Thích Khách

Chương 57




Hoàng cung Klappa đắm chìm trong màn đêm, tạo thành hình cắt trên nền trời rộng lớn, dưới ánh sáng rực rỡ chói lòa, là trăm năm tang thương thay đổi, trăm năm cùng mưa cùng gió.

Ngoài cửa sổ, biển sao mênh mông như khói, thắp sáng đêm tối vô tận, trong tẩm cung lạnh băng tăm tối, hoàng tử omega nhắm nghiền hai mắt ngồi trong xe lăn, ánh sáng bàn bạc từ những ngôi sao trời xuyên qua cửa sổ, khiến cho gương mặt an tĩnh trắng nõn ánh lên một lớp nhàn nhạt nhu hòa, thêm bồn hoa trắng hồng dưới chân cửa sổ, cũng đắm chìm trong không gian thanh lãnh, có nét huyền ảo không thuộc về nhân gian khói lửa.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Ssard mở mắt, không cần quay đầu cũng biết được là ai.

"Ca. Vì sao không mở đèn?" Lezar đến bên xe lăn, quỳ một gối xuống trước mặt Ssard, "Ngươi vẫn giận ta sao?"

Ssard cuối đầu nhìn Lezar, nhìn đệ đệ ruột của mình, giống như khi còn bé, vuốt đôi chân khuyết tật của hắn, đặt tay lên đầu gối hắn, giúp hắn chỉnh sửa mền đắp trên chân, vẫn nhu cũ, cẩn thận săn sóc.

"Ca, đừng giận ta được không? Ta thấy được, tướng quân Joseph có tình cảm đặc biệt với ngươi, hắn sẽ đối với ngươi rất tốt, ta làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho ngươi. Không bàn với ngươi trước đó là lỗi của ta, như ta tuyệt đối không hại ngươi, ca, tha thứ cho ta, được không?"

Lezar nhẹ giọng dỗ Ssard, trong giọng nói còn mang theo một tia làm nũng của ấu đệ đối với huynh trưởng, y biết Ssard mềm lòng, từ nhỏ đến lớn cho dù có làm chuyện gì khiến hắn sinh khí, chỉ cần mềm mỏng như vậy, Ssard đều sẽ dễ dàng tha thứ.

Sau một lúc lâu, bàn tay mềm mại cuối cùng cũng nâng lên, nhẹ nhàng dừng trên đầu Lezar.

Thất hoàng tử ở chỗ Ssard điện hạ không nhìn tới, khóe miệng hơi cong, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

"Lezar."

Nhưng, thanh âm Ssard lại không dung túng như trong dự đoán, ngược lại mang một loại cảm xúc mà thất hoàng tử không đoán ra, y ngẩng đầu, nhìn gương mặt ôn hòa của nam nhân, cặp mắt kia lãnh đạm, giờ phút này có chút bi thương mà nhìn y.

"Ngươi để ta kết hợp cùng vị tướng quân này, là muốn lung lạc hắn sao? Có phải đối với ngươi rất trọng yếu không?" Ssard nhẹ giọng hỏi.

Thần sắc Lezar đông cứng, nét cười cương lại trên khóe môi.

Ssard thở dài, xoa đầu Lezar như khi còn bé, "Hôm nay ngươi tuyên bố từ nhậm chức vụ ở binh đoàn Vinh Quang, nhưng không thực sự muốn rút khỏi quân đội, ngươi cũng không muốn buông tay, đúng không? Người ngươi an bài trong quân đội chính là vị tướng quân Joseph này, đương nhiệm phân đội trưởng binh đoàn 19 thuộc binh đoàn Vinh Quang, bằng hữu của ngươi ở học viện quân sự, đúng không?"

Liên tục hỏi, từng chút từng chút như giáng xuống đòn nghiêm trọng, đánh thẳng vào lòng Lezar, thất hoàng tử hơi nhăn mày, ảo não quẩn bách.

"Ca, cho dù thế nào, ngươi chỉ cần biết rằng, ta là muốn tốt cho ngươi. Nếu không phải hiểu rõ thái độ làm người của Joseph, cho dù thế nào ta cũng sẽ không ra quyết định ngày hôm nay. Không có sự đồng ý của ngươi, đó là lỗi của ta, mà nếu ta tìm tới ngươi để thương lượng, ngươi khẳng định sẽ không đồng ý. Ngươi muốn ta làm như thế nào, chẳng lẽ mở to mắt nhìn một mình ngươi cô đơn lặng lẽ chết ở cái chỗ quái quỷ này sao?!"

Lezar thật sự lo lắng cho Ssard, trong lòng y, Ssard chính là thân nhân duy nhất trên đời này của y. Đời trước mẫu phi chỉ có một mình hắn là nhi tử, mẫu phi lại mất sớm, bên cạnh y không có một người có thể tin. Những huynh đệ tỷ muội khác mẹ bên cạnh, đều hận không thể để y chết không chỗ chôn. Y đánh bước nào, củng cố bước ấy, nơi nơi suy tính, cuối cùng mở một đường máu, mới bước được lên hoàng tọa, rốt cuộc có thể thở một hơi. Cả một đời trước thiếu hụt tình thân thủ túc, đời này y tìm được trên người Ssard, cho nên y không chịu được thân ca ca sẽ có ý nghĩ không tốt về y, cũng không nhìn được vẻ mặt thất vọng bi ai của Ssard.

"Nói vậy, ngươi quả nhiên là nghĩ như thế?" Ssard rũ mắt, tuy rằng ôn nhu, nhưng ánh mắt vĩnh viễn thanh minh, trong mắt người nam nhân này luôn lắng đọng trí tuệ thong dong, "Chẳng lẽ ngươi không tín nhiệm tướng quân Joseph?"

"Không, ta tin tưởng hắn, hắn là bằng hữu của ta. Nhưng, ta muốn đảm bảo hắn tuyệt đối trung thành với ta." Lezar thẳng thắn.

"Lezar..." ngón tay Ssard giật giật, muốn nói, nhưng đôi tay tái nhợt lạnh băng lại bị Lezar siết chặt.

"Ca, ngươi là người thân nhất của ta, Joseph là bằng hữu của ta, hai người các ngươi ở cùng nhau, có gì không tốt? Vừa có thể tìm một người ổn thỏa chiếu cố ngươi, cũng có thể làm ta bớt lo lắng, yên tâm giao binh đoàn Vinh Quang cho Joseph. Đây là một chuyện tốt cả đôi đường, nhất tiễn song điêu, có gì không đúng?" Thất hoàng tử ngưng mắt nhìn ca ca của mình, vẻ tự tin trong tình huống bắt buộc tràn ngập trên nét mặt. "Ca, ngươi phải tin tưởng ta, chuyện ta an bài, đều đã tính toán kỹ. Ngươi chỉ cần tin tưởng ta."

Thật lâu sau, Ssard cũng không nói gì, thậm chí Lezar đã cho rằng hắn bị mình thuyết phục, lúc này, lại nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhàng.

"Lezar, ngươi luôn nói rằng, là vì tốt cho người khác, do đó dễ dàng thao túng vận mệnh của người khác trong tay mình, "người khác" trong miệng ngươi, đối với ngươi mà nói, rốt cuộc được tính là cái gì?"

Lezar biến sắc.

Ssard tiếp tục nói: "Ngươi có biết không, làm như vậy, kỳ thật rất tổn thương người khác. Vị tướng quân Joseph kia là bằng hữu của ngươi, thử nghĩ nếu hắn biết ngươi suy nghĩ như vậy, biết ngươi có chỗ hoài nghi hắn, hắn sẽ cảm thấy thế nào?"

"Ở vào vị thế này, có rất nhiều việc đều đành phải vậy. Ta có thể làm, chính là giảm rủi ro đến thấp nhất, bảo toàn ngươi, cũng bảo toàn bản thân." Lezar nói xong, đứng lên, thân ảnh đổ bóng xuống nền nhà, dưới ánh sáng thanh lãnh có vẻ cô độc lương bạc, "Chỉ cần có kết quả tốt, cuối cùng những người từng bị ta tổn thương đó, cũng sẽ cảm kích ta. Mà trong quá trình này, nếu những người đó không biết quý trọng mà phản bội ta, ta sẽ làm cho bọn họ trong thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, phải hối hận với quyết đinh của mình."

Ssard nhìn ánh mắt thâm sâu của đệ đệ, tựa như nhìn thấy dã tâm bành trướng của y, hắn vẫn luôn biết Lezar khát cầu ngôi vị hoàng đế, cũng vẫn luôn vì mục tiêu này mà cẩn thận thăm dò, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy biểu tình tự tin đến vậy ở y. Không cho phép làm trái, nói một không hai. Y không còn giống một vị hoàng tử cẩn thận chặt chẽ, ngược lại càng giống như quân vương tự phụ, cuồng vọng, quyền sanh sát trong tay.

"Ca, ta chỉ là muốn bảo vệ người ta cần bảo vệ." Lezar chậm rãi dời bước, đi đến phía sau Ssard, phủ thêm cho hắn áo khoác, ngăn cản gió lạnh ban đêm xâm nhập, sau đó nhẹ nhàng ôm hắn từ phía sau, "Ngươi sẽ giúp ta sao?"

"Lezar, ta là ca ca của ngươi, cho dù ngươi làm như thế nào, ta đều sẽ thuận theo ngươi, cho dù ngươi sai lầm, thậm chí ngày nào đó ngươi muốn giết ta, ta cũng sẽ không trách ngươi. Nhưng, không phải ai cũng sẽ giống như ta vậy." Ssard nhắm mắt lại, vỗ nhẹ lên bàn tay Lezar đang đặt ở đầu vai hắn, "Ngươi cứ như vậy, một ngày nào đó sẽ hối hận, ngươi sẽ mất đi rất nhiều thứ."

"Chuyện chân chính làm cho ta hối hận, chỉ có một."

Ngân hà ngoài cửa sổ sáng lạn, một viên sao băng đúng vào lúc này xẹt qua, ánh mắt Lezar đuổi theo tia sáng, tinh quang chiếu vào đôi ngươi thâm thúy.

Y nói với Ssard: "Nhưng ta đang suy nghĩ biện pháp bù đắp lại. Hơn nữa, ta tin tưởng, nhất định có thể cứu vãn. Những thứ ta đã từng mất đi, chỉ cần ta muốn, nhất định có thể tìm về lại."

Một viên sao băng phá không rồi biến mất, xẹt qua một tia sáng dài trong đêm tịch mịch, sau đó, rất nhiều sao sa hợp thành mưa sao, bay nhanh qua màn trời, phá vỡ tầng mây, cùng lúc này, TTV nghiêng đầu nhìn mưa sao ngoài cửa sổ phi thuyền, trên trái đất nhìn như lưu quang xinh đẹp, nhưng giữa vũ trụ mờ mịt, lại chẳng qua là một đám đá lồi lõm xấu xí.

TV trên phi thuyền vẫn còn đang đưa tin điều tra vụ việc tại quân y viện, cuộc đời của Figg dần dần được đưa ra ánh sáng, hắn là giáo sư viện khoa học, mấy thiên luận văn liên quan đến huyết học từng oanh động trong giới, vì phá được rất nhiều bệnh về máu, cống hiến to lớn, hơn nữa hắn còn là một hiệu trưởng danh dự một nhà trẻ từ thiện, cũng từng quyên góp rất nhiều cho quỹ nhi đồng. Vì tỏ lòng tôn kính với vị học giả đức cao vọng trọng này, hội nghị đã đề xuất truy phong danh hiệu liệt sĩ, cũng trao tặng quân hàm đại tá. Lúc này phóng viên đang phỏng vấn một tiểu cô nương, nàng là cháu gái giáo sư Figg, nghe nói từng chạm mặt hung thủ tại ngay hiện trường vụ án. Nước mắt trẻ con chung quy là thứ tốt nhất kích thích sự đồng tình và phẫn uất của công chúng, ngay lúc bản tin được công chiếu, hàng khách trên phi thuyền đều vô cùng công kích thích khách omega này.

"Mặc kệ hắn có lý do gì, cũng không thể thương tổn tánh mạng người vô tội! Người như hắn không thể tha thứ! Tội đáng chết vạn lần!"

"Không sai! Đáng tử hình! Thực tiếc, hiện tại thủ đô không có tử hình..."

TTV và Baccho đang lợi dụng thân phận Tu Tư, ngồi tại khoang hạng nhất, xuống trạm không gian ở hành tinh gần Lama nhất, đây là một cảng mậu dịch tự do nổi tiếng, phi thuyền xuất nhận cảng không gian nhiều không kể xiết, bay về mỗi ngóc ngách trong đế quốc, bọn họ thay ra ngụy trang ở đây, lấy ra căn cước giả, chuyển đến một phi thuyền đến tinh cầu Solomon. Cứ như vậy, sau khi sự tình bại lộ, nếu muốn truy ra hành tung của bọn họ, tất nhiên không dễ dàng.

Hiện giờ bọn họ đang ngồi trên khoang phổ thông, chung quanh rất nhiều bình dân, đại đa số mọi người đều thiện lương, sẽ không đồng tình với việc họ cho là tội ác hay bất công. Baccho và TTV ngồi giữa những người này, im lặng nghe bọn họ nghị luận, rốt cuộc, Baccho nhịn không được, lạnh mặt nói với TTV: "Những người này chuyện gì cũng không biết, chỉ biết nói bậy!"

TTV nghiêng đầu nhìn hắn, nói: "Kỳ thật bọn họ nói không sai, ta đúng là đã giết người không nên giết."

"Hừ, trong mắt ta, alpha nào cũng đáng chết!" Baccho cười lạnh, TTV không lên tiếng, hắn tiếp tục lầu bầu, ánh mắt xinh đẹp nheo lại một cách nguy hiểm, tối tăm mang theo tà khí.

"Ngươi có biết không, kỳ thật trong cơ thể mỗi người đều có hai loại tiết tố alpha và omega, loại nào chiếm tỉ lệ cao, sẽ quyết định giới tính. Nếu hai loại cân bằng, đó là beta. Nguyên lý rất đơn giản, nhưng tỉ lệ tiết tố là bẩm sinh, về sau không thể thay đổi. Ta vẫn luôn luôn nghĩ, nếu có thể tìm ra loại thuốc có thể thay đổi tỉ lệ tiết tố, có phải sẽ có thể biến omega thành alpha, làm cho alpha cũng có thể sinh hài tử như omega...Không sai, đối với những alpha tự cao tự đại không coi ai ra gì đó, kỳ thật, chết dễ dàng như vậy xem như là may mắn rồi! Hằn là để cho bọn họ sống, bị xem là công cụ tiết dục, làm cho bọn họ trải qua một cuộc sống mà không có tư cách làm gì khác ngoài nỗi khổ không ngừng mang thai sinh con!"

"Hay là cũng không nên phiền phức như vậy, trực tiếp nghiên cứu ra một loại bệnh, tiêm vào trong cơ thể alpha, giới hạn truyền nhiễm giữa alpha với alpha, chậm rãi, từng chút, mọi alpha đều sẽ chết..."

Baccho càng nói càng thái quá, trong đầu chuyển đủ loại suy nghĩ nguy hiểm cực độ.

TTV không biết chuyện gì đã xảy ra với người này, để cho hắn oán hận alpha đến như vậy, đương nhiên, TTV cũng chán ghét bất mãn với thế đạo hiện tại, nhưng trong trực giác, hắn cảm thấy mấy phương pháp này của Baccho quả là bất chính, muốn thay đổi, nhưng đấu tranh đến cùng chỉ có thể rơi vào kết cục cá chết lưới rách đồng quy vu tận...Đây không phải là điều hắn muốn.

Như vậy, biện pháp chính xác là gì? Cuối cùng hắn nên làm sao đây?

TTV lần đầu nghiêm túc tự hỏi loại vấn đề này, hơn nữa, theo bản năng mà nghĩ, nếu như là vị thất hoàng tử đầy bụng ý xấu kia, sẽ làm thế nào...?

Tin tức công khai lên án TTV trên TV đã chấm dứt, thế nhưng lại bùng nổ một loạt tin tức mới. Kinh thiên động địa!

Hung thủ ám sát giáo sư Figg thế nhưng lại trà trộn vào hoàng cung! Dưới thế bị bao vây chặt chẽ, lại lần nữa trốn thoát! Theo suy đoán, người này giả trang thành quý tộc, tiếp xúc với rất nhiều danh nhân trong giới chính trị, thậm chí từng nói chuyện giao lưu với hoàng đế Kelmis và vài vị hoàng tử! Hung thủ này đến tột cùng là có mưu đồ gì? Mục tiêu kế tiếp của hắn sẽ là ai đây?

Nữ phóng viên trên ti vi hưng phấn mãnh liệt mà đưa tin, sau lưng nàng là quân y viện đế quốc, xe cứu thương nâng xuống một alpha sắc mặt tái nhợt, hộ binh ngăn cản đám phóng viên đang ùa tới, mà đài truyền hình đang phát trực tiếp tại hiện trường này không biết làm cách nào có mấy tấm ảnh chụp, lần lượt chiếu lên màn hình.

Mấy tấm ảnh này đều là ảnh chụp lén, chụp vị quý tộc nằm trên cáng cứu thương, được người trong hoàng cung Klappa tha ra khỏi bụi cây. Lúc hắn được mang ra, toàn thân thế nhưng chỉ mặc độc một cái quần lót! Bên cạnh hắn, còn một omega cũng hôn mê bất tỉnh, bất quá quần áo trên người đều đầy đủ, thậm chí còn được đắp thêm một chiếc áo khoác.

"Làm người khác không hiểu nổi chính là, trên thân thể vị quý tộc alpha này thế nhưng lại không có bất kỳ tin tức tố nào, phóng viên hiện trường của chúng ta đã hỏi ý kiến của một vị bác sĩ ẩn danh, có thể có tình huống tin tức tố biến mất hay không, bác sĩ cho biết hắn đã nghiên cứu nhiều năm nhưng cũng chưa nghe qua tình huống như vậy. Tin tức tố là đặc điểm cơ bản của một chủng quần, có tính chất không thể thay đổi cũng không thể nghịch. Nếu có thể che dấu, thì chiến tranh 200 năm trước sẽ không khốc liệt như vậy, chuyện này đến tột cùng là một trường hợp đột biến trong y học hay là ánh bình minh của kỹ thuật mới, còn đợi chúng ta nghiên cứu thêm. Shara Theoden từ đài Thiên Tinh, vì ngài đưa tin."

Hành khách trong khoang thuyền lại nổ tung lần nữa.

Cư nhiên lại để cho omega này chạy thoát! Hoàng tử Carsen thật có thể cạp đất được rồi! Người trong binh đoàn Sứ Mệnh đều là thùng cơm sao!

Nhưng, dư chấn của quả bom này còn chưa tan, trên màn hình lại tiếp tục đưa đến tin tức khác.

Một giọng nói quen thuộc vang ra, TTV nghe tiếng ngẩng đầu, quả nhiên, thấy mặt người kia.

Lúc này, trên màn ảnh đúng là hình ảnh thất hoàng tử tuyên bố từ nhậm quân chức giữa yến thọ hoàng đế, mà còn ngang nhiên công khai nói muốn đến Solomon làm đấu sĩ.

Xung quang đồng thời vang lên tiếng cảm thán sợ hãi, trong dân gian, danh dự của thất hoàng tử rất cao, ngoài ngoại hình anh tuấn, thân thế đáng thương, còn có thành tích xuất sắc tại học viện quân sự đế quốc, chiếm được rất nhiều sự ủng hộ của dân chúng, nhất là một ít thanh niên nam nữ, cơ hồ đều là fan của vị hoàng tử này.

Đương nhiên, trong vô số fan này không bao gồm Baccho. Alpha đối với hắn đều không có khác biệt, vô cùng đáng chán ghét, vị này trong lòng hắn vốn không coi vào đâu, thất hoàng tử chó má lại xuất hiện, càng làm cho hắn không vừa mắt, thậm chí hiếm hoi làm cho hắn dừng cái suy nghĩ khủng bố sinh hóa kia, bớt chút thời giờ châm biếm: "Sao tên này lại xuất hiện, vừa thấy là đã biết không tốt đẹp gì rồi, vừa dối trá vừa âm hiểm."

TTV hơi coi môi, nghiêng đầu liếc nhìn Baccho, khen: "Ngươi rất có mắt."

Hai tin giựt gân liên tiếp, cung cấp không ít đề tài cho khách du hành nhàn rỗi trên phi thuyền bàn tán. Nhìn những tin tức hình ảnh đó, TTV và Baccho cũng không khỏi nhớ lại một đoạn đường gian khổ.

Baccho bỗng nhiên hỏi: "Nhiệm vụ lần này có nhiều vấn đề như vậy, ngươi có biết khách hàng là ai không?"

TTV nhìn nam nhân trên màn hình không dời mắt, chỉ vài câu nói ngắn gọn trên yến hội, nhưng không biết bị chiếu lại bao nhiêu lần.

Im lặng một lát, TTV mới nói: "Không biết, theo luật, thân phận khách hàng đều được giữ bí mật."

Baccho gật đầu nói: "Cũng tốt, lần này xem như một trận thành danh, không chừng càng về sau làm ăn càng tốt, hẳn là có thể kiếm được rất nhiều tiền. Giúp ta mua một ít thiết bị thí nghiệm đi."

Kì thật câu cuối cùng này mới là trọng tâm.

TTV nhướng nhướng mày: "Không phải ngươi còn thiếu tiền ta sao?"

Thần sắc Baccho không đổi: "Chính là tại như vậy a, ta muốn kiếm tiền trả cho ngươi, công cụ kiếm tiền ta mượn ngươi trước, cam đoan lợi nhuận sau này đều đưa cho ngươi."

TTV còn chưa trả lời, bỗng nhiên nghe bên cạnh có giọng trẻ con kêu: "Ca ca", hắn và Baccho đồng thời quay đầu lại, thấy giữa lối đi nhỏ, một nhóc con đang đứng, một đôi mắt bồ đào to tròn vừa nghiêm túc vừa mắc cỡ nhìn bọn họ.

"Ca ca" nhóc con lại gọi.

Baccho trừng lớn mắt, vốn luôn thong dong lãnh tĩnh hiện giờ giống như nhìn thấy thứ gì rất đáng sợ, "Đây, đây là trẻ con ở đâu ra?"

Chỗ ngồi TTV gần cửa sổ, Baccho ngồi ngoài, bởi vậy nếu muốn nhìn thấy nhóc con, chỉ có thể hơi nghiêng người, nhìn qua Baccho.

Đứa nhóc nhìn quen quen, nhưng không nhớ ra gặp mặt ở đâu.

"Chuyện gì?" TTV hỏi, đồng thời liếc nhìn xung quanh, xem có người nào khả nghi hay không, tay nắm chặt chuôi kiếm laser, chuẩn bị sẵn nếu phát sinh tình huống bất ngờ.

Nhóc con đưa cho TTV một phong thư, nói rõ ràng: "Đây là ca của ta đưa cho ngài." Nói xong, liền nhanh như chớp cong chân tròn ngắn bỏ chạy.

TTV nhận thư, nắn nắn, đồ vật bên trong thật cứng, to khoảng một bàn tay.

"Cái gì vậy?" Baccho hỏi.

TTV lắc đầu.

Baccho nhắc nhở "Cẩn thận."

TTV cẩn thận mở phong thư, xác nhận không có điểm khả nghi, mới lấy đồ vật bên trong ra, bỗng ngây ngẩn cả người.

Đó là một mảnh vỏ cây thô ráp, nhìn như bị người trực tiếp tước xuống từ thân cây, trên mộc bài, có khắc một chữ, Vân.

Trong đầu TTV thoáng qua gương mặt một người trẻ tuổi nhã nhặn, hắn nhìn lại vào phong thư, bên trong còn có một tờ giấy, viết: phòng vệ sinh, khoang 45.

Suy nghĩ một khắc, TTV đứng dậy, Baccho hoài nghi nhìn hắn, TTV chỉ nói: "Ra ngoài một chút, sẽ nhanh trở về."

Dựa theo chỉ dẫn trên giấy, TTV tìm được phòng vệ sinh khoang thuyền số 45, đẩy cửa, bên bồn rửa mặt đứng sẵn một người, nhàn nhã dựa tường, bộ dáng nhã nhặn thanh tú, ánh mắt hẹp dài có vẻ khôn khéo, hiếm có chính là, vè khôn khéo này không làm cho hắn có vẻ tục tằng con buôn.

Người trẻ tuổi thấy TTV, mỉm cười, đứng thằng dậy, mở vòi nước bắt đầu chậm rãi rửa tay, cũng không nhìn TTV.

TTV cũng đi tới, đứng ở bồn rửa tay bên cạnh, để dòng nước từng chút chảy qua đầu ngón tay.

"Chúng ta lại gặp mặt." Người trẻ tuổi nói.

"Joshua." TTV chậm rãi phun ra một cái tên.

Người trẻ tuổi cười đến càng thêm vui vẻ, "Thật không nghĩ đến ngài còn nhớ rõ tên của ta."

"Ngươi cầm mộc bài tới tìm ta?" TTV thản nhiên hỏi, mộc bài này là lần trước đưa cho Joshua thay lời cảm ơn, khi đó hắn đã nói, sau này nếu có việc cần giúp đỡ, thì cầm tấm mộc bài này đến tìm hắn.

Khi nói chuyện cả hai đều không nhìn đối phương, chỉ cuối đầu chuyên chú rửa tay.

"Lúc trước ngài nói, sau này nếu có chuyện gì, có thể cầm cái này đến tìm ngài. Không biết có tính không?"

"A? Ngươi hiện tại cũng biết ta làm chuyện gì?"

"Đại danh của ngài hiện nay khắp đế quốc không ai là không biết."

"Vậy ngươi tìm ta, là muốn giết người nào?"

"Không." Joshua trả lời rất rõ ràng, " ta đến tìm ngài, chỉ là muốn ngài cho ta một công việc."

"Như là?" TTV hơi nhướn mày.

"Như là... quản lý tài chính cho ngài."

"Ngươi dựa vào đâu để thấy rằng ta cần ngươi?" TTV chậm rãi nheo mắt, hỏi lại.

"Dựa vào lần trước sau khi chia tay ta không bán đứng ngài, dựa vào ta tìm được ngài trước một bước so với đế quốc quân." Joshua cười nói, đôi mắt hẹp dài cong cong, hệt như một hồ ly tao nhã.