Thích Cậu Mình Nói Là Được

Chương 33




Lâm Vi quay đầu lại, nhìn thấy Tống Cẩm một tay cầm vở bài ghi chép một tay khác thì nhét trong túi áo, chân đi đôi giày cao gót mạnh mẽ đi đến.

Bởi vì xung quanh không có người, Lâm Vi mới nhỏ giọng gọi một tiếng: "Dì Tống."

Tống Cẩm hơi gật đầu, liếc nhìn một cái phòng giáo vụ ở trước mặt, dừng chân lại: "Có việc sao?"

Lâm Vi lập tức lắc đầu: "Không, không có gì."

Dừng lại một chút, Lâm Vi lại mấp máy môi: "Đúng, là học sinh lớp nhất của bọn cháu, bị thầy chủ nhiệm hiểu nhầm rồi, cháu muốn làm chứng giúp cậu ấy."

Tống Cẩm "ừ" một tiếng, hất cằm về phía đó, "Vậy cháu đi đi."

Sau đó cũng không đợi Lâm Vi trả lời, thì đã đi mất rồi.

Lâm Vi đợi đến lúc bóng lưng của Tống Cẩm, khuất khỏi cầu thang rồi mới nhấc tay gõ cửa hai tiếng, sau đó đem cánh cửa mở hé ra một khoảng, thò nửa đầu vào trong: "Báo cáo."

Lâm Vi là học sinh xếp thứ nhất của khối 11, Địa Trung Hải cũng có ấn tưọng khá tốt với cô, ở trong trường vẫn thường xuyên nói, các học sinh trường Tứ Trung mà được như Lâm Vi, thì ông cũng có thể thất nghiệp rồi.

Địa Trung Hải đang tức giận, nhìn thấy Lâm Vi, biểu cảm trên mặt rõ ràng đã trở nên dịu hơn: "Có việc gì sao?"

Lâm Vi nhẹ nhàng gật đầu một cái, dưới sự đồng ý của Địa Trung Hải, mở cửa đi vào trong phòng giáo vụ.

* * * Trừ việc đến để nhận biểu dương và nhận thưởng, thì đây cũng là lần đầu tiên cô bởi vì một chuyện khác mà đến đây.

So với sự miêu tả của Vương Vĩ, không khí ở trong phòng giáo vụ còn tồi tệ hơn thế.

Mẹ Hồ Khiếu khóc cạn nước mắt, Hồ Khiếu ở bên cạnh thì không nói lấy một lời nào, có một vị giáo viên ngồi bên cạnh mẹ Hồ Khiếu tận tình khuyên nhủ.

Khác với bộ dạng học sinh ngoan bị bắt nạt của Hồ Khiếu, thì Giang Túc nhìn có vẻ thiếu giáo dục. Anh đang đứng ở chỗ gần cửa sổ, tựa vào tủ sách của Địa Trung Hải, gương mặt thờ ơ.

Chỉ có điều vào giây phút mà Lâm Vi bước vào, ánh mắt anh có ngước lên, liếc nhìn cô một cái.

Lâm Vi vừa đóng cửa vào, thầy chủ nhiệm đi về phía trước vài bước, cửa phía sau lưng lại bị có người dùng lực mở ra.

Khương Chương Vân hùng hùng hổ hổ xông vào trong: "Chủ nhiệm Từ, thầy lại nhân lúc tôi không có mặt ở trường, đem học sinh của tôi đến phòng giáo vụ là sao hả, tôi không muốn nói chuyện với thầy nữa, tôi mời thầy hiệu trưởng đến đây.. rồi?"

Khương Chương Vân đang định bước vào phòng giáo thì bỗng dừng lại, nhìn về phía Lâm Vi: "Lâm Vi, sao em lại ở đây?"

"Em.." Lâm Vi có vẻ rất căng thẳng liếc một cái nhìn thầy hiệu trưởng đang đứng ở sau lưng Khương Chương Vân, lại nhìn về phía thầy chủ nhiệm một cái, sau đó nhỏ tiếng nói: "Em nghe bạn học nói, Hồ Khiếu bị đánh, là việc xảy ra vào lúc sau khi kết thúc ba tiết tự học của buổi tối thứ hai tuần trước, sau đó lúc ở trước cổng trường em có nhìn thấy Giang Túc, còn có cả Hứa Thuật và Trình Trúc nữa."

"Lúc đó là mấy giờ?" Khương Chương Vân hỏi.

Lâm Vi nghĩ ngợi một lúc: "Khoảng tầm lúc mười giờ hai mươi gì đó, đứng đối diện với trạm xe buýt."

Khương Chương Vân quay người lại trừng mắt với thầy chủ nhiệm một cái: "Chủ nhiệm Từ, Hồ Khiếu vào lúc khoảng mười giờ hai mươi bị đánh, Hứa Thuật và Trình Trúc nói, thầy không tin, vậy Lâm Vi nói thì có lẽ thầy phải tin thôi nhỉ."

Đúng là có tin.

Kiểu học sinh tốt không chê trách được điểm nào như Lâm Vi, lời nói ra thực sự rất có phân lượng.

Thầy chủ nhiệm do dự một hồi, vẫn moi ra được vấn đề sắc bén nói: "Muộn như thế rồi, mấy đứa Giang Túc không tham gia tiết tự học, không về nhà, đứng trước cổng trường để làm gì?"

Giang Túc tối hôm đó sớm đã về nhà rồi: "..."

Chỉ để ý chứng minh, không nghĩ đến sau khi làm chứng, vẫn còn có thể bị hỏi vấn đề khác.

Lâm Vi liếc nhìn Giang Túc một cái, lo sợ một giây sau anh lại nói cái gì không khớp với lời nói dối của cô, vậy nên cô cướp lời nói trước: "Là Hứa Thuật, Hứa Thuật gần đây ngày nào tan học xong, đều ngồi xổm ở phía đối diện trạm xe buýt để chụp trộm em."

Giang Túc: "..."

Khương Chương Vân: "..."

Thầy Chủ Nhiệm: "..."

Lâm Vi thấy mọi người đều không nói gì hết, cụp mắt xuống, rất ngoan ngoãn nhìn chằm chằm vào mũi chân mình rồi lại nói: "Giang Túc là hàng xóm nhà em, hôm đó em và cậu ấy ngồi cùng một chuyến xe buýt đi về nhà, bình thường bọn em cũng hay đụng phải nhau, nếu các thầy cô không tin, thì có thể đi hỏi thử các bạn học khác."

Lâm Vi dừng lại một chút, lại bổ xung thêm một câu: "Cũng có rất nhiều bạn học ở cùng tiểu khu với bọn em."

"Em có chút ấn tượng với hôm đó, bởi vì ngày đó, Giang Túc.." Lâm Vi cảm thấy đã nói dối rồi, vậy thì phải nói dối sao cho đúng với phong cách của Giang Túc, đem hỏi em có bài tập gì, đổi thành: ".. Muốn chép bài tập của em."

"Chuyện chép bài, đợi lát nữa chúng ta tính sau." Khương Chương Vân chỉ Giang Túc, rồi lại nhìn về phía thầy chủ nhiệm: "Bây giờ sự việc đã rõ rồi nhỉ, tôi sớm đã nói rồi, không có chứng cứ, thì đừng có tuỳ tiện kết luận, có phải nếu như ở trên phố mà có người nào đó xấu xí, thì tôi đều phải nói họ là kẻ biến thái không?"

Thầy chủ nhiệm bị nói đến nỗi không dám cãi lại câu nào.

Khương Chương Vân cũng không để ý, lại quay người nhìn về phía Hồ Khiếu và mẹ của cậu ta: "Sự việc lần này thức sự rất xin lỗi, ở trong trường học xảy ra sự việc như vậy, còn không có được một kết quả xác thực, là lỗi của người làm giáo viên chủ nhiệm như tôi, ở đây tôi thay mặt nhà trường nói một lời xin lỗi với Hồ Khiếu và mẹ của Hồ Khiếu."

Khương Chương Vân cúi người, không cho mẹ Hồ Khiếu cơ hội nói, một giây sau lại giận dữ trừng mắt nhìn Giang Túc: "Giang Túc, mặc dù tối hôm đó em không có đánh bạn, nhưng lúc nãy em lại muốn ra tay, cho dù em vẫn chưa đánh bạn, nhưng hành vi này, cũng không đúng, qua đây nói xin lỗi."

Giang Túc liếc nhìn Lâm Vi đang rất nghiêm túc ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, đối diện Hồ Khiếu cúi đầu xuống: "Tôi xin lỗi."

Hiệu Trưởng cũng mở miệng nói: "Phía sân vận động bên kia đúng là nên lắp thêm mấy cái đèn nữa, lắp thêm camera, đây cũng là sơ suất của trường chúng tôi, vì vậy chúng tôi xin kiểm điểm lại với phụ huynh và học sinh."

Hiệu trưởng và Khương Chương Vân thái độ chân thành, dưới sự khiển trách của Khương Chương Vân, Giang Túc cũng không đợi có người tìm ra sơ hở đã xin lỗi trước rồi, dù gì thì Hồ Khiếu vẫn còn tiếp tục học tại Tứ Trung, cũng không nên làm ầm thêm nữa, chuyện này cũng chỉ có thể dừng lại tại đây.

Tiễn phụ huynh của Hồ Khiếu ra về xong, Khương Chương Vân bảo Giang Túc và Hồ Khiếu quay về lớp học trước, còn mỗi Lâm Vi ở lại.

Sau khi phụ huynh của Hồ Khiếu và Hồ Khiếu đi rồi, Khương Chương Vân đóng cửa phòng giáo vụ lại, không hề coi Lâm Vi và Giang Túc là người ngoài tuôn ra một tràng dài: "Em nói xem em làm ra chuyện gì vậy hả, vốn dĩ chính là do sơ suất của trường chúng ta, ngoan ngoãn xin lỗi một cái không phải xong rồi sao, nếu em thật sự rảnh rỗi như vậy, thì đi quản lại Hứa Thuật ở lớp 12-10 kia kìa, đã lớp mười hai rồi, còn không chăm chỉ học hành, ngày nào cũng ngồi trước cổng trường chụp ảnh các bạn n, mà mắt nhìn của cậu ta cũng không tệ đấy. Cô tạm thời dừng tại đây, cô còn mong Lâm Vi lấy được chức trạng nguyên kỳ thi đại học về cho cô đấy, nếu như em ấy thi không tốt, cô sẽ tẩn cho thằng nhóc Hứa Thuật đó một trận, đều tại nó."