Thí Thiên Đao

Chương 1770: Doạ chết các ngươi (2)




Sau một nén nhang, Sở Mặc nhìn xung quanh, lần lượt bốn gã Chí Tôn ở bốn phía, vẻ mặt hắn ngỡ ngàng:

- Chư vị, các ngươi vây xung quanh ta làm gì? Không phải là muốn giết ta đấy chứ? Giết người có tu vi như ta, hình như không có lợi gì cho các ngươi.

- Bớt nói nhảm đi, giao Hàn Nguyệt đao trên người ngươi ra đây. Sau đó, giao nhẫn trữ vật của ngươi ra đây. Bọn ta có thể tha cho ngươi một con đường sống.

Chí Tôn thoạt nhìn bộ dạng giống thiếu niên mười bảy mười tám tuổi lạnh lùng nhìn Sở Mặc nói.

- Bọn ta đều rất nhân từ, không muốn giết ngươi. Chỉ cần ngươi giao đồ ra đây, bọn ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống. Chí Tôn tướng mạo tuấn mỹ nhìn giống nữ tử ôn hoà nói.

Nam tử mũi ưng và nam tử gầy gò không lên tiếng, nhưng lại dùng thần thức khoá chặt Sở Mặc. Một khi Sở Mặc có bất kỳ hành động kỳ lạ nào, bọn họ sẽ đánh hắn một kích trí mạng trước tiên.

- Các ngươi muốn đao của ta?

Sở Mặc kinh ngạc nhìn bốn người này:

- Các ngươi có biết đó là đao gì không?

- Phí lời!

Chí Tôn bộ dạng thiếu niên quát lớn:

- Đã nói mau đem Hàn Nguyệt đao ra, tưởng bọn ta là lũ ngu hay sao? Không biết đó là Thánh khí do Hồ Thiên Đại Thánh luyện chế ra sao?

- Ta coi ngươi chính là kẻ ngu!

Sở Mặc đột nhiên quát lớn:

- Bốn người các ngươi mà có đầu óc sao?

- Ngươi muốn chết sao?

Dấu hiệu huỷ diệt trong con ngươi của nam tử mũi ưng càng thêm nồng đậm, dường như y không kìm được muốn ra tay rồi. Y không phải là kẻ mà khoái kiếm Trương Thuận có thể so bì. Y là một cao thủ Địabảng! Đã sớm khó chịu với cái loại tìm đường chết như Sở Mặc, nếu không phải sợ hắn ngọc nát đá tan, thì đã ra tay từ lâu rồi.

- Ta muốn chết?

Sở Mặc cười lạnh một tiếng:

- Các ngươi đều biết lai lịch của Hàn Nguyệt đao, vậy ta hỏi các ngươi, các ngươi biết Hàn Nguyệt đao rơi vào tay ai không? Mấy kẻ không biết sống chết lại dám chạy tới đây muốn cướp Hàn Nguyệt đao? Ta có thể nói các ngươi mới là lũ muốn chết không?

Nam tử mũi ưng hơi nhíu mày, nam tử gầy gò cũng nhíu mày, bọn họ đều gắt gao nhìn Sở Mặc chằm chằm, dường như muốn nhìn ra vẻkhác thường trên mặt Sở Mặc.

Dưới tình huống bị bốn Chí Tôn nhìn chăm chú, mặt Sở Mặc không đổi sắc, hơi thở không hề thay đổi. Hắn cười lạnh nói:

- Bỏ đi, ta không muốn nhiều lời với các ngươi nữa. Muốn Hàn Nguyệt đao phải không? Nó ở đây này!

Sở Mặc nói xong, trực tiếp lấy Hàn Nguyệt đao ra, treo lơ lửng trong hư không, sau đó thản nhiên nói:

- Được rồi, tới lấy đi!

Hàn Nguyệt đao lơ lửng giữa trời, khí tức của thánh khí phát ra, mang theo một luồng ý niệm linh hoạt sắc bén tuyệt thế, loại dao động này tự động tản ra, có thể khiến cho bất cứ tu sĩ nào cũng cảm thấy mê mẩn.

Tuyệt thế thần binh!

Hiện giờ đang treo lơ lửng ở kia, bất kể là ai, chỉ cần khẽ vươn tay, với cảnh giới tu vi của bọn họ, trưc tiếp có thể nắm nó trong tay.

Nhưng bốn người này lại không có ai động thủ!

Bởi vì bọn họ đều bị hành động của Sở Mặc khiến cho đầu óc mơhồ.

Lúc này Sở Mặc còn nói thêm:

- Còn nhẫn trữ vật của ta, các ngươi thích thì lấy đi, bên trong có mấy chục tỷ tinh thạch đỉnh cấp.

Lúc nghe thấy bên trong có mấy chục tỷ tinh thạch đỉnh cấp, Sở Mặc có thể cảm giác rõ ràng, bốn Chí Tôn trẻ tuổi này đều lập tức hô hấp dồn dập trong chốc lát. Tuy rằng trong nháy mắt đã điều chỉnh lại. Nhưng trong lòng Sở Mặc biết rõ, bọn họ bị dao động rồi!

Cho dù thân là thiên kiêu trẻ tuổi đỉnh cấp của các đại vực, cũngkhông thiếu tài nguyên tu luyện, nhưng nếu nói là mấy chục tỷ tinh thạch đỉnh cấp, đám người bọn họ thực sự chưa từng thấy qua!

Ngươi nói mấy ngàn vạn, thậm chí vài trăm triệu, cũng không khiến y động tâm quá mức, nhưng nếu nói mấy chục tỷ… số lượng này thực sự quá lớn!

Tham niệm, ai ai cũng có, chỉ là muốn xem bọn họ có đả động đến đồ của hắn hay không. Hiển nhiên, mấy chục tỷ linh thạch đỉnh cấp, là một khoản tài nguyên khổng lồ đối với bất cứ ai.

Nhưng đám người này lại đổi ý nghĩ đến một vấn đề khác. Vấn đềnày khiến bọn họ đều có cảm giác kinh hồn bạt vía.

Nếu nói như Sở Mặc vừa rồi, bọn họ có thể sẽ trở thành kẻ hù doạ ngoài mạnh trong yếu, nhưng vấn đề ở chỗ: Một Chuẩn Chí Tôn hèn mọn, hắn dựa vào cái gì mà có thể giữ pháp khí thánh cấp như Hàn Nguyệt đao? Lại dựa vào cái gì có thể có được vài chục tỷ tinh thạch đỉnh cấp?

Chỉ cần nhìn vẻ mặt Sở Mặc bình tĩnh ung dung, hơn nữa bộ dạng bình chân như vại thì biết, lấy đi mấy chục tỷ tinh thạch đỉnh cấp, cướp đi Hàn Nguyệt đao của hắn, hắn căn bản không quan tâm! Hắn dựa vào cái gì mà không quan tâm? Hắn ỷ vào cái gì? Hắn tài giỏi như vậy, chẳng lẽ thật sự có nguyên nhân lớn nào đó?

Những ý niệm này lập tức hình thành trong lòng bốn người họ.

Lúc này Sở Mặc thản nhiên nói:

- Đúng rồi, trong nhẫn còn có một khối thịt, vừa rồi ở dưới vực thẳm Luân Hồi, Tử Đạo đã chém chết một Luân Hồi thú, chia cho ta một khối thịt. Dù gì một Chuẩn Chí Tôn như ta cũng chạy không thoát, các ngươi muốn giết cứ giết. Khối thịt kia lại không có phong ấn của Tử Đạo, các ngươi yên tâm ăn đi. Tử Đạo?

Tử Đạo!

Đệ nhất Thiên bảng!

Tu sĩ trẻ tuổi cấp Chuẩn Thánh. Bọn họ vừa rồi còn nhắc đến người này, không ngờ chớp mắt đã nghe thấy cái tên này từ miệng Sở Mặc

Sau đó, bốn người chợt nhớ ra, đúng là trước lúc Sở Mặc bay lên từ vực thẳm Luân Hồi, Tử Đạo quả thực đã xuất hiện ở sông Luân Hồi, chỉ có điều trong nháy mắt đã biến mất, thậm chí bọn họ còn không nhìn thấy Tử Đạo xuất hiện ở nơi nào. Chẳng lẽ trước lúc Tử Đạo xuất hiện, đã tới hồ Luân Hồi? Giết một con Luân Hồi thú? Bọn họ càng nghĩ trong lòng càng phát lạnh.

Tử Đạo thích ăn Luân Hồi thú, chuyện này, hầu như tất cả thiên kiêu của sân thí luyện đều biết. Hơn nữa, nghe nói Tử Đạo thích ăn Luân Hồi thú tới mức si mê. Đương nhiên cũng có người nói Tử Đạo ăn Luân Hồi thú, là muốn tìm kiếm bí mật Luân Hồi từ bên trong.

Dù sao bất kể là cách nói nào, chuyện Tử Đạo si mê Luân Hồi thú là cực kỳ chính xác.

Bọn họ cũng chưa từng nghe qua chuyện Tử Đạo chia sẻ Luân Hồi thú với kẻ khác. Chí Tôn bộ dạng thiếu niên có chút không tin mở miệng:

- Ngươi nói trong nhẫn trữ vật của ngươi có vài chục tỷ tinh thạch, tạm coi như lời ngươi nói là sự thật, nhưng ngươi nói Tử Đạo cho ngươi một khối thịt Luân Hồi thú… Ngươi lừa ai chứ?