Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng

Chương 114: Đây là trừng phạt dành cho em




Lâm Triệt vội vàng đóng cửa lại, nhìn Cố Tĩnh Trạch trong phòng:

- Anh làm sao vậy? 

Cố Tĩnh Trạch nhíu mày trừng mắt nhìn cô:

- Tôi nói em đi ra ngoài!

- Không đi, anh không nói anh rốt cuộc bị làm sao thì tôi sẽ không đi. 

Lâm Triệt nói xong, nghênh ngang đi tới trước mặt Cố Tĩnh Trạch.

Cố Tĩnh Trạch lạnh mặt nhìn Lâm Triệt đi tới:

- Em có thể có một chút rụt rè nào của con gái không, tôi đã nói em ra ngoài! 

- Người nói kiểu như vậy để tôi cút đi, tôi đã nghe không ít hơn mấy chục lần, nhưng tôi vẫn không phải yên ổn ngồi trong giới nghệ sĩ mà không có cút ra ngoài sao.

Lâm Triệt mặt dày mày dạn ngồi xuống, ngồi ở trên một cái máy không biết là loại máy tập thể hình nào, con mắt liếc qua một thân cơ bắp của Cố Tĩnh Trạch.

Lông mày của Cố Tĩnh Trạch gắt gao nhíu lại, đôi mắt đen nhánh nhiễm lấy lửa giận, tựa như lóe ra tinh lửa, lửa sắp cháy lan ra đồng cỏ, bặt vô âm tính bắt đầu phẫn nộ. 

- Em ép tôi ném em ra ngoài có phải không?

Cố Tĩnh Trạch đe dọa hung hăng nhìn cô.

Lâm Triệt bị ánh mắt đỏ thẫm của hắn làm cho chấn động bắt đầu có chút lo lắng, khuôn mặt nhỏ cũng bình ổn lại, bình tĩnh nhìn Cố Tĩnh Trạch: 

- Cố Tĩnh Trạch, tôi tới đây để giải thích với anh, tôi chỉ là đi sân bay đón người bạn của mình, anh không cần thiết phải tức giận như vậy. Tuy tôi là vợ của anh nhưng tôi vẫn là người, tôi có quyền kết bạn, không phải chúng ta đã nói, chúng ta sẽ không can thiệp chuyện của đối phương sao.

Cố Tĩnh Trạch nói:

- Không can thiệp chuyện của đối phương? Đúng vậy, không can thiệp thì không can thiệp, tôi không can thiệp quyền đi kết bạn của em, nhưng bạn của em cũng đừng quay lại cho tôi, cho nên bây giờ tôi muốn em cút ra ngoài! 

- Anh...

Lâm Triệt cảm thấy quả thực Cố Tĩnh Trạch không hiểu chuyện, đúng là hung tàn, làm gì có ai như hắn.

Nhưng mà, ngay sau đó Cố Tĩnh Trạch đã túm cổ áo của cô lên, trực tiếp đem người kéo ra bên ngoài. 

- Cố Tĩnh Trạch, anh thả tôi ra, anh quả thực là khốn nạn, tàn bạo, anh...

Lâm Triệt bị chọc giận, quay đầu kéo tay Cố Tĩnh Trạch lại, hạ miệng xuống cắn một ngụm.

Cảm giác mặn mặn, mang theo mồ hôi trên da thịt của anh. Miệng vừa hạ xuống, còn mang theo một chút mùi tanh. 

Cố Tĩnh Trạch không nhúc nhích, giống như bản thân không hề có cảm giác đau đớn.

Lâm Triệt đành phải buông lỏng miệng ra, ngẩng đầu, nhìn mặt Cố Tĩnh Trạch giống như hòn đá cứng ngắc.

Lâm Triệt tức giận nói: 

- Tôi không đi, tôi sẽ không đi đâu hết.

Nhất thời tức giận cô lại cố chấp không thỏa hiệp như vậy.

Cố Tĩnh Trạch túm Lâm Triệt lên, một tay xách cô ngã ở trên đệm êm của một cái máy tập thể hình 

Sau đó, anh tức giận đè người xuống.

Lâm Triệt chỉ cảm nhận được một mảng hơi thở nam tính rõ ràng.

Trên người anh còn ướt, quần áo đều bị mồ hôi làm ướt, ẩm ướt lộ ra làn da trơn nhẵn. 

Anh đè xuống khiến Lâm Triệt nhất thời cảm thấy không thở nổi, nhưng hai tay bị anh nắm lấy, mạnh mẽ đẩy lên trên đệm, có một loại cảm giác khó nói lên lời.

Một mặt cảm thấy sợ hãi, hận không thể run rẩy cả người, một mặt lại nhìn người anh mồ hôi ẩm ướt, thân thể gần trong gang tấc, dường như hoa si trong thân thể bộc phát, chỉ có thể cảm thán một tiếng.

Phức tạp như vậy. 

Thân thể vừa mới tập luyện qua tựa như dã thú vừa mới tỉnh lại, mang theo một loại hương vị dã tính, cơ bắp căn bản nhìn rất đẹp, lúc này càng là từng khối từng khối, vận động như thật, làm cho người ta hận không thể cho tay vào đi bắt một lần.

Bàn tay của anh nắm chặt mười ngón tay của cô. Lúc nụ hôn hạ xuống, mồ hôi cùng vị mặn xông vào trong miệng.

Trong nháy mắt Lâm Triệt cảm thấy một hồi run rẩy, từ bụng nhỏ vọt lên trên, cả người giống như đang trôi nổi trên không. 

Anh buông cô ra, liếm láp miệng cô lưu luyến không rời, tuy xấu hổ nhưng càng muốn nhiều hơn.

Nhưng trong lòng cô, lý trí còn đang ngự trị hơn cả trái tim của cô.

- Cố Tĩnh Trạch... Anh nóng quá, thả tôi ra. 

- Bây giờ mới nói buông, có phải là chậm quá rồi không!

Cố Tĩnh Trạch mập mờ nhìn cô, nhất thời thật muốn chà đạp cô, dụ dỗ nàng rơi vào bể tình.

Thân thể nho nhỏ khiến cho người ta có xúc động muốn giày vò, tiến vào bên trong cơ thể người này. 

- Không phải, anh đè đau tôi, đau...

- Được, lát nữa sẽ hết đau!

Dưới bụng Cố Tĩnh Trạch một trận nhốn nháo, người phụ nữ này, chẳng lẽ không biết, kêu đau như vậy, đối đàn ông mà nói, gần như là một loại dẫn dụ trí mạng sao? 

- Nhưng mà...

- Ngoan, không đau, một chốc lát nữa sẽ không đau...

Cố Tĩnh Trạch lấy kéo cô, tay thẳng tắp hướng phía phía dưới lao đi. 

- Cố Tĩnh Trạch, thả tôi ra...

Lâm Triệt yếu ớt nói.

Cố Tĩnh Trạch nói: 

- Không có lần sau, nếu em lại đối nghịch với tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho em.

- Ai đối nghịch với anh... Tôi chính là đi gặp bạn mà...

Lâm Triệt thật sự rất muốn khóc. 

Cố Tĩnh Trạch nói:

- Bạn? Em nói thật dễ nghe, nói thẳng ra là người trong lòng của em thì thế nào.

- Người trong lòng cái gì! 

Lâm Triệt nâng mắt lên, khóe mắt ngân ngấn nước mắt nhìn anh.

Bởi vì vừa mới bị kích thích nên lúc này cô thật muốn khóc lên, làm sao có thể như vậy.

Cố Tĩnh Trạch nói: 

- Tần Khanh, không phải là người trong lòng của em sao, thế nào, còn muốn tôi nói rõ ra như vậy?

Lâm Triệt kinh ngạc nhìn anh:

- Tần Khanh cái gì, anh có bệnh sao? Tôi đi đón Thẩm Du Nhiên, bạn của tôi, mới từ học bổ túc nước ngoài trở về! 

Mi tâm Cố Tĩnh Trạch nhăn lại, không tin nhìn cô:

- Em không phải đi đón Tần Khanh sao?

- Ai đi đón Tần Khanh! 

Lâm Triệt lập tức đẩy Cố Tĩnh Trạch ra, cúi đầu thì thấy áo quần của mình vừa xốc xếch lại lộn xộn. Cố Tĩnh Trạch bị đẩy ra, hai tay chống trên mặt đất, kỳ quái nhìn Lâm Triệt.

Lâm Triệt nói:

- Vì tôi đi đón Tần Khanh nên anh mới tức giận sao? 

Vẻ mặt của Cố Tĩnh Trạch lập tức nhu hòa lại, mây đen vừa mới tiêu tán nhưng thay vào đó lại là một mặt xấu hổ u ám.

Quay đầu thu lại thần sắc khó xử, anh nhìn Lâm Triệt, mấp máy môi:

- Phải... Đúng là như vậy, tôi là thấy cô sao có thể đê tiện như vậy. 

- Anh mới là đồ đê tiện, căn bản tôi chưa thấy Tần Khanh lần nào! Tôi ở cùng với Du Nhiên trong quán cà phê chờ đợi một hồi rồi đi quán bar!

Cố Tĩnh Trạch đứng lên:

- Có đúng không? Vậy... vậy là tốt rồi. 

Lâm Triệt tức giận trừng mắt Cố Tĩnh Trạch, dùng tay đẩy Cố Tĩnh Trạch:

- Anh... anh quả thực là đồ cầm thú, khốn nạn!

Đẩy xong, không dám nhìn lại người mình, đỏ mặt chạy ra ngoài.