Thích Khách

Chương 47




Buổi sáng 8h, hai binh sĩ gác cổng quân y viện nhìn thấy đồng nghiệp Shutan, đều mở lớn mắt kinh ngạc.

"Shutan, sao hôm nay tới sớm như vậy?" Một binh sĩ hỏi.

"Tởi gặp thúc thúc của ta." Binh sĩ trẻ tuổi mặc chế phục rũ mắt mệt mỏi.

"Phó viện trưởng đi làm sớm như vậy sao?" Một binh sĩ khác hỏi.

Shutan chỉ hừ một tiếng, không nói chuyện, trực tiếp quẹt thẻ an toàn, đi qua cổng quân y viện. Hai binh sĩ kia nhìn hắn một cách kỳ lạ, cho đến khi hắn khuất vào tòa nhà khám chữa bệnh, một người nói: "A? ngươi có thấy chỗ nào kì kì không?"

"Gì?"

"Vừa rồi sao ta không cảm nhận được tin tức tố trên người hắn?"

"Không phải chứ, sao ta không để ý?" Vào lúc này một chiếc xe buýt cỡ lớn tấp vào cổng, hai binh sĩ kia cũng không thể tiếp tục câu chuyện, vội vàng cúi chào ý bảo lái xe xuất trình giấy thông hành. Lái xe kéo cửa kiếng xuống, xuất trình chứng thư, binh sĩ thủ vệ hơi nhíu nhíu mày, liếc nhìn những người ngồi trong xe, sau đó nhìn bảo binh sĩ kia để xe vào.

"Đây là xe ở đâu tới vậy, sao trước giờ đều chưa thấy qua a?" Sau khi xe qua khỏi cửa, một binh sĩ khác hỏi.

Vệ binh vừa xem giấy thông hành nhìn đồng nghiệp cười sâu xa, chớp mắt: "Là xe từ căn cứ Mai Tả."

"A? Căn cứ Mai Tả? Bên trong đều là omega sao?" Vệ binh kia nhất thời ánh mắt sáng rỡ, quay đầu lại nhìn theo, đáng tiếc chiếc xe đã khuất bóng trong bãi đỗ xe phía sau.

"Đâu chỉ là omega đâu, đó đều là omega huyết thống rất cao!"

"Di? Lại tới ngày căn cứ Mai Tả phân phối người sao?"

"Chưa, còn hơn hai tháng nữa. Mấy người này đều là có độ thuần huyết cao nhất, nếu không có gì thay đổi sẽ được đưa vào hoàng thất hoặc cấp cho quý tộc, cho nên cần phải kiểm tra sức khỏe."

"Vậy cũng không cần chạy tới đây kiểm tra a, căn cứ Mai Tả không có bệnh viện sao?"

Binh sĩ kia nhún vai, "Đại khái bọn họ chỉ tin quân y viện đế quốc, chỗ này là tốt nhất toàn quốc, ai bảo người ta là quý tộc chứ."

Bởi vì xuất hiện xe của căn cứ Mai Tả, hai người nói chuyện mấy câu, quên mất Shutan. Bọn họ hoàn toàn không thể tưởng được, vị đồng nghiệp vừa mới đi vào chỉ là hàng giả.

TTV đi vào tòa nhà chính của viện quân y đế quốc, đến trước bảng điện tử giữa chính sảnh, bên trên là các loại tin tức trong bệnh viện. TTV dùng tốc độ nhanh nhất tìm kiếm phòng làm việc của giáo sư Figg, thuận tiện ghi nhớ luôn vị trí của phó viện trưởng, thúc thúc của Shutan kia, sau đó đi qua sảnh chính, vào thang máy.

Thang máy nhanh chóng lên tầng 17, lúc TTV ra khỏi thang máy, thang VIP bên cạnh cũng mở cửa, hắn bỗng nghe vài âm thanh quen thuộc.

"Trang bị nơi này thật sự là rất đơn sơ! Vì sao ngay cả thang VIP mà cũng nhỏ như vậy! Còn có mùi người ghê tởm!"

"Fernan, đây là bệnh viện, ngươi muốn xa hoa giống hoàng cung Klappa sao? Đủ rồi!"

"Tiểu thư Miffy, ta cảm thấy, thân là quý tộc, chúng ta có quyền được đãi ngộ tôn kính."

TTV dừng bước, nghiêng thân nhìn thoáng qua, quả nhiên nhìn thấy đầu tóc đỏ của Fernan, cùng mỹ nhân tóc nâu xoăn thần thái kiêu ngạo dẫn đầu đoàn người ra khỏi thang máy, TTV liếc nhìn, đều là omega trong ban A.

"Được rồi, không cần lôi thân phận quý tộc ra nữa, chỗ này cũng không phải chỉ có mình ngươi là quý tộc." Miffy khinh thường hừ lạnh.

Fernan cười nhạo: "Ta biết, hiện tại ngài đã chán ngấy thân phận quý tộc, chậc chậc, để ta nghĩ một chút xem là vì sao nha, a, đúng rồi, là do ngài có một thần tượng bình dân đi..."

Nhóm omega ra khỏi thang máy liền được hộ tống đến nơi khám sức khỏe, TTV không đi theo bọn họ, cũng không đến khu A ngay, mà dựa theo đường ống thông khí, đi khắp hết tầng lầu một lần. Vị trí nào có tác dụng đặc biệt gì, nơi nào có lối thoát khẩn cấp, vị trí bình chữa cháy cùng chuông báo động, kết hợp với bản đồ quân y viện, TTV đã nhanh chóng nhớ hết bố cục cả tầng lầu.

Đúng lúc hắn chuẩn bị đến phòng làm việc của bác sĩ Figg thì gặp hai hộ sĩ trẻ tuổi đi đến từ hướng đối diện, một người đang oán giận nói: "Phiền chết, không biết hôm nay cổng chính có chuyện gì, cư nhiên có thiệt nhiều cảnh sát và sĩ binh đến, hình như một quan quân cũng tới, kiểm soát đến gắt gao, phiền ta xém chút nữa là đến trễ."

"A? Vì sao vậy?"

"Ai biết! A đúng rồi, còn nhìn thấy cháu của phó viện trưởng, bộ dáng đặc biệt chật vật, được người dùng cán nâng đi...Di?" Hộ sĩ trẻ đang nói bỗng nhiên ngừng lại, trừng mắt nhìn TTV.

TTV khẽ nhíu mày, trong lối đi nhỏ nhiều người qua lại không tiện để lộ, hắn đành kéo thấp vành nón, che khuất nửa khuôn mặt, sau đó lướt nhanh qua bên cạnh hai hộ sĩ kia.

"Này, ngươi làm sao vậy?" hộ sĩ kia không chú ý tới TTV, hỏi người bên cạnh.

"Hắn, hắn...." Hộ sĩ trẻ nhanh chóng xoay người, lại không còn nhìn thấy bóng dáng cái người nhìn giống cháu của phó viện trưởng kia, không khỏi trợn mắt há mồm: "Hắn rất giống cháu của phó viện trưởng..."

Trong lòng TTV biết sự tình có biến, hiện giờ hắn có hai lựa chọn: một, từ bỏ nhiệm vụ; hai, tiếp tục nhiệm vụ. Sau khi cân nhắc lợi hại, trong mắt TTV tinh quang chợt lóe, quyết định, chọn cái sau, vì vậy tăng cước bộ tiến về văn phòng bác sĩ Figg.

Phòng làm việc giáo sư Figg nằm giữa một hành lang tương đối độc lập an tĩnh, nơi này chỉ có một mình văn phòng của hắn, nhưng hàng lang này cũng không dài, chỉ bằng một nửa những hành lang khác, chính giữa bị ngăn cách bởi một cửa kính dùng khóa đồng tử khóa lại.

Cửa kính phản quang, TTV nhìn từ xa chỉ có thể thấy thân ảnh của chính mình, không thể nhìn xuyên qua, bởi vậy tới gần vài bước. Khóa đồng tử chợt lóe ánh sáng xanh, có thể nhìn thấy nửa hành lang khóa sau cánh cửa, bên trong ánh sáng hôn ám, vừa sâu vừa dài, có vẻ thần bí sâu thẳm.

TTV hơi nheo mắt, nhìn thấy cuối hàng lang bên kia cũng có một cánh cửa, cửa khóa chặt, nhưng nhìn vị trí, phòng kia hẳn là nằm sát vách với văn phòng bác sĩ Figg.

Trong hành lang yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, thậm chí TTV chỉ có thể nghe thấy nhịp thở của mình cùng với tiếng tim đập. Đúng lúc này, trong văn phòng bác sĩ Figg truyền ra tiếng người nói chuyện, nghe như là hai người, thanh âm đều phi thường kích động, giống như đang cãi nhau.

TTV tới gần cửa văn phòng, dần dần nghe rõ nội dung bọn họ nói chuyện

"Ta bảo ngươi làm sao thì làm như vậy, không cần hỏi nhiều!" tiếng nói này tương đối cao, cảm giác tràn ngập tức giận.

"Giáo sư Figg, nếu cứ tiếp tục như vậy, omega kia sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại, hắn sẽ chết!" một giọng nói khác, lãnh tĩnh bình thản hơn rất nhiều, nhưng có thể nghe ra được, tâm trạng người nói cũng không bình tĩnh.

"Tiến sĩ Laurent, là thầy ngươi, ta cảnh cáo ngươi lần cuối, nếu năm nay ngươi không muốn lấy không được học vị tốt nghiệp, liền lập tức mang theo mấy bản báo cáo này rời khỏi phòng của ta".

"Giáo sư Figg..."

"Hoặc là đi thu thập mẫu, hoặc là ra ngoài, đi khỏi tổ nghiên cứu của ta." Rõ ràng giáo su Figg đã mất kiên nhẫn, bắt đầu đuổi người.

Tiến sĩ Laurent kia tựa hồ còn muốn nói thêm chuyện gì, không ngờ lúc này, hành lang bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng chuông báo động.

"Cảnh báo! Cảnh báo! Trong bệnh viện hiện có nhân vật nguy hiểm lẫn vào, đề nghị nhân viên công tác đề cao cảnh giác, cố gắng không di chuyển một mình, nhân vật nguy hiểm ngụy trang thành một binh sĩ, nếu phát hiện tung tích của hắn, đề nghị lập tức thông báo."

Quân y viện đế quốc là chuyên môn dành cho hoàng thất, quý tộc và quan lớn trong quân đội, mỗi bệnh nhân bênh trong đều cao quý vô cùng, hệ thống phòng hộ an toàn dĩ nhiên là vô cùng tiên tiến, toàn bộ hệt như được quân sự hóa quản lý, bởi vậy, một khi nhận được tin tức khả nghi, các tòa nhà đều sẽ phản ứng nhanh chóng.

Vào lúc cửa văn phòng giáo sư Figg mở ra, TTV thân thủ cực nhanh vọt vào khúc cua của hành lang, ẩn nấp, nhìn thấy một bác sĩ trẻ mặc áo blu trắng, đeo kính mắt đi ra, mũi cao môi mỏng, ánh mắt mang theo một tia thanh lãnh bất cận nhân tình. Bất quá lúc này chân mày hắn nhíu lại, có thể thấy được tâm trạng không tốt.

Giáo sư Figg năm nay gần 60, vậy nam nhân tuổi trẻ này hẳn là tiến sĩ Laurent. Chỉ thấy sau khi hắn đi ra khỏi văn phòng, liều đến thẳng cửa kính kia, đưa đồng tử mắt đen nhìn vào khóa đồng tử, cửa thủy tinh mở, tiến sĩ Laurent ôm theo một xấp tư liệu đi vào.

TTV lúc này đã không còn nhiều thời gian để trì hoãn, âm thanh cảnh báo vang vọng trong hành lang, không biết bảo an sẽ đi đến tầng lầu này vào lúc nào, vì thế TTV không do dự nữa, trực tiếp vọt vào phòng làm việc của giáo sư Figg.

"Tiến sĩ Lauren, vì sao ngươi..." giáo sư Figg nói nửa câu, ngẩng đầu, trước mặt bỗng đi vào một người mặt chế phục quân trang, kết hợp với nội dung cảnh báo, y sợ tới mức từng chút từng chút từ từ đứng lên. "ngươi, ngươi là ai?"

Nhưng, giáo sư Figg không có cơ hội biết được chân tướng, y chỉ cảm thấy bạch quang trước mặt nhoáng lên, cần cổ đột nhiên chợt lạnh, đau nhức tuôn ra, còn nghe thấy một tia tanh ngọt, trước mắt đã bị một mảnh sắc đỏ vùi lấp

Đó là màu máu, mùi máu. Là một chuyên gia khoa huyết học, khi còn sống y luôn giao tiếp cùng với chất lỏng thần bí này, lại không nghĩ rằng, vào khắc cuối cùng trong sinh mạng của mình, y cũng không tránh khỏi lời nguyền màu đỏ này.

Giáo sư Figg ngã xuống đất, máu tươi không ngừng từ cổ chảy ra, thấm đỏ mái tóc hoa râm, cuối cùng chậm rãi mất đi độ ấm. Cảnh cuối cùng y nhìn thấy trên đời, là hung thủ cướp đi sinh mạng của y, cởi ra áo khoác bị máu tươi bắn lên tung tóe, lộ ra trang phục đen bên trong, da mặt bị bóc ra, để lộ một gương mặt kinh thế hãi tục.

Một tiếng thét chói tai non nớt vang lên, cắt ngang qua tiếng cảnh báo điện tử đang lặp lại không ngừng.

TTV quay đầu, thấy một tiểu cô nương 5,6 tuổi đứng trước cửa, hoảng sợ nhìn một màn trước mắt, thất thanh khóc gọi: "Gia, gia.."