Thích Khách

Chương 65




Manuss đứng trên đường cái, trước cổng đấu trường Solomon, nhìn những quán bar nhà hàng gần đó vừa khôi phục hoạt động, bên trong phát ra âm thanh huyên náo. Ngọn đèn vẫn như vậy, mùi rượu vẫn như vậy, chỉ là hiện giờ đi ngang qua chốn này, cũng đã là cảnh còn người mất.

Còn nhớ lần đầu gặp người kia, là trong một quán bar trên con đường này, khi đó mình đã uống rất nhiều, nghĩ kỹ lại, thế nhưng không thể nhớ rõ là đã gặp nhau trong quán bar nào. Hắn chỉ nhớ rõ, hôm đó tại Solomon công việc không thuận lợi, tâm tình không tốt, một mình đến quán bar thư giãn, sau đó liền nhìn thấy một đấu sĩ thể trạng nhỏ gầy ngồi trong góc quán, uống rượu một mình, hết một ly lại tiếp một ly. Diện mạo và khí chất người kia đúng là loại hình mà mình thích, Manuss cho rằng hắn là beta, đi qua làm quen.

Đấu sĩ đối với hắn không đặt biệt nhiệt tình, nhưng cũng không từ chối, Manuss ngồi xuống phía đối diện, hai người cứ như vậy, ngồi trong quán bar cả một đêm, nói chuyện phiếm, uống rượu, cười đùa, không quan tâm thân phận đối phương mà liếc mắt đưa tình. Vô số lần gặp sau đó đều như một, Manuss và người kia ra khỏi quán rượu, đến thẳng khách sạn thuê phòng.

"Ngươi là omega?" Hai người vừa vào phòng liền hôn kịch liệt, lúc Manuss cởi áo khoác của đối phương, cảm nhận được hương vị omega tràn ngập, không khỏi kinh ngạc đến trố mắt. Nhưng, không đợi hắn nói thêm, nam nhân omega tuấn mỹ liền dùng một nụ hôn ngập tràn tình dục chặn lại đôi môi hắn.

Một buổi tối, hai người gần như điên cuồng, Manuss chưa từng khao khát cơ thể một người nào như thế, thật muốn chiếm hữu hắn, muốn dấu hiệu hắn, muốn hắn từ đầu tới chân đều thuộc về mình, nhưng, khi nụ hôn của Manuss rơi xuống sau cổ nam nhân, lại bị hắn đẩy ra.

"Không cho đụng vào đó." hắn nói.

Manuss lại nói, "Ngươi là omega."

Nam nhân trở mình áp lên Manuss, vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi dám nói ra ngoài, ta sẽ giết ngươi."

Manuss biết, hắn không nói giỡn, đôi mắt lạnh lẽ âm hàn kia nhìn chăm chú, với thân phận đấu sĩ cao cấp của đấu trường như hắn, nếu muốn lấy mạng mình thì đúng thật là dễ như trở bàn tay, nhưng kỳ quái chính là, Manuss lại không sợ, ngược lại còn cảm thấy một loại kích thích từ lâu không gặp, cuối cùng Manuss cười cười, dùng một nụ hôn sâu, đáp lại.

Từ đó về sau, hai người thường xuyên hò hẹn, nội dung cũng chỉ có một việc, chính là lên giường. Sau Manuss biết, đấu sĩ omega này tên là Vệ Á, quá khứ của hắn rất đặc biệt, không giống những omega khác 15 tuổi đã bị đưa đến căn cứ Mai Tả tiến nhận giáo dục huấn luyện, nói cách khác, hắn là một omega đào thoát khỏi sự quản lý của đế quốc. Một omega trưởng thành không có sự bảo hộ, đến tột cùng đã trải qua những chuyện gì, Manuss không dám tưởng tượng, hắn chỉ biết, dưới thân thể che kín vết sẹo kia, cất dấu một trái tim lãnh ngạnh như băng.

Manuss thường đến xem trận đấu của Vệ Á, đấu sĩ suất khí uy phong như vậy, thân ảnh một lần lại một lần in vào đáy mắt Manuss, bất tri bất giác, đi sâu vào trái tim rong chơi của nhị hoàng tử, cuối cùng xóa không được. Manuss từ xa xa trong thính phòng nhìn hắn, nhìn hắn sống cuộc sống mà hắn muốn, hoàn toàn khác biệt với cuộc sống của những omega khác, tuy rằng gian khổ, nhưng lại tự tại. Một Vệ Á như vậy, không giống người thường, cường đại tự tôn, làm cho Manuss trầm luân trong mê muội.

Nhưng, cấp bậc của Vệ Á trong đấu trường ngày càng tăng cao, đối thủ của hắn cũng ngày càng mạnh, rất nhanh, Vệ Á bắt đầu bị thương, hơn nữa thương thế càng lúc càng nghiêm trọng. Vì thắng, vì không thể tiếp tục bị thương, hắn bắt đầu như một bóng ma, ngày ngày đêm đêm ngâm mình trong phòng huấn luyện của đấu trường, muốn mạnh, muốn trở nên càng mạnh hơn, tựa hồ trở thành mục tiêu duy nhất của đời hắn. Nhưng hết thảy moi chuyện cứ như lâm vào một vòng tuần hoàn ác tính, hắn càng cố gắng huấn luyện, trở nên càng lợi hại, đối thủ của hắn lại cũng càng mạnh, bị thương càng thêm nghiêm trọng, nhưng cố tình hắn mỗi lần đều thắng, một đường leo lên trên, quay đầu nhìn lại, giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác.

"Cho dù ngươi không ở lại nơi này, ta cũng có thể vĩnh viễn nuôi ngươi, có Manuss ta ở đây, không ai dám khi dễ ngươi một chút, vì sao ngươi nhất định phải chọn cuộc sống như thế? Chẳng lẽ ngươi chán ghét ta như vậy? Chướng mắt ta vậy sao?" Manuss và Vệ Á bắt đầu cãi vã lớn, hắn thậm chí căm ghét sự tồn tại của thể loại như đấu trường Solomon, nhưng Vệ Á chính là càng ngày càng xa cách với hắn, cuối cùng hai người ngay cả gặp mặt cũng khó.

Rốt cuộc vào trận đấu thăng cấp của khu đẳng cấp cao, Manuss từng dùng hết mọi lời lẽ thuyết phục Vệ Á đừng lên đài, bởi vì hắn nghe nói đối thủ là một nhân vật vô cùng nguy hiểm, đấu sĩ từng đấu với hắn, đều là không thương cũng tàn. Nhưng Vệ Á không nghe, nhất định phải đấu. Trong lòng Manuss dâng lên một cỗ dự cảm bất an, lập tức dùng một số tiền lớn cược Vệ Á thua. Mà "số tiền lớn" này, đúng là chỉnh chỉnh kim ngạch mười năm đánh cược của Solomon.

Manuss là một thương nhân, hắn mười phần rõ ràng, bản chất của đấu trường Solomon này không khác gì sòng bạc, cùng một phương thức hoạt động. Làm gì có thứ được gọi là công bằng tuyệt đối? Tất cả mọi người đều là vì kiếm tiền, vì ích lợi, kết quả thế nào đều có thể khống chế. Trong đấu trường, loại thủ đoạn che mắt này sao có thể thiếu?

Hắn không muốn Vệ Á gặp chuyện không may, cho nên vung tiền như rác cược Vệ Á thua, đấu trường vì muốn nuốt trọn số tiền kia, sẽ tuyệt đối không để cho người đánh cược thắng, như vậy, tất nhiên sẽ nghĩ cách thương lượng với đấu sĩ kia, để cho Vệ Á thắng, như vậy, Vệ Á sẽ an toàn. Manuss rất có lòng tin, tin tưởng vào giá trị tiền cược ngang với tổng kim ngạch mười năm của đấu trường, sẽ cho hắn một đáp án vừa lòng.

Nhưng, hắn thật không ngờ, cuối cùng, Vệ Á sẽ chết trong trận đấu này!

Hắn thế nhưng thật sự thắng cược, trong một đêm đào rỗng tích lũy mười năm của đấu trường Solomon!

Manuss lúc ấy gần như phát điên, cho dù không muốn tin, hắn cũng phải mở lớn mắt nhìn người kia, bị đánh chết trên lôi đài ngay trước mặt mình...Từng quyền từng quyền, đánh đến da tróc thịt bong, cốt nhục tẫn toái.

Hắn không thế tin được.

Sau đó, Manuss biến mất trong một đoạn thời gian thật dài. Thuộc hạ của hắn cũng tìm không thấy, thành viên hoàng thất cũng không có tin tức gì của hắn. Ngay vào lúc tất cả mọi người cho rằng vị đệ nhất phú hào của đế quốc này bị bắt cóc, hắn lại xuất hiện, dọa sợ tất cả. Bởi vì không ai nhận ra nam nhân xương bọc da này, vị nhị điện hạ luôn đắc ý phong lưu phóng khoáng kia, thế nhưng biến mình thành hoang phế như một tên ăn mày.

Hai năm sau, Manuss khôi phục cuộc sống bình thường, khôn khéo giả dối, phong độ nhẹ nhàng như trước đây. Nhưng, chỉ có mình hắn biết, tâm hắn đã chết.

Trên thế giới này, từ đó về sau, không còn có người kia. Không còn có một đấu sĩ omega ngồi trong một góc quán bar u ám, lẳng lặng phẩm rượu. Người kia từng khiến cho mình động tâm, khiến mình mê luyến, khiến mình điên cuồng, đã không còn....thậm chí, ngay cả thi thể của người kia hắn cũng chưa từng nhìn thấy, y liền cứ thế biến mất giữa thế giới này. Người hắn yêu, cùng với tình yêu của hắn, cũng tan biến theo y....

Hắn chưa bao giờ tin tưởng một alpha đối với một omega sẽ có bao nhiêu tình yêu? Có thể yêu bao nhiêu đây? Bất quá chỉ là ít chuyện về thân thể mà thôi, thích liền sủng một sủng, chán thì dưỡng một bên, cùng lắm là như vậy thôi. Mà ngay cả hắn và Vệ Á, chẳng phải là cũng bắt đầu từ trên giường? Nhưng mà, khi hắn chân chính rơi vào, mớt đột nhiên hiểu được, nguyên lai loại tình cảm thế này, là gắn liền với sinh mệnh, một khi tình cảm không còn, mệnh cũng chỉ còn một nửa, chỉ như cái xác không hồn.

"Nhị ca đang nghĩ gì? Xuất thần như vậy?"

Phía sau bỗng truyền đến âm thanh Lezar, kéo Manuss từ trong hồi ức về lại hiện tại.

"A, không nghĩ gì." Manuss nhẹ nhàng nhắm mắt, khi quay lại, đã khôi phục thái độ bình thường, mỉm cười nhìn đệ đệ trước mặt, "Không phải nói hôm nay sẽ đi xem đấu sao, khó thấy ngươi thanh nhàn như vậy. Muốn xem trận đấu của ai vậy a?"

Lezar cúi đầu cười không nói, cùng Manuss bước vào đấu trường.

Nhìn vé vào cửa, Manuss hơi nhướn mi, ái muội liếc nhìn Lezar, "Dã Quỷ? Ân? Không phải là người kia..."

"Đi thôi, trận đấu sắp bắt đầu, chúng ta vào trong rồi nói." Lezar cắt lời.

Manuss nhìn nụ cười treo bên môi Lezar, lại thấy hắn cố ý chuyển đề tài, chờ sau khi Lezar xoay người, trêu chọc trên mặt Manuss cũng dần biến mất, thay bằng đôi mày chau.

Hôm nay TTV cũng bị sắp xếp một trận đấu như ngày thường. Hiện giờ hắn ở tầng 125, về cơ bản, thực lực của đấu sĩ cùng một tầng sẽ không có chênh lệch lớn, sau khi đấu nhiều trận, đấu thủ trận này TTV cũng đã thăm dò thực lực trước, cho nên hắn cũng không quá coi trọng, chuẩn bị như thường lệ.

Hiện giờ chỉ cần là trận đấu của Dã Quỷ, sẽ rất đông, TTV đi ra từ một cửa dịch chuyển, liền cảm nhận được không khí sôi sục trong thính phòng, tuy rằng cách lưới năng lượng, không nghe được âm thanh, nhưng có thể nhìn thấy nét mặt hưng phấn của khán giả. Cửa dịch chuyển đối diện cũng nhanh chóng mở ra, nhưng khi TTV nhìn thấy đối thủ, lại không khỏi ngẩn người.

Dựa theo tư liệu, đối thủ rõ ràng là một người tên là Viên Đao, TTV cũng đã xem clip mấy trận đấu của hắn, đối với người này cũng coi như có mấy phần hiểu biết, nhưng mà, sao hôm nay hắn lại đeo khăn che mặt đen? Hơn nữa người này bình thường thích mặc cách ly trang, luôn giữ bí mật thân phận, sao hôm nay lại không mặc? Có thể cảm nhận được rõ ràng tin tức tố alpha trên người hắn.

Mặc dù có điều nghi vấn, nhưng TTV vẫn không nói gì thêm, cùng đấu sĩ Viên Đao lên lôi đài.

Thanh âm điện tử giới thiệu tư liệu cơ bản của cả hai đấu sĩ, trận đấu chính thức bắt đầu.

TTV rút tra trường kiếm bên hông, thủ thế sẵn sàng nghênh đón quân địch. Viên Đao đứng đối diện, mặt che mạng đen, cho nên không có cách nào đoán được chiêu thức và hướng tấn công dựa trên biểu cảm nét mặt, hắn không khỏi đề cao cảnh giác.

Viên Đao lên đài một lúc lâu vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, thậm chí ngay cả tư thế phòng thủ cũng không thực hiện, TTV nheo mắt, thần sắc ngưng trọng, tay cầm kiếm siết chặt thêm một chút.

Đột nhiên, Viên Đao động, với một tốc độ kinh người! Cơ hồ nháy mắt đã xuyên qua hơn năm mươi mét lôi đài, ngay cả vũ khí thường hay sử dụng cũng không lấy ra, trực tiếp dùng tay không chụp vào cổ họng TTV.

Trong lòng TTV cả kinh, vội vàng vung kiếm chống đỡ, nhưng Viên Đao kia không chút sợ hãi, không quan tâm đến mà vẫn đưa tay chụp TTV, TTV chuyển đường kiếm, cắt lên dưới nách Viên Đao, một kiếm này cực nhanh, cơ hồ không thể tránh kịp, nhưng mà khi Viên Đao đến trước mặt TTV lại kịp thời dừng bước trong nháy mắt, mọi người còn chưa thấy rõ động tác của hắn, hắn cũng đã tránh thoát một kiếm của TTV! Hơn nữa đồng thời tung một quyền thật mạnh về phía đầu gối TTV, chỉ nghe một tiếng giòn vang nhỏ, đầu gối TTV mềm nhũn, nửa quỳ trên mặt đất. Nếu không phải TTV kịp thời huy kiếm chống trụ thân thể, chỉ sợ đã bị đánh rạp trên lôi đài.

Cả thính phòng đều khiếp sợ!

Đấu sĩ Dã Quỷ đại danh đỉnh đỉnh, thế nhưng một chiêu cũng không đỡ được, cứ như vậy ngã xuống? Người đối diện có cái gì đây?

Mà ngay tại vị trí VIP trong thính phòng, nhịn hoàng tử Manuss nhìn một màn này đồng tử co rụt lại, đứng bật dậy.

Chính là hắn!

Đấu sĩ Viên Đao kia, chính là kẻ đã giết chết Vệ Á!

Ánh mắt Manuss cơ hồ muốn bốc hỏa, bình tĩnh nhìn đấu sĩ che mặt kia, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

Chính là hắn, tốc độ, thân pháp, còn có mạng che mặt màu đen kia, giống y như đúc kẻ đã giết Vệ Á ba năm trước! Năm đó hắn điên cuồng thề báo thù cho Vệ Á, phái người điều tra toàn bộ tư liệu về đấu sĩ kia, nhưng mà kẻ nọ ba ngày sau bị phát hiện đã chết, cuối cùng sự tình cũng không giải quyết được. Chẳng lẽ nào, năm đó tên kia là giả chết? Hắn vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, tiếp tục hại người?

Manuss bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì, nghiêng đầu nhìn Lezar, chỉ thấy sắc mặt Lezar trầm trọng, chăm chú nhìn lôi đài, ánh mắt hơi nheo lại, âm lãnh nhìn về người che mặt.

Trên lôi đài, TTV vì đầu gối bị thương, vẫn quỳ trên mặt đất không đứng dậy được, tên kia không ngưng mà tiếp tục tấn công tới, vươn tay chụp, nắm lấy cánh tay TTV, năm ngón dùng sức, thế nhưng từng chút bóp cánh tay TTV chảy ra máu, miệng vết thương có thể thấy tới xương, máu tươi chảy xuống ướt sũng quần áo, từng giọt tí tách nhỏ xuống.

Người xem ồ lên, kích động xôn xao.

"Ngươi còn không vội sao?" thấy Lezar vẫn ngồi yên ở vị trí, Manuss nhìn hắn.

Lezar cắn răng nói: "Gấp thì làm được gì?"

Manuss không khỏi cười thảm, không sai, gấp thì được gì? Trận đấu trong đấu trường Solomon một khi bắt đầu, liền khởi động lưới năng lượng bảo hộ, nếu trận đấu chưa phân thắng bại, lưới năng lượng không thể hủy bỏ, bất luận ai cũng không thể nhúng tay vào trận đấu, cho dù là hắn, nhị điện hạ của đế quốc, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn ái nhân bị đánh đến chết.

Lezar hít sâu một hơi, rời chỗ đến bên cạnh bản điều khiển, nhanh chóng gõ vào một đoạn chữ.

Trong đấu trường nhanh chóng có thanh âm điện tử vang lên: "Có người xem đề xuất nghi ngờ, hoài nghi đấu sĩ Viên Đao dùng thế thân, muốn đối chiếu gen để chứng thật, hiện tại tuyên bố trận đấu tạm dừng 15 phút, mời đấu sĩ Viên Đao tiến vào kiểm tra xác nhận thân phận."

Sau khi âm thanh điện tử tuyên bố trận đấu tạm dừng, đấu sĩ che mặt đứng trên lôi đài bỗng nhiên làm ra một động tác kỳ quái. Hắn nghiên đầu, tay vốn muốn tấn công TTV dừng lại giữa không trung, nhưng là một robot bị nhấn nút stop, sau đó tựa hồ mất một lúc, mới hiểu được ý của thông báo, chậm rãi thu hồi tay, xoay người xuống đài.

TTV một thân mồ hôi lạnh té trên mặt đất, được người dùng cáng nâng xuống băng bó tạm thời, bôi thuốc tiêu thủng giảm đau.

Mười lăm phút kiểm tra đối chiếu gen được tiến hành ngay tại đấu trường, nhanh chóng có kết quả, chứng minh đấu sĩ Viên Đao không hề sử dụng thế thân.

Vừa nghe thấy kết quả kiểm tra đối chiếu, chân mày Lezar nhăn lại thật sâu, trong mắt tràn đầy kinh nghi, tay nắm chặt.

Trận đấu khôi phục, song phương lại lên đài.

Lúc này TTV không tính áp dụng phòng thủ bị động nữa, cho dù đầu gối vẫn đau đến thấu tâm can, vẫn cắn răng chịu đựng, nhảy lên, trường kiếm chỉ thẳng vào mặt Viên Đao. Viên Đao lại trốn tránh đến cực nhanh, thân hình giật giật, liền tránh được một kiếm thế tới rào rạt của TTV. Sau đó lại diễn trò cũ, duỗi tay chụp lấy cánh tay TTV, TTV đã sớm liệu trước, thu kiếm chém, lúc này hướng vào cánh tay rắn chắc của Viên Đao. Một kiếm này của hắn không có chút nào nương tay, cho dù là sức hay là tốc độ đều là cực hạn, quả nhiên, tơ mỏng không đấu lại kiếm sắc, chỉ thấy có một đồ vật bay ra ngoài theo đường kiếm, mềm mềm rơi xuống đất, phát ra một âm thanh làm người ta buồn nôn, máu văng đầy trời.

Một cánh tay của Viên Đao bị chém xuống.

Giữa thính phòng có người nhát gan hét chói tai, vốn đang cảm thấy Dã Quỷ này ra tay quá mức tàn nhẫn, không khỏi có chút đồng tình với vị Viên Đao kia, nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện một chuyện khiến người khiếp sợ. Viên Đao bị mất một cánh tay, thế nhưng không hề kêu lên một tiếng kêu thảm thiết nào, thậm chí thân thủ cũng không chút nào bị ảnh hưởng, vẫn bám riết TTV tấn công không tha, hơn nữa tốc độ hành động càng lúc càng nhanh, chiêu chiêu đều hướng đến bộ vị yếu hại.

Bên tay cụt của Viên Đao vẫn còn chảy máu, trong tốc độ cao như vậy liền tạo thành một cảnh tượng khủng hoảng, máu đỏ tươi không ngừng vung vẩy, tưới lên cả hai người, mà tốc độ xuất kiếm của TTV cũng không yếu bớt, từng kiếm từng kiếm cứng cỏi đâm lên người đối phương. Cuối cùng Viên Đao rõ ràng không còn tránh né kiếm của TTV, hay bàn tay còn sắc bén hơn lưỡi dao không ngừng chụp lên trên người TTV, mỗi lần kéo xuống một miếng thịt.

Cách ly phục trên người TTV bị xé rách lỗ chỗ, sắp mất đi tác dụng cách ly, hơn nữa hắn mất máu càng lúc càng nhiều, động tác chậm chạp dần, mà đối phương vẫn duy trì trạng thái chiến đấu tốt nhất từ ban đầu, giống như một chút hao tổn cũng không có. Hắn thở dốc, mắt mở trừng trừng nhìn bàn tay của Viên Đao lại hướng tới, cũng không còn sức lực tránh né.

Quy tắc trận đấu trong đấu trường Solomon, tổng cộng có 3 cách chiến thắng.

1. Đá đối phương xuống lôi đài

2. Đánh cho đối thủ không đứng dậy nổi

3. Ba mươi liên kích.

Nhưng nhìn vào tư thế của Viên Đao, đúng là không thể không đưa TTV vào chỗ chết!

Trong lòng Manuss nhảy dựng, lại nghiêng đầu nhìn Lezar, lại phát hiện vị trí của Lezar đã bỏ trống. Nguyên lai, không biết Lezar đã rời đi lúc nào.

Rốt cuộc, ngay lúc TTV sắp chống đỡ không nổi, thanh âm điện tử trong đấu trường lại vang lên: "hiện tại tuyên bố trận đấu tạm dừng. Đấu sĩ cùng tầng, Cô hồn, thỉnh cầu "đoạt chiến" đấu sĩ Dã Quỷ."

Uy danh đấu sĩ Cô Hồn, không chỉ lan xa tại tinh cầu Solomon, thậm chí vang vọng trên toàn đế quốc, bởi vì mọi người đều biết, đây là danh hiệu của thất hoàng tử Lezar ở đấu trường Solomon.

Tuy rằng Lezar đã quay lại làm thống soái binh đoàn Sứ Mệnh, nhưng thân phận đấu sĩ đấu trường Solomon của y vẫn chưa bị hủy bỏ, cho nên lúc này có thể sử dụng quyền lực đấu sĩ, lấy phương thức "đoạt chiến" trở thành đấu sĩ thứ ba, được dịch chuyển vào trong lưới năng lượng.

Thế nhưng thất hoàng tử lại đoạt chiến, rốt cuộc là vì cái gì? Đấu sĩ Viên Đao kia có bao nhiêu biến thái, mọi người ở đây đều đã rõ như ban ngày, lúc này lại đoạt chiến, đây không phải là làm bia đỡ đan? Thất hoàng tử rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ là vì Dã Quỷ? Đã sớm nghe nói quan hệ hai người trước kia trong đấu trường cũng không tệ, chính là bạn tốt, chẳng lẽ cũng đến loại trình độ này? Thế nhưng nguyện ý vì hắn vượt hiểm?

Đang lúc mọi người ngờ vực vô căn cứ, thân ảnh Lezar đã xuất hiện bên trong lưới năng lược phòng hộ. Dựa theo quy định về "đoạt chiến", Lezar muốn cướp đối thủ của TTV, cũng chính là mục đích đấu chính của y, nhưng trước đó, y phải thắng được TTV.

Lezar đi lên lôi đài, TTV cả người đầy máu nằm trên mặt đất, đang cố ngồi dậy, rốt cuộc y không còn để ý được gì, không quan tâm hơn một ngàn cặp mắt nhìn chăm chú, lập tức cúi xuống ôm người lên, ghé vào tai hắn thấp giọng nói: "Đừng cử động, nằm nghỉ ngơi, mọi chuyện giao cho ta."

TTV cảm thấy đầu óc choáng váng, nhìn đôi mắt màu đen giống của mình kia, thâm trầm lo lắng như vậy, ngược lại có vài phần quen thuộc, bất quá lần trước thấy cảnh này, gắn liền với chuyện cũ kiếp trước, TTV lại cảm thấy ánh mắt lo lắng kia mang theo vài phần giả dối. Nhưng hắn thật sự không còn khí lực, ngay cả cười lạnh cũng làm không nổi, chậm rãi nhắm mắt lại.

Lezar tiễn TTV, xem như đã thắng, có tư cách đấu cùng Viên Đao, hôm nay y đến đấu trường chỉ mang theo súng, lúc vào cổng bị nhân viên quản lý thu mất, cũng không mang theo vũ khí chiến đấu khác, bởi vậy liền dùng trường kiếm của TTV.

Trường kiếm cầm trong tay, Lezar lẳng lặng nhìn đấu sĩ trước mặt, lần trước giằng co, y lấy một địch ba, thiếu chút nữa đã chết trong tay mấy người này, bất quá y cũng cảm ơn bọn họ, bởi vì đúng là sau một kích trí mệnh kia, mới làm cho ý nhớ lại chuyện kiếp trước, mới để cho y có cơ hội thứ hai được gặp lại người kia.

Bất quá lúc này đây, y ngược lại muốn xem xem, dung nhan đích thực dưới tấm mạng đen kia, cuối cùng là người hay là quỷ!

Hàn khí trong mắt Lezar chợt lóe, bộc phát tốc độ nhanh nhất của huyết thống alpha, giơ kiếm bổ tới mặt kẻ kia.

Cùng lúc đó, khi TTV được nâng đến phòng cấp cứu, Phạm Tư Đức đã sớm chờ ở đó.

Cảm nhận nguy hiểm vốn là thiên tính của thích khách, khiến TTV mở to mắt, nắm chặt trủy thủ giấu dưới chăn, chuẩn bị sẵn sàng.

Mà Phạm Tư Đức thấy hắn tỉnh lại, chỉ mỉm cười, nói: "Thật ngại quá, để ngài thụ thương nặng như vậy."

TTV không nói lời nào, Phạm Tư Đức lại nói: "Bất quá, ngài có thể xem lần này là thử luyện trước lúc ủy thác, xin tha thứ, ta cũng có nguyên nhân, mới không thể không làm như vậy."

Phạm Tư Đức nói xong, lấy trong túi ra một tấm tinh tạp, bảo TTV cầm.

TTV không nhận, Phạm Tư Đức đành phải tiếp tục giải thích: "Chỗ này chính là tiền đặc cọc đưa trước cho ngài, sau khi chuyện thành công, ta sẽ chuyển đủ. Chỗ tiền này, đủ để ngài rời khỏi Solomon, tự lập môn hộ. Thế nào, chẳng lẽ ngài không động tâm?"

"Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?" cuối cùng TTV cũng mở miệng hỏi.

Phạm Tư Đức cười nói, "Còn nhớ buổi nói chuyện của chúng ta trước khi ta đi sao? Mục đích của ta chính là đảo điên chính quyền chuyên chế của đám quý tộc alpha, cùng beta, omega và các alpha xuất thân bình dân lập một quốc gia công chính. Ta tin tưởng vững chắc, chúng ta nên là người hợp tác chứ không phải kẻ địch, ta muốn mời ngài hỗ trợ, đương nhiên muốn ngài giết dùm ta một người."

"Người nào?"

Phạm Tư Đức yên lặng viết xuống một chữ trong lòng bàn tay TTV, thần sắc TTV khẽ biến động.

"Thế nào, sinh ý này, ngài có dám nhận hay không?"