Thí Thiên Đao

Chương 217: Ngài làm viện trưởng đi




Sở Mặc gật gật đầu:

- Đúng vậy.

- Năm đó Phiêu Diêu Cung bị rất nhiều thế lực hùng mạnh trên lục địa Chu Tước bắt tay với nhau tiêu diệt, sau đó chỉ có mười hai đệ tử trốn thoát. Mỗi người mang theo một phần truyền thừa, bỏ xứ mà đi…

Hoàng thượng khẽ chau mày, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, lẩm bẩm:

- Nói cách khác, nàng có vô số kẻ thù?

- Đúng vậy.

Sở Mặc nhìn hoàng thượng rất thản nhiên:

- Kẻ thù của nàng đều ở trên lục địa Chu Tước.

- Trẫm biết.

Hoàng thượng nhìn thoáng qua Sở Mặc:

- Trẫm đang cân nhắc xem… cái được và mất của việc này. Tên tiểu tử nhà ngươi, đúng là đã đưa ra cho trẫm một câu hỏi khó mà!

Sở Mặc cười ha hả nói:

- Hoàng thượng, thoạt nhìn chuyện này có vẻ như là hoàng gia phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ Diệu Nhất Nương, nhưng trên thực tế, hoàng gia cũng không thực sự phải bỏ ra cái gì.

- Nghĩa là sao?

Hoàng thượng nhìn Sở Mặc.

- Chuyện này, đối với hoàng gia, thậm chí là toàn bộ Đại Hạ đều là chuyện tốt.

Sở Mặc cũng không giải thích nhiều, mà chỉ nhìn hoàng thượng và nói:

- Lợi ích cụ thể, ta cũng không muốn nói nhiều, ta tin trong lònghoàng thượng cũng rõ ràng cả rồi. Chu Tước Hội… vốn chỉ là một tổ chức nằm ở lục địa Chu Tước, lại dám vươn tay đến lục địa Thanh Long của chúng ta, thậm chí không thèm đếm xỉa tới hoàng quyền chốn nhân gian. Trong lòng bệ hạ, hẳn là cũng cảm thấy không thoải mái, đúng không?

Hoàng thượng nhìn thoáng qua Sở Mặc, thản nhiên nói:

- Không thoải mái… thì có thể làm gì được?

Sở Mặc cười nói:

- Chẳng lẽ hoàng thượng hy vọng tình trạng này… sẽ vẫn tiếp tục kéo dài như vậy sao?Hoàng thượng lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng không nói gì thêm.

Sở Mặc nói:

- Từ trước tới nay người trong môn phái luôn tự cho mình là kẻ ăn trên ngồi chốc, không coi người trong nhân gian ra gì, thậm chí rất nhiều người trong môn phái coi thường cả hoàng quyền trong nhân gian. Tình trạng này, nên thay đổi từ lâu rồi!

Trong con ngươi của hoàng thượng lóe qua một tia sáng, nhìn Sở Mặc.

Sở Mặc nói giọng lạnh lùng:

- Những kẻ bên trong môn phái này, nói gì thì nói cũng không phải thần tiên! Bọn họ cũng cần đến các loại tài nguyên, cần ăn mặc đi lại sinh hoạt như chúng ta. Nhưng lại đem vị trí của mình đặt tuốt trên cao. Bọn họ dựa vào đâu mà dám kiêu ngạo như vậy?

Ánh sáng trong mắt Sở Mặc vừa trong trẻo vừa lạnh lẽo, nói:

- Chẳng phải nhờ vào thực lực vượt hơn hẳn người thường của những môn phái này hay sao? Nắm giữ các loại tâm pháp, công pháp cao cấp, các loại phương thuốc điều chế mà người trong nhân gian khó có thể tiếp cận… Nghĩ mọi cách ngăn những thứ này rơi vào trong nhân gian? Cho dù là hoàng tử học được trong môn phái, cũng không được phép truyền ra ngoài!Hoàng thượng gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy, những điều này, ngươi có cách thay đổi sao?

Sở Mặc nói:

- Hiện giờ trong tay của Diệu Nhất Nương có một phần sáu số truyền thừa của Phiêu Diêu Cung! Trong số đó bao gồm cả công pháp, tâm pháp cao cấp, còn cả phương thuốc của nhiều loại đan dược. Những thứ này, sẽ được công khai một cách vô điều kiện với những đệ tử trong môn phái khi môn phái được thành lập!

Hoàng thượng nhìn Sở Mặc:

- Nếu có gián điệp đến học lỏm thì sao?Sở Mặc cười nói:

- Chuyện như vậy sao có thể hoàn toàn tránh khỏi, ai muốn học trộm thì cứ học. Dù sao chúng ta cũng không có đủ các loại thủ đoạn như các đại môn phái, cũng không thể chỉ vì sợ kẻ khác học trộm mà buông tay không làm gì cả. Lại nói, nếu là truyền thụ công pháp thì cũng phải có chọn lọc kỹ càng chứ? Không phải ai đến chúng ta cũng sẽ truyền thụ cho y công pháp tốt nhất, đúng không? Đầu tiên là phải dựa vào khả năng trời cho, thứ hai là cũng phải trải qua các loại kiểm tra thử thách.

Hoàng thượng gật gật đầu:

- Theo như ngươi nói thì chuyện này… có vẻ khả thi.

- Đương nhiên là khả thi rồi!

Sở Mặc cười nói:

- Chúng ta có tâm pháp và công pháp cao nhất trên đời này, cũng có năng lực và quyết tâm thành lập môn phái. Quan trọng nhất là, môn phái của chúng ta nằm ngay giữa nhân gian. Việc tuyển chọn đệ tử… sẽ thuận tiện hơn các đại môn phái kia không biết bao nhiêu mà kể!

Hoàng thượng hít sâu một hơi, hai tay chống bàn, chậm rãi đứng lên, nhìn Sở Mặc nói:

- Sau đó, những đệ tử ưu tú nhất trong số đó… nhất định sẽ ra sức vì hoàng gia, đúng không?Sở Mặc gật gật đầu:

- Nếu đã được hưởng tiếng thơm từ hoàng gia, lại còn được hoàng gia che chở, thì phải báo đáp một vài thứ là việc đương nhiên.

- Không, không chỉ là báo đáp một vài thứ, điều trẫm muốn… đó là môn phái này phải hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của hoàng gia! Ngươi, làm được không?

Hai mắt hoàng thượng sáng quắc nhìn Sở Mặc.

Như là một con thú dữ vẫn đang ẩn nấp, rốt cục để lộ răng nanh.

Nếu môn phái này hoàn toàn trưởng thành, chắc chắn sẽ trở thànhmột thế lực vô cùng đáng sợ. Hơn nữa tầm ảnh hưởng của nó đến nhân gian, sẽ vượt xa những môn phái khác.

Đối với địa vị là vua của một nước, không có gì làm y yên tâm hơn việc có thể đem nguồn sức mạnh to lớn này nắm chắc trong tay.

Nếu không, lỡ như để thế lực này rơi vào trong tay bất cứ kẻ nào, đều sẽ trở thành một uy hiếp không hề nhỏ đối với hoàng gia!

Giống như một thanh kiếm sắc bén treo lơ lửng trên đầu hoàng gia, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt dây rơi xuống vậy.Ở ngay trên phạm vi thế lực của mình, sao có thể để kẻ khác dễ dàng xâm chiếm?

Theo lý thuyết, khi hoàng thượng vừa nghe nói đề nghị của Sở Mặc liền từ chối một cách gọn gàng dứt khoát mới là phản ứng bình thường. Nhưng hoàng thượng không làm như vậy, chứng tỏ, cũng đã nhìn ra lợi ích to lớn ở đây!

Hoàng quyền chốn nhân gian, là một thế lực ở tít trên cao, bất khả xâm phạm trong mắt dân chúng bình thường. Nhưng khi so với các đại môn phái cao nhất, sẽ ngay lập tức chuyển sang thế kém hơn. Nếu có thể thay đổi, ai mà muốn duy trì mãi tình trạng này?Sở Mặc nhìn hoàng thượng, khẽ cười nói:

- Hoàng thượng thấy vị trí viện trưởng thế nào? Về sau, mỗi đời quân vương Đại Hạ sẽ đều là viện trưởng của Học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung! Việc đầu tiên mà mỗi học sinh của học viện phải làm, chính là chịu sự dạy bảo của hoàng gia Đại Hạ. Như vậy, ngài thấy sao?

- Viện trưởng? Việc này quả thật mới mẻ?

Với sự cơ trí của hoàng thượng, đương nhiên ngay lập tức sẽ hiểu được ý tứ của Sở Mặc.

Hoàng gia muốn nắm trong tay thế lực này, nhưng lại không thích hợp phái người của mình đến quản lý. Nếu phái hai người Thái tử hoặc Nhị hoàng tử e rằng Sở Mặc thà lập tức vứt bỏ cũng sẽ không đồng ý.