Thí Thiên Đao

Chương 1774: Cướp địa bàn (1)




Sở Mặc tuy rằng không biết độ kiếp này khác Chuẩn Chí Tôn thế nào, nhưng dám khẳng định là không giống nhau.

Hắn trong nháy mắt lướt qua vô số sông rộng núi lớn, đi về một phía.

Một sinh linh hình hổ Chí Tôn, cả người mang lân giáp màu vang chợt nhảy lên từ một tòa núi lớn, mạnh mẽ lao về phía trước.

Sở Mặc đưa tay tát, trực tiếp đánh bay đầu hổ Chí Tôn này.

Ở giữa không trung, thân hình sinh linh này liền hoàn toàn bể ra, chia năm xẻ bảy, ngay cả một tiếng hét thảm cũng không kịp phát ra. Sau đó Sở Mặc dùng tốc độ cực nhanh thu toàn bộ máu thịt gân cốt của sinh linh này vào trong nhẫn trữ vật.

Một chiêu này vẫn là tử đạo huyết, đích xác là dùng rất được.

Nơi phía xa có một nữ tử mặc quần áo màu tím, khẽ ngẩn người, lẩm bẩm nói:

- Đâu là Chí Tôn? Thật mạnh…

Lúc này trên mặt của nàng đột nhiên hiện lên một chút khiếp sợ.

Đây không phải Chí Tôn!

Cổ khí thế trên người Sở Mặc tuy rằng vô cùng hùng mạnh, hơi thở ngút trời, nhưng khí tức Chuẩn Chí Tôn trên người lại hoàn toàn khác với khí tức Chí Tôn!

Nữ tử váy tím trực tiếp bị dọa sợ ngây người, nhìn bóng dáng một đường đi tới của Sở Mặc, trong con ngươi hiện lên một chút chiến ý mãnh liệt.

Sau đó nàng lặng lẽ… đi theo.

Khi Sở Mặc bay tới trên một vùng núi non trùng điệp, hắn nhìn thoáng qua bên dưới, những nơi mà thần thức trải qua đều bị từng cụm tinh khí bao vây lấy. Hết thảy bên dưới, đều có linh tính!

Bất kể là cỏ cây hoa lá, hay là sinh linh vạn vật, mọi thứ đều có linh! Nhưng cũng không thân thiện. Bởi vì những chỗ bị thần thức của Sở Mặc xẹt qua đều truyền tới cảm giác chống cự rõ ràng mà các sinh linh kia dành cho hắn.

Cho dù chỉ là một con kiến cũng tản mát ra sát khí lạnh thấu xương, dường như đang muốn cảnh cáo luồng thần thức không hiểu từ đâu ranày rằng, hãy tránh ta xa một chút!

Sở Mặc thản nhiên cười, chính là đây rồi!

Lúc này, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, hư không vô tận không một bóng người. Nhưng Thương Khung Thần Giám lại đưa ra cho hắn một tin tức vô cùng chuẩn xác, phía sau có người!

- Nơi này cũng có thể bị người khác theo dõi?

Sở Mặc hơi hơi nhíu mày, nhưng lập tức, từ rặng núi phía dưới bỗng vang lên tiếng thú rống ầm ầm. Grào!

Một con quái vật lớn đột ngột lao lên.

Trong mắt Sở Mặc, nó giống như là một dãy núi đột nhiên cử động vậy!

Sau đó, rất nhiều hoa cỏ cây cối trượt hết từ trên ngọn núi này xuống, tiếp theo đó là bùn đất, đá tảng đều đổ ầm ầm.

Sinh linh này đã ẩn nấp ở đây không biết bao nhiêu năm rồi, sau khi cảm nhận được thần thức của Sở Mặc, nó liền bị bừng tỉnh, sau đó phátra từng trận rít gào.

Một nguồn dao động lớn quét ầm ầm về hướng Sở Mặc, giống như thủy triều vậy, hết đợt này đến đợt khác.

Đây là một sinh linh giống loài rồng.

Trên đầu nó mọc hai sừng rồng dữ tợn. Vốn dĩ, đó hẳn là hai ngọn núi lớn. Dù nay đã hiện thành bộ dáng sừng rồng, nhưng bên trên vẫn dính rất nhiều bùn đất, cũng không thiếu hoa cỏ còn mắc lại ở đó. Dẫu vậy, hình ảnh này chẳng khiến cho người ta buồn cười hoặc muốn cười chút nào. Những mảnh vảy lộ ra trên thân thể nó đều mang theo sức mạnh bùng nổ, đen thùi như kim loại đúc từ sắt đen mà thành.

Một sinh linh rất khủng bố, đã đạt tới Chí Tôn đỉnh cao, gần với Chuẩn Thánh.

Đôi mắt to tướng của sinh linh mang máu rồng nhìn kẻ đang đứng trong không trung một cách lạnh căm căm, mạnh mẽ phun ra một ngụm lửa rồng!

Đây là một loại lửa nóng không kém Tam Muội chân hỏa là bao, có thể thiêu cháy vạn vật trên thế gian. Ngọn lửa rồng này thậm chí cònthiêu đốt cả không khí. Quanh thân Sở Mặc nháy mắt bị biển lửa rồng vây quanh.

Trong ngọn lửa mang theo quy luật lực lượng hùng mạnh.

Mỗi sinh linh có tu vi hùng mạnh đều sở hữu quy luật riêng của bản thân mình, quy luật này chính là cơ sở để trấn áp vật khác!

Sở Mặc khẽ nâng tay, Hàn Nguyệt đao trực tiếp chém thẳng về hướng đầu của quái vật lớn.

Một hơi thở rét thấu xương lập tức bùng phát trong không trung! Nơi nó lướt qua đều khiến lửa rồng dẹp đường tránh lui. Trực tiếp chém thành một lối đi, sau đó, nhắm thẳng tới sinh linh bên dưới.

- Grào!

Sinh linh giống rồng nhấc chân trước to lớn, trông như vuốt ưng được đúc từ đồng đen lên, cảm giác mạnh mẽ hùng hồn này khiến lòng người run sợ xiết bao.

Uỳnh!

Đao khí do Sở Mặc chém ra hung hăng đối đầu với chân trước củasinh linh giống rồng nọ.

Dao động do xung lực phát ra tấn công khắp nơi. Phá tan mọi thứ thành mảnh nhỏ.

Toàn thân trên dưới của Sở Mặc có vài ngàn đạo đài cùng vận chuyển, hắn bay vọt lên cao, sau đó hung hăng đạp một cước về phía đầu sinh linh giống rồng.

Như thần tiên hạ phàm, đòn này của Sở Mặc, thật đáng sợ!

Cho dù là sinh linh giống rồng kia cũng cảm nhận được một sự uyhiếp cực lớn. Trong mắt nó thoảng qua chút kinh ngạc.

Từ bao giờ mà sinh linh loài người cảnh giới chưa tới Chí Tôn cũng có lực chiến hùng mạnh như vậy rồi?

Đầu rồng ngang nhiên ngoác miệng như một bồn máu lớn ra, định nuốt chửng Sở Mặc!

Trong hư không ở phương xa vô tận, cô gái váy tím đã thu lại toàn bộ hơi thở cũng không khỏi lộ ra chút khiếp sợ. Nghĩ thầm trong lòng: Người kia… thực sự rất hùng mạnh! Chống lại sinh linh cấp bậc này mà không chút nao núng, chiến đấu trực diện. Đây không phải chỉ có dũng khí không sợ chết là đủ, còn cần có thực lực mạnh mẽ làm cơ sở. Nếu không, nhất định sẽ bị sinh linh giống rồng này nuốt chửng một ngụm!

Đối mặt với sinh linh giống rồng đang ngoác miệng, thân hình Sở Mặc biến mất tại chỗ trong nhát mắt, trực tiếp đạp một cước mạnh lên trên mũi sinh linh giống rồng.

Đầu nó quá lớn! Mũi nó đã như một ngọn núi nhỏ rồi. So sánh ra, Sở Mặc chỉ như một con kiến đang dùng tốc độ cực nhanh lao vào mũi của sinh linh kia. Đúng là núi thịt!

Sở Mặc cảm thán, thầm nói một câu trong lòng.

Nhưng cú đạp này của hắn lại khiến mũi của sinh linh giống rồng này bẹp rúm vào trong.

Sau đó, sinh linh giống rồng kia liền phát ra một tiếng rú thảm thiết long trời lở đất. Cả cái đầu đều bị một luồng sức mạnh lớn đánh nghiêng sang bên cạnh. Sau đó, thân thể nó bắt đầu quay cuồng một cách kịch liệt. Một sinh linh gần Chuẩn Thánh trước mặt Chuẩn Chí Tôn như Sở Mặc lại phải chịu một cú thua đau!