Thích Cậu Mình Nói Là Được

Chương 47




Ngày của tôi.

Lâm Vi suýt nữa thì đem điện thoại đập lên mặt Vương Vĩ.

Vương Vĩ đang chuẩn bị quay người lại, nhìn thấy tay của Lâm Vi đang run mạnh, liền hỏi: "Bị sao vậy?"

Lâm Vi ổn định lại tâm trạng, nhìn Vương Vĩ lắc đầu: "Không sao, tai nghe bị rò điện."

Vương Vĩ tin thật, nói một câu "Cảm giác đấy cũng khá phê ấy" rồi liền quay người lên.

Lâm Vi: "..."

Lâm Vi đem tin nhắn mà Trần Tư nhắn cho mình, cẩn thận nhìn lại từng chữ một, xác định không có chỗ nào bị ngược cả, trong lòng như lửa đốt quay lại nhìn phía sau một cái.

Giang Túc không biết đã tỉnh từ lúc nào, nhẹ nhàng chống cằm, mặt vô cảm nhìn chằm chằm vào nội quy học sinh.

Dáng vẻ giống như đem cái nội quy học sinh nhìn một trăm lần vậy.

Lâm Vi nhìn Giang Túc, đang muốn nói lại ngừng lại.

Sao cô có thể đem Trần Tư làm ra nói cho anh nghe được đây.

Vốn dĩ đã bởi vì Hồ Khiếu mà làm liên lụy đến anh, cô đã thấy rất áy náy rồi, bây giờ thì đúng là họa vô đơn chí thêm dầu vào lửa mà.

Chính là kiểu thái độ trước giờ chưa từng học hành của Giang Túc, đừng nói là top một trăm khối, có thể thoái khỏi hạng một từ dưới lên đã là cảm tạ trời đất lắm rồi.

Trần Tư đây là đến giúp thêm phiền thì có ấy.

Không cần biết như thế nào, đều không thể để Giang Túc bởi vì nguyên nhân từ cô mà bị chuyển trường được.

Lâm Vi nghĩ ngợi, cảm thấy cách tốt nhất chính là nói sao để khiến Giang Túc tự chủ động học hành, giới hạn của cậu ta ở đâu, chỉ cần cậu ta đồng ý, mặc dù Tứ Trung cạnh tranh rất kịch liệt, nhưng cách thi giữa kỳ vẫn còn hai tháng nữa, dưới tình huống có thêm sự giúp đỡ của cô, thì việc cậu ta lọt vào top một trăm cũng không phải không có hi vọng.

Quan trọng là, làm thế nào để cậu thiếu niên chép bài như cái máy kia chịu chăm chỉ học hành đây.

Cái này đúng là khó thật.

Còn khó hơn cả đề toán Olympic.

Dù gì thì con trai con gái ở cái độ tuổi này đều rất nổi loạn, cô mà càng ép anh, nói không chừng lại khiến anh thấy càng phản cảm hơn.

Lâm Vi nghĩ ngợi, quyết định sẽ dịu dàng khéo léo một chút, cô nhấc tay lên, nhẹ nhàng gõ gõ lên bàn của Giang Túc: "Giang Túc, cậu có ước mơ không?"

Thiếu niên từ từ ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt cô.

Không biết liệu có phải do anh nhìn vào nội qua học sinh quá lâu hay không, mà Lâm Vi từ trong mắt của anh nhìn được một hàng "Tiên đế lập nghiệp chưa được nửa đường đã băng hà." chạy qua.

Qua mấy giây sau, Giang Túc hình như đã hồi hồn lại rồi, "Không có."

Lâm Vi: "..."

Mẹ ơi, còn chưa bắt đầu, mà đã kết thúc rồi.

Lâm Vi trong lòng nghĩ, là do cô có lỗi với anh, phải bày ra bộ dạng ngoan ngoãn, đổi một câu hỏi khác: "Vậy.. Cậu có hứng thú với Bắc Kinh không?"

Giang Túc nhìn Lâm Vi không lên tiếng.

Lâm Vi cho rằng có kịch hay rồi, liền nhích nhích về phía trước một chút, nằm bò lên bàn của Giang Túc, tiếp tục nói: "Thành phố lớn đó, đế đô, tổ chim, cố cung, còn có Thanh Hoa!"

*Tổ chim: Dùng để chỉ sân vận động quốc gia Bắc Kinh, bởi vì thiết kế của nó giống như hình tổ chim nên mọi người gọi vậy đó.

Giang Túc quay đầu nhìn về bầu trời ở bên ngoài, trong lòng nghĩ thành phố của bọn họ cũng không kém chỗ nào, cũng đều hòa nhập với quốc tế.

Giang Túc đã quen với việc thỉnh thoảng bạn nhỏ bàn trên có những tư duy khác với mọi người rồi, anh tùy theo cô trả lời ừ một tiếng, nói một câu "Tôi đã từng đến rồi.", sau đó lại lấy ra một quyển vở trống không, cầm bút bắt đầu chép nội quy học sinh.

"..."

Qua loa như vậy sao?

Từng đến Bắc Kinh, xem ra chính là không có hứng thú với Bắc Kinh, với Thanh Hoa rồi.

Lâm Vi cắn móng tay, nhìn một lúc vào chữ dưới bút của Giang Túc, không nhịn nổi vươn ngón tay ra, chỉ vào một chỗ: "Chữ này viết sai rồi."

Giang Túc dừng bút lại, im lặng ba giây, lùi lại, ở trên chữ sai tô tô mất đường che đi, ở phía bên trên viết lại chữ đúng.

Lâm Vi vốn dĩ không phải muốn tìm chữ sai, không lãng phí nhiều tâm sức vào việc chép chép viết viết của Giang Túc, liền tiếp tục đau khổ đi nghĩ cách giải quyết vấn đề khó nhằn do Trần Tư tạo ra.

Giang Túc viết rất nhanh, chưa được một lúc đã lật sang trang mới rồi.

Nhưng mà chữ của anh thì, càng chép càng ẩu, liếc mắt nhìn một cái, nhìn đống chữ như đang nhảy múa trên tờ giấy vậy.

Có lẽ là bị hai chữ bay lắc truyền cảm hứng rồi, Lâm Vi nghĩ đến bạn gái, lóe qua một cái, liền gõ vào mặt bàn, lại mở miệng nói: "Giang Túc, cậu cứ thi mà cứ mãi hạng một từ dưới lên thế này cũng không được đâu, cậu phải chăm chỉ học hành, nếu không sau này cô gái mà cậu thích bị ép tường thì có lẽ là do cậu mà ra thôi."

Các chữ cái dưới ngòi bút của Giang Túc vẫn đang không ngừng nhảy múa.

Lâm Vi cho rằng câu nói vừa nãy không đủ lực sát thương, lại tiến về phía trước thêm, giọng nói lại thấp hơn một chút: "Cô gái mà cậu thích cùng với người khác đến khách sạn đặt phòng căn phòng đó lại do chính cậu là người phụ trách quét dọn."

Giang Túc: "..."

Giang Túc không thể viết tiếp được nữa, anh bỏ bút xuống, ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của bạn nhỏ bàn trên: "Tôi.. là kẻ ăn bám được không?"

Lâm Vi: "..."

Quên mất, nhà Giang Túc có tiền.

Có vẻ như không cần phải lo lắng về vấn đề này.

Tính kiên nhẫn của Lâm Vi không có tốt như cô biểu hiện, bình thường cũng không có bạn học nào có thể thử thách được tính kiên nhẫn của cô, nhưng Giang trùm trường thì không giống, lúc trước đổi mội cái tờ đề mà sống chết không đồng ý, sau đó muốn nhờ anh giữ hộ tiền cũng phải cầu xin mới được, bây giờ đến việc học hành của anh cô cũng phải vắt óc suy nghĩ.

Lâm Vi thực sự không muốn phải phục vụ cho vị này nữa rồi!

Cô ngồi thẳng người lên, quay về lại bàn của mình.

Qua ba phút sau, cô lại quay người lại: "Giang Túc, cậu thấy tôi như thế nào?"

Bút của Giang Túc run lên một cái, rũ mí mắt xuống không trả lời.

Lâm Vi: "Giang Túc, cậu thấy tôi có tốt không?"

Giang Túc ngẩng đầu lên, nhìn chằm vào đôi mắt đầy mong chờ của cô, rồi cụp mắt xuống, một bên tiếp tục viết, một bên nhẹ nhàng nói: "Tốt."

Rất tốt.

Lâm Vi: "Vậy cậu có muốn mãi bên cạnh một người tốt như vậy không?"

Giang Túc nhấc ngòi bút lên, Vi Vi có chút run run, yết hầu của anh trượt hai cái, không nhìn vào mắt cô, khuôn mặt bình tĩnh hỏi: ".. Ở bên cạnh theo kiểu nào?"