc, y chật vật bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo hướng phương xa đi đến.

Y hiện tại không dám dừng ở chỗ này. Trong đầu chỉ còn một ý niệm duy nhất, nhanh chóng rời khỏi địa phương khủng bố này, tránh xa cái người khủng bố kia.

Trừ điều này, y không cầu gì khác.

Tại Viêm Hoàng Thành

Phàn phủ

Trong phòng lão tướng quân Phàn Vô Địch

Lão gia tử rốt cục khôi phục tự do, trước tiên ôm quyền hướng về phía Ma Quân:

- Đại ân không lời nào có thể nói hết, trước cho lão phu đa tạ ơn cứu mạng của ân công.

Ma Quân thản nhiên nhìn thoáng qua lão tướng quân:

- Ta làm không phải vì ngươi, muốn tạ ơn… liền tạ ơn cháu của ngươi đi.

- Ông nội!

Một tiếng gọi bi thiết vang lên.

Tiếp đó, phịch một tiếng, Sở Mặc từ mái nhà nhảy xuống, vọt vào trong phòng, thấy lão tướng quân Phàn Vô Địch liền quỳ xuống, lệ rơi đầy mặt thưa:

- Xin lỗi ông nội, cháu trai bất hiếu, rước đến cho ngài nhiều phiền phức, thiếu chút nữa liên lụy lão nhân gia ngài… Cháu thực sự sai lầm rồi, xin lỗi ông!

Nhìn trước mặt đột nhiên xuất hiện tôn tử, Phàn Vô Địch có phần sững sờ.

Tuy nhiên, thấy tôn tử hoàn hảo không có việc gì, bất chấp trong lòng kinh ngạc, lão tướng quân đi đến phía trước, kéo Sở Mặc đến gần, hốc mắt đỏ lên nói:

- Hảo hài tử, không phải là cháu sai. Lỗi là ở ông nội, năm đó không nên cứu đồ súc sinh kia.

Sở Mặc nói:

- Một ngày nào đó, cháu sẽ đích thân lấy được đầu chó của hắn!

- Cháu ngoan, mau nói cho ông nội, chuyện vừa rồi là thế nào?

Ông cụ kéo tay Sở Mặc, một khắc cũng không buông, cẩn thận đánh giá tôn tử có bị thương hay có gầy đi không.

Sở Mặc không trả lời ông cụ ngay mà quay đầu hướng về phía Ma Quân, khẽ mỉm cười nói:

- Cảm ơn! Đăng bởi: longnhi