Thí Thiên Đao

Chương 1879: Đao chém Đại Thánh (1)




Trên bầu trời cũng truyền tới một tiếng nổ mạnh ầm ầm, tinh khí vô tận bị một chưởng này của Chung Thành khai thông, cùng lúc đuổi giết Sở Mặc! Toàn bộ bên trong lôi đài, gần như đã trở thành tràng vực của Chung Thành!

Thân hình Sở Mặc chợt loé lên, ngay sau đó, lại bay thẳng lên đón lấy một chưởng này của Chung Thành. Thí Thiên trong tay, loé ra hào quang huyết sắc vô cùng yêu dị, mạnh mẽ bổ ra một thông đạo trong tràng vực này.

Sở Mặc thi triển ra Phách Sài đao pháp.

Ầm ầm! Trong thân thể Sở Mặc, có tiếng đại đạo ầm vang.

Thân thể hắn toả sáng, bộc phát ra ánh sáng rực rỡ, thể tổ cảnh cộng thêm Ngũ Hành Đạo Cơ, cùng với huyết mạch tử kim của La Thiên hoàng tộc. Ba thứ hoàn mỹ dung nhập với nhau ở cảnh giới Thánh Nhân, cuối cùng bộc phát ra uy lực khó có thể tưởng tượng!

Tràng vực của Chung Thành không ngăn được hắn!

Đoàng!

Khu vực bên trong lôi đài phát ra một tiếng nổ cực lớn, có vô số hào quang nổ bắn ra, trong thời khắc này, người còn có thể nhìn thấy rõ ràng chuyện xảy ra trong lôi đài chỉ đếm trên đầu ngón tay!

Thân thể Sở Mặc đang lùi lại, hàng loạt xương cốt trên người hắn đều nứt ra, máu tươi chảy ra từ khoé miệng. Trông vô cùng thê thảm.

Cơ Thanh Vũ kêu lên khe khẽ, nước mắt tuôn đầy mặt, Sở Thiên Cơ ở bên cạnh nắm chặt lấy tay nàng, trầm giọng nói:

- Đừng nôn nóng!

Không nôn nóng? Sao có thể không nôn nóng? Mẫu tử liên tâm, thấy Sở Mặc bị thương, Cơ Thanh Vũ sao có thể không nôn nóng? Nhìn bước chân Sở Mặc lảo đảo trong hư không, lòng Cơ Thanh Vũ đau như dao cắt. Thậm chí nàng lập tức nghĩ đến chuyện những năm gần đây con trai trưởng thành mà không có sự chăm sóc của nàng, rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu cực khổ? Đã trải qua bao nhiêu đau đớn và hành hạ khó mà tưởng tượng?

Tuy rằng Sở Thiên Cơ đang khuyên giải và an ủi Cơ Thanh Vũ, nhưng trong lòng y cũng đâu có dễ chịu hơn? Trên đời này, người nhớ thương ta nhất, yêu ta vô điều kiện… chỉ có cha mẹ ta mà thôi!

Tình cha như núi, sâu nặng mà âm thầm; tình mẹ như biển, rộng lớn mênh mông.

Đế vương ngồi dưới mui che, trên mặt cũng lộ ra vẻ lo lắng, nhưng trong ánh mắt y, vẻ kiên nghị lại càng nhiều hơn!

Y là cậu ruột, cháu ngoại chịu đau đớn, đương nhiên y cũng rất khó chịu, nhưng y đã nhìn thấy tình trạng hiện giờ của Chung Thành Đại Thánh! Có thể nói, toàn bộ hiện trường, ngoài cây mây già trong trận doanh Khương gia ra, cũng chỉ có đế vương là người đầu tiên nhìn thấy tình trạng hiện giờ của Chung Thành Đại Thánh.

Rất nhiều người đều nhìn thấy rất rõ tình trạng của Sở Mặc, đó là bởi vì trong ánh hào quang, thân ảnh Sở Mặc liên tiếp lùi về phía sau bị rất nhiều người nhìn thấy, bước chân lảo đảo của hắn cũng bị nhìn thấy.

Nhưng gần như không ai nhìn thấy Chung Thành, bởi vì đối với tuyệt đại đa số mọi người, Chung Thành áp chế cảnh giới của bản thân xuống cảnh giới Thánh Nhân đỉnh cao, tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ chuyện gì. Nếu như y cũng không đánh lại được Sở Mặc, vậy thì đúnglà gặp quỷ rồi!

Đừng nói y áp chế cảnh giới, cho dù y chỉ là một tu sĩ cảnh giới Thánh Nhân đỉnh cao, đấu với một tu sĩ vừa mới nhập thánh ngay trước mắt mọi người, vậy cũng chắc thắng mười phần. Sao y có thể xảy ra chuyện gì được chứ?

Nhưng y lại xảy ra chuyện rồi!

Hơn nữa còn là chuyện lớn!

Chuyện vô cùng lớn! Sau khi Chung Thành Đại Thánh áp chế cảnh giới của bản thân, đã bị một đao của Sở Mặc… chém thành hai khúc rồi!

Đợi đến khi vô số hào quang trong lôi đài bắt đầu tiêu tan, càng ngày càng nhiều người nhìn thấy cảnh tượng này, trên toàn bộ khán đài xung quanh lôi đài, mọi người… đều cảm thấy vô cùng hoang mang!

Không có một mảnh tĩnh mịch, chỉ có một mảnh xôn xao!

Không ai dám tin cảnh tượng này là sự thật, đây đã không phải là chuyện không thể tin nổi, đây là chuyện quả thực căn bản không thể nào xảy ra! Bởi vì cho dù Chung Thành áp chế cảnh giới và chiến lực của y đến mức nào, thì thể xác của y cũng tuyệt đối là thể xác của Đại Thánh.

Thể xác của cảnh giới Đại Thánh mạnh đến mức nào? Rất khó có người có thể nói rõ ràng. Nhưng ít nhất có một điểm mà gần như tất cả tu sĩ ở đây đều công nhận. Đó chính là, một kích toàn lực của Thánh Nhân, tu sĩ Đại Thánh bị động phòng ngự, nhiều nhất… cũng chỉ cảm thấy rất đau mà thôi.

Đúng vậy, đây chính là cực hạn!

Chính là rất đau! Nếu là dưới tình huống sự dụng binh khí, thể xác của Đại Thánh, nhiều nhất cũng chỉ xuất hiện một vết thương hơi sâu. Có thể chảy máu, có thể bị thương. Nhưng lại không thể ảnh hưởng đến xương cốt.

Tu luyện tới cảnh giới Đại Thánh này, thân thể đã gần như kim cương bất hoại rồi. Căn bản không phải ai muốn cũng có thể làm bị thương.

Tỷ như cái con khỉ nổi danh nhất kia, năm đó sinh linh muốn giết nó nhiều vô số kể, nhưng có ai có thể làm nó chết thật? Cho dù là đấng tối cao, cũng không có năng lực đó! Tuy nói khỉ là dị tộc trong cảnh giới Đại Thánh, nhưng đã tới cảnh giới Đại Thánh này, bất kể thân thể hay đạo hạnh cũng đã đạt tới mức cực hạn rồi.

Cho dù Sở Mặc hùng mạnh đến mức nào, thì cũng chỉ là một tu sĩ vừa bước vào cảnh giới Thánh Nhân, đạo hạnh của hắn có thể cao đến đâu?

Lúc này, ánh mắt của rất nhiều người đều đặt trên thanh trường đao huyết sắc yêu dị trong tay Sở Mặc.

Đúng rồi, thanh đao kia! Thanh tuyệt thế hung đao kia!

Vô số kỷ nguyên trước, nó đã là thanh đao khủng bố danh chấn La Thiên Tiên Vực!

Sở Mặc hắn… không ngờ thật sự có thể khống chế thanh đao kia!

Rốt cuộc làm sao hắn làm được?

Bên trong lôi đài, thân thể bị chém thành hai khúc của Chung Thành Đại Thánh, đang cố gắng hợp lại với nhau. Nhưng trên miệng vết thương kia, lại có sức mạnh pháp tắc khủng bố khó mà tưởng tượng, đang ngăncản thân thể của y hợp lại!

Cuối cùng, Chung Thành gầm lên một tiếng long trời lở đất, hai nửa thân thể tự hình thành một người hoàn chỉnh, nhưng thân thể kia lại không ngừng sụp đổ. Có điều sau đó, trên người Chung Thành bộc phát ra một luồng khí tức mênh mông.

Đại Thánh!

Y khôi phục lại cảnh giới Đại Thánh rồi!

Đại Thánh Khương gia chủ trì lôi đài lạnh lùng quát:

- Chung Thành, ngươi muốn làm trái lời hứa sao?

Ầm!

Ban đầu chỉ là pháp trận phòng ngự, trong nháy mắt bộc phát ra một luồng khí tức hùng vĩ khó mà tưởng tượng, trong luồng khí tức đó tràn đầy sát khí lạnh như băng, hướng về phía Chung Thành.

Lúc này, giọng nói của Chung Thành từ bên trong truyền tới:

- Ta thua rồi.

Vô số người ở xung quanh miệng há hốc, ngây ngốc nhìn bên tronglôi đài, Chung Thành bộc phát ra khí tức Đại Thánh, sau đó liều mạng hợp lại thân thể, hợp hai nửa thân thể thành một.