Thị Vệ Sinh Bánh Bao

Chương 66: Phiên ngoại sinh hài tử vì ngươi 6




Ảnh Thất nhẹ nhàng đặt mảnh ngói lại vào chỗ cũ, mặt không đổi sắc mà quay lại phòng mình, mặc nguyên y phục nằm lên giường, kéo chăn lên trùm đầu lại. Hắn không thấy gì hết, không thấy nam nhân đó thật ra đã sống cùng nơi với mình rất lâu, không thấy hình ảnh hắn yếu ớt ôm lấy bụng mình, nơi đó phồng phồng… Cũng không thấy thứ bị hắn quăng trên đất là một cây ngọc thế… Hắn dùng ngọc thế làm gì, không cần phải nói, nhưng bụng của hắn sao lại…

Nhiều ngày sau đó Ảnh Thất không hề đến gần nơi đó, thật ra hắn muốn bỏ đi, nhưng Thập Thất sắp sinh rồi, hắn muốn chờ Thập Thất bình an rồi mới đi. Cốc thần y hẳn cũng đã đến rồi, khi Thập Thất mang thai lần đầu hắn và Cốc tiền bối luôn ở bên cạnh, cho dù thế, hắn cũng chịu khổ không ít, nhiều lần suýt sẩy thai, hiện tại ngày qua ngày rất bình an thoải mái, chắc hẳn sẽ thuận lợi hơn lần đầu. Hắn tập trung hết tâm trí vào hài tử sắp ra đời của Thập Thất, hoặc là để tâm trí trống rỗng không suy nghĩ gì.

Nhưng có vẻ như hắn không điều khiển được hai chân mình, một thời gian lại nhịn không được chạy đến nơi đó hết đêm này đến đêm khác, có khi người đó đi đi lại lại trong phòng, miệng lẩm bẩm gì đó; có khi nằm trên giường trốn trong chăn không biết làm gì; có khi lại như mệt mỏi, ngủ rất sớm, lúc ngủ thỉnh thoảng sẽ cau mày, thỉnh thoảng chân sẽ bị chuột rút đau làm hắn tỉnh lại… Có khi tự tắm một mình, phần bụng phẳng lì rắn chắc trước kia to lên thấy rõ, xem ra đã năm sáu tháng rồi, tính từ lần từ biệt trước, cũng vừa khớp…

Mãi cho đến một lần, người kia bước từ trong bồn tắm ra lấy y phục bị trượt chân suýt ngã, may mà chụp lấy thành bồn kịp thời, hắn mới chợt nhận ra, sao chỉ có một mình hắn ở đây, Tả Vô Tiếu vẫn theo sát bên hắn sao lại không có mặt, nhớ đến lời nói đứt quãng của Thập Nhị trước đây, e là bọn họ đã biết từ lâu… Ảnh Thất nhíu mày suy nghĩ trên mái nhà, hoàn toàn không phát hiện ra hành vi của mình giống hệt một tên biến thái xem trộm người khác tắm.

Kha Vi Khanh sung sướng chạy đến, tuy vẫn cười như trước, nhưng trong mắt lại có vẻ u buồn khó tả: “Tiểu Thất, nghe nói ngươi quan tâm hỏi han bản thiếu, cho nên bản thiếu tới đây.”

Kha thiếu gia cũng có ngày sơ ý ngã ngựa, gây thù oán với Kim Nghị được xưng là Độc Hạt Tử, trúng phải loại kịch độc tan vào máu, không ngờ Kim Nghị lại bị Tả Vô Tiếu không hiểu tình hình giết tàn nhẫn, đối diện với khuôn mặt xanh tím của nhưng vẫn cười nói với hắn cảm tạ ngươi báo thù cho bản thiếu của Kha Vi Khanh, Tả Vô Tiếu hối hận khôn cùng, hận không thể cứu sống Kim Nghị rồi lại giết thêm lần nữa. Kha Vi Khanh vốn nghĩ mình chết chắc rồi, một buổi tối Tả Vô Tiếu lại điểm huyệt hắn, không biết đã làm gì, sau khi tỉnh lại thì kịch độc không còn nữa, nằm yên trên giường vài ngày là khỏi. Nhưng, Tả Vô Tiếu lại biến mất.

“Lấy máu đổi máu?” Ảnh Thất nói ra suy đoán của mình không chút do dự.

“Minh cũng nói như vậy, nhưng, dù sống hay chết, hắn cũng nên để ta biết!” Kha Vi Khanh bất mãn vắt người trên lưng ghế, sức sống cả đời như đột nhiên biến mất hết cả.

Ảnh Thất nghĩ đến Ân Giới cô độc một mình, an ủi hắn: “Trong Huyết Ma Cung nhất định không phải mình hắn biết loại công pháp này, có lẽ hắn đã được người khác cứu rồi.”

Nói thì nói như vậy, nhưng nếu như hắn thật sự đã được cứu, vì sao vẫn không xuất hiện? Trước khi đi Kha Vi Khanh còn hỏi dò Ảnh Thất có từng đến khu mình từng ở không, thấy Ảnh Thất kiên quyết lắc đầu, hắn cười thấu hiểu, vỗ vỗ vai hắn nói nhỏ một câu “Cho dù thế nào, chúc phúc ngươi.” Ảnh Thất ngẩn người.

Ảnh Thất bắt đầu chú ý đến nơi đó vào ban ngày, mượn cớ tưới hoa thường xuyên ở lại nơi đó, nhưng không phát hiện thấy động tĩnh gì, Ân Giới cũng không hề xuất hiện trong tầm mắt mình, hắn thậm chí không ra ngoài tắm nắng đổi không khí sao? Chẳng lẽ cũng không có ai đưa cơm cho hắn sao? Sau đó hắn phát hiện hành vi của mình phá hỏng quy luật hằng ngày, liền quay lại với cuộc sống bình thản như trước.

Một biệt viện, hai người ở gần nhau như thế, đều chọn những thời điểm, địa điểm khác nhau để quan sát đối phương, có đôi lúc sẽ như thế này, ở ngay bên cạnh, nhưng còn xa hơn ngăn sông cách núi.

Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo, đèn lửa huy hoàng, đến nửa đêm, Ảnh Thất mới lê được thân thể gần kiệt sức về biệt viện Đông Hồ, vốn bọn Thập Nhị kéo hắn lại nói chuẩn bị vào Ảnh Vệ Doanh ở, nhưng hắn vẫn cảm thấy mi mắt giật liên hồi, như có chuyện gì sắp xảy ra, nhất quyết cáo từ rời đi.

Biệt viện vốn tĩnh mịch lại có ánh đèn khác thường, tim Ảnh Thất đập mạnh, dùng khinh công phóng vào nơi đã sớm đi thuộc đường, đến cửa viện thì lại ngẩn người… một trong hai người xuất hiện trước mắt rõ ràng là Tả Vô Tiếu, hắn ôm một người y phục xộc xệch chật vật yếu ớt trong lòng, thấy mình đến, Ân Giới lập tức túm lấy áo choàng khoác trên vai che bụng mình lại, xoay mặt đi nói với Tả Vô Tiếu: “Nhanh lên, mang ta đi.”

Đương nhiên là có người tiếp ứng bên ngoài, Tả Vô Tiếu ôm Ân Giới nhảy lên tường, lập tức có người đỡ hắn xuống, Tả Vô Tiếu đứng lại một lúc, để ngăn cản người nào đó đi đến, nhưng chờ một lúc vẫn không thấy người kia nhúc nhích, nhíu mày, không nói thêm gì, xoay người biến mất trong bóng đêm.

Đến khi mọi thứ lại tĩnh lặng, Ảnh Thất duỗi duỗi đôi chân tê cứng, quay đầu lại nhìn người không biết đến từ khi nào, hắn không biết phải làm gì, dáng vẻ của Ân Giới không được tốt lắm, có lẽ hài tử sinh non, hắn như vậy lại còn bôn ba trên đường, ai sẽ đỡ cho hắn, có nguy hiểm không… Trong đầu hỗn loạn, hoàn toàn không biết phải làm sao.

“Ngươi không đuổi theo?” Hắn nghe thấy tiếng mình hỏi người kia.

“Rất muốn, nhưng có vẻ hắn có chuyện quan trọng hơn phải làm, nếu không thì nhất định sẽ thấy được bản thiếu,ngươi thì sao, có lẽ hài tử của ngươi sắp xuất thế rồi, ngươi cũng không đuổi theo?” Ngươi đã có thể chấp nhận để hắn sống trong tầm mắt mình lâu như vậy, cũng có nghĩa là có mong chờ hài tử ấy rồi?

“Ta đi không nổi nữa, hiện tại…” Ta cũng không biết phải đến đâu tìm bọn họ, nếu không tha thứ, dù có đuổi theo thì sẽ thế nào?

“Ngươi ngu ngốc sao, chẳng lẽ ngươi không lo lắng sao? Tiểu Thất, tuy trước đây Ân Giới làm như thế với ngươi, bản thiếu cũng không ưa hắn, nhưng, đừng làm chuyện khiến bản thân hối hận, có biết không?” Kha Vi Khanh bước tới vài bước, ngả đầu lên vai Ảnh Thất, vùi giọng trong y phục hắn: “Này, Tiểu Thất, nếu bây giờ ngươi không đi, tạm thời cho ta mượn vai một chút…”

Hai người có cảm xúc hỗn loạn dựa vào sưởi ấm cho nhau, tính toán xem tình trạng của hai người tốt hơn mình được bao nhiêu.

Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo, Ảnh Thất bế Bảo Bảo nằm dưới bóng cây tránh năng, hồn lại bay đến nơi không biết tên nào đó, đã gần mười tháng, không biết bọn họ có bình an, Bảo Bảo mặc áo ngắn khố nhỏ màu vàng nhạt, chân nhỏ để trần, cả người béo núc ních, dẩu môi ngủ ngoan, nếu mình có hài tử rồi… Có phải cũng đáng yêu thế này không?

Có người đến gần, Ảnh Thất cho là Thập Thất hoặc các ảnh vệ khác, không ngờ lại là Kha Vi Khanh, chỉ là, hắn ôm một đứa bé còn bọc tã, sắc mặt đau buồn khó giấu, Ảnh Thất đứng phắt dậy, sợ hãi ôm chặt Bảo Bảo trong lòng, “Kha công tử, đó là…”

Kha Vi Khanh đưa đứa bé cho hắn, gượng cười nói: “Tiểu Thất, cung hỉ, ngươi làm cha rồi.”

Ảnh Thất ngây ngẩn đón lấy, ánh mắt quét một vòng trên khuôn mặt tiểu hài nhi trong lòng rồi lại quay về với Kha Vi Khanh, môi mấp máy một lúc cuối cùng cũng hỏi ra được một câu: “Vậy… Hắn thế nào…”

Kha Vi Khanh hạ mắt, khi ngẩng đầu lên trong mắt gần ngấn nước: “Bản thiếu chỉ có thể nói, cung hỉ ngươi lần nữa, sau này có thể tự do rồi…”

Kha thiếu đi rồi, Ảnh Thất đờ đẫn ngồi trên ghế, đầu óc mờ mịt, vẫn nhớ rõ cảnh hắn tự mở rộng nơi đó của mình, nhớ rõ dáng vẻ người đó ôm bụng ngủ không yên, nhớ rõ lần cuối cùng gặp mặt người đó giấu mặt nói mau đưa ta đi… Hắn đuổi theo từ Trung Nguyên đến phiên bang, hắn tập xưng ta khi nói chuyện, hắn thậm chí… Sinh hài tử cho mình…

Chỉ để được tha thứ sao? “Cha nuôi cha nuôi, bảo bảo!” Ống tay áo bị kéo kéo, giọng nói non nớt của Bảo Bảo đánh thức hắn, Ảnh Thất cúi đầu, Bảo Bảo cố vươn cứng thân hình ngắn cũn nhìn tiểu hài nhi, miệng kêu liên tục “Bảo bảo bảo bảo!”

Ảnh Thất để cả hai lại cùng chỗ, nhẹ giọng: “Con mới là Bảo Bảo, nó, còn chưa có tên!”

Trong bảo lại có thêm một hài tử, Bảo Bảo mới hơn một tuổi đột nhiên trở thành ca ca, ngày ngày ưỡn ngực nhỏ sải chân ngắn chạy đến vỗ vỗ đệ đệ lúc nào cũng khóc, dùng số từ ngữ có hạn nói chuyện với đệ đệ, tuy không hiểu được ca ca phải bảo vệ đệ đệ, phải làm gương cho đệ đệ là gì, nhưng Bảo Bảo vô thức ít khóc hơn, cho dù là không cẩn thận té ngã, cũng cố nhịn không khóc chờ cha lớn cha nhỏ cha nuôi yêu thương an ủi, hôn hôn thì không đau nữa~

Hình đại chủ bảo hớn hở nhìn cảnh này, cảm thấy cực kì thỏa mãn…

Thập Thất bóp bóp bàn tay tiểu hài nhi, hài tử của Thất ca không như của hắn, đủ tháng thì vừa béo vừa trắng, ngoại từ nước da trắng hồng đáng yêu khôn xiết, thì ăn bao nhiêu cũng không béo, tiểu hài tử chỉ uống được sữa, no rồi thì ngưng, lại không kén ăn, nguyên nhân mãi không béo có lẽ là do vị cha kia.

Một buổi tối, Ảnh Thất nằm trên giường nhìn tiểu hài nhi nắm chặt tay ngủ ngoan, nó vẫn chưa có tên, vẫn luôn cảm thấy có lẽ người kia đã chọn được tên, “Hắn, sẽ gọi con là gì?” Lắc lắc tay tiểu hài nhi, hài nhi hừ hừ mấy tiếng, bàn tay nhỏ giật giật vài cái, lại yên lặng.

Khi đã mơ mơ màng màng, tiếng thở của ai đó xuất hiện sau lưng, có người nói nhỏ gì đó bên tai, loáng thoáng nghe thấy: “… Nhớ ngươi… Cũng như ngươi… Gọi là Tiểu Thất được rồi… Hay muốn gọi là Thất Thất? Hửm?”

Vô thức đáp lời: “Thế nào cũng được, tiểu hài tử tên gì cũng được, ngươi, không cần nó nữa sao? Tiểu hài tử vừa ra đời đã bị vứt bỏ rất đáng thương…”

“Ta không có vứt bỏ nó, chỉ là mang đến cho ngươi chăm sóc trước thôi, ta không có thời gian chăm sóc nó, ta cũng không biết cách chăm sóc tiểu hài tử, nếu chẳng may, không cẩn thận bị ta… Khụ, gì gì đó, thì biết làm sao?”

“Dù sao cũng phải có lúc như thế, không phải ban đầu ta cũng không có kinh nghiệm sao? Chỉ cần ngươi cố gắng…” Tiếng nói đột nhiên ngưng bặt, Ảnh Thất mở bừng mắt ra, độ ấm phía sau rất rõ ràng, hơn nữa còn có đầu lưỡi không phép tắc đang liếm tai mình, trong vạt áo còn có hai bàn tay đang mò xuống nơi quan trọng! Không phải mơ!

Người phía sau lập tức nhảy xuống chân giường tránh thế tiến công như vũ bão, thè lưỡi, có vẻ cực kì mệt mỏi: “Tiểu Thất, lâu như vậy không gặp rồi, sao vừa thấy ta đã nổi giận?”

Ảnh Thất trừng mắt, trong lòng hiện tại chỉ cảm thấy mình bị lừa gạt, vậy mà hắn còn cho là… “Ngươi không… Ngươi và Kha công tử liên hợp lại lừa ta hay là ngươi lừa cả hắn? Hắn có vẻ đau buồn như vậy ta còn cho là… Vô liêm sỉ!”

Ân Giới nhìn sắc mặt giận dữ uất ức của hắn, rất oan uổng: “Ta lừa ngươi lúc nào, không phải chỉ là ép buộc ngươi thượng ta, rồi cho ngươi uống thuốc, nhưng không phải ngươi cũng rất thích hài tử này sao? Nếu ngươi không thích thì ta lỗ vốn rồi!”

Lỗ vốn rồi? Ảnh Thất nắm chặt tay, đánh thẳng vào khuôn mặt không biết hối cải của người kia, Ân Giới vốn định để hắn đánh vài cái xả giận, nhưng không ngờ ngươi này đánh thẳng vào mặt mình, vội đưa tay đỡ, nguy hiểm quá! Nếu bị đánh trúng, khuôn mặt khó khăn lắm mới bảo dưỡng xinh đẹp trở lại sẽ bị hủy dung. Nắm chặt bàn tay của Thất yêu dấu, nhân tiện ăn đậu hủ, “Thất, hiện tại thân thể ta vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, không chịu được một quyền này của ngươi, hay là để dành đi?”

Rụt mạnh tay về, ánh mắt Ảnh Thất vô thức quét lên bụng hắn, Ân Giới thấy thế, lập tức cởi sạch y phục của mình cực kì nhanh nhẹn gọn gàng.

“Ân Giới! Ngươi…” Vừa định cao giọng mắng hắn, nhớ đến tiểu hài nhi đang ngủ bên cạnh lập tức hạ giọng: “Ngươi làm gì? Ngươi cởi y phục làm gì?”

“Cởi y phục cho ngươi xem, không phải ngươi muốn xem sao?” Ân Giới nói rất tự nhiên, vừa chớp mắt đã cởi xong áo ngoài, bắt đầu cởi khố.

Ảnh Thất nhích đến đè bàn tay đang cởi khố của hắn lại, giận dữ nói: “Ai nói ta muốn xem! Ngươi giở trò lưu manh gì vậy! Mau mặc y phục lại… Từ đâu đến thì về lại đó đi!”

Bàn tay cởi khố của Ân Giới lập tức dừng lại, sức lực toàn thân như bị trút hết, cúi đầu ấm ức: “Tiểu Thất, ngươi vẫn chưa tha thứ cho ta sao? Xem ra là ta quá mơ tưởng, còn cho là… Ta đi đây…” Bàn tay run run lưu luyến rút khỏi tay Ảnh Thất, ôm y phục chầm chậm đi ra cửa. Ảnh Thất ngơ ngẩn nhìn mái tóc lay động hắn lay động theo từng động tác, nhớ đến vết thương kinh người thoáng thấy trên bụng hắn, tuy đã khép miệng, nhưng vẫn thấy được tình cảnh khi đó nhất định rất thê thảm, hắn giữ được mạng…

Đi dứt khoát như vậy, tuy trong lòng có hoài nghi, nhưng vẫn nhịn được lên tiếng giữ lại: “Ngươi… Chờ đã…”

Xoạt… Ân Giới sắp đưa tay đẩy cửa lập tức quay đầu lại, ánh mắt như đang sáng lập lòe, Ảnh Thất khó khăn lắm mới hạ quyết định được đang hối hận, lời đã nói ra, hối hận cũng không kịp nữa rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ân Giới như con khỉ sút dây… vứt y phục trong tay bổ nhào lên giường mình như báo… “Tiểu Thất… Ta biết ngươi sẽ giữ ta lại, ta thích ngươi quá đi…”

Cái ôm chặt mà vùng vẫy vô số cũng không thoát được, Ảnh Thất cuối cùng cũng từ bỏ việc gỡ tay người kia ra, may mà hắn không dự định làm gì, thế là cả người căng cứng dần chìm vào giấc ngủ, hắn đã lâu không được ngủ ngon rồi…

“Sao lại lừa ta?”

“Không có! Ta thật sự rất oan uổng!”

“Khi Kha công tử trao hài tử cho ta, biểu cảm trên mặt rõ ràng là nói thế!” Sắc mặt bi thương khó nhịn ấy không giống giả ra.

“Ngươi chắc chắn hắn không phải là đang… Không nhịn được cười?”



Lại qua một lúc, “Sao lại muốn trốn?” Khi bị Tả Vô Tiếu mang đi, gần như cho là hắn đã buông tha.

Trả lời không chút do dự: “Ôm cái bụng to xấu như vậy tiều tụy như vậy làm sao để ngươi thấy được? Đương nhiên phải trốn!”

“…” Thật ra đã thấy rồi, còn nữa… Có thật là ngươi không biết?

“… Thật sự không phải ta vờ đáng thương đâu…”

“…”

Kẻ không quan tâm là yêu hay không yêu, đến bây giờ, đã đủ tư cách để nói yêu.