Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng

Chương 118: Ghét anh ấy thật sao?




Buổi tối.

Cố Tĩnh Trạch chờ đến chín giờ, Lâm Triệt vẫn chưa trở về.

Tại Cố gia, đám người hầu đang vội vã qua lại, trông thấy Tần Hạo vừa mới trở về từ Campuchia thì nở nụ cười, nói:

- Tiên sinh đang ở bên trong.

Tần Hạo đáp lại một tiếng, đi vào báo cáo. Gõ cửa một cái, tiến vào đã thấy Cố Tĩnh Trạch lập tức đứng lên, dùng ánh mắt thẳng tắp nhìn lại anh ta.

- Tiên sinh...

Tần Hạo cảm động nói:

- Ngài không cần đứng lên... Tôi đã trở về. Đúng vậy, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, ở Campuchia đặc biệt nhớ đến ngài, cho nên nhanh chóng xử lý xong công việc để trở về, ngài...

Cố Tĩnh Trạch không muốn thấy anh ta dài dòng, dùng biểu tình lãnh đạm ngồi xuống, lạnh nhạt cắt lời anh ta:

- À, xử lý tốt rồi sao?

Tần Hạo không thể làm gì khác, đành nhỏ giọng, cẩn thận nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, đã xử lý tốt rồi.

- Vậy đi ra ngoài đi.

- Cái này...

Tần Hạo kỳ quái nhìn Cố Tĩnh Trạch, thấy biểu tình không bình thường trên mặt anh, không biết nói gì hơn đành đi ra ngoài.

Cố Tĩnh Trạch ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, cảm thấy hình như mình toàn buồn bực cáu kỉnh không đâu.

Tâm tình lo nghĩ đợi một người trở về như vậy lần đầu tiên xuất hiện trong lòng anh, anh cũng hiểu được mình bực dọc bất an.

Lúc này, cửa lại mở ra. Cố Tĩnh Trạch lại đứng lên một lần nữa.

Nhưng lúc anh ngẩng đầu lên với ánh mắt kỳ vọng, ngoài cửa lại là Tần Hạo.

- Tiên sinh, tôi quên không nói...

Tần Hạo cầm theo tập tài liệu, đang muốn nói vài câu lại thấy khuôn mặt Cố Tĩnh Trạch đang biến đen, trông hết sức khó coi.

Trong chốc lát, hàn ý nhanh chóng bao phủ toàn bộ căn phòng, Tần Hạo buồn bã nói:

- Tiên sinh...

Cố Tĩnh Trạch chống hai tay lên bàn, lạnh nhạt nhìn qua anh ta. Dùng biểu tình trong trẻo mà lạnh lùng xa cách, nhàn nhạt nói:

- Tần Hạo, nếu chuyện lần này của công ty cậu làm tốt như vậy, vậy thì chuyến thay mặt đến Campuchia sắp tới vẫn tiếp tục giao cho cậu đi, sẽ không làm tôi thất vọng chứ?

- Chuyện này...

- Không cần lo lắng, để ngày mai phòng Nhân sự mua vé máy bay giùm cậu, thừa dịp giấy thông hành vẫn còn hiệu lực, cậu cứ tiếp tục ở lại Campuchia đi!

-...

"Đến cùng tôi đã đắc tội anh chỗ nào hả Cố tiên sinh?"" Nội tâm Tần Hạo mãnh liệt gào thét.

Nhìn theo bóng Tần Hạo thất thểu rời đi, Cố Tĩnh Trạch dùng một tay đẩy đống tài liệu trên mặt đất, dựa lưng vào ghế, mệt mỏi xoa xoa mi tâm. Đáng chết... Lâm Triệt, tại sao còn chưa trở về...

Trong quán rượu.

Lâm Triệt dùng sức hắt hơi một cái.

Thẩm Du Nhiên kỳ quái nhìn cô:

- Sao vậy, không phải cậu bị cảm đấy chứ?

- Không sao, chắc là do mùi thuốc lá quá nồng thôi, những người này sao lại thích hút thuốc như thế chứ!

- Ai biết, ai, chồng cậu không hút thuốc sao?

- Không có, hình như anh ấy có tính tự chủ rất mạnh.

- Cũng đúng, nếu không... Tại sao ở cùng cậu trong một phòng lâu như vậy, lại không hề chạm vào cậu.

Thẩm Du Nhiên tiếp lời.

- Cậu cũng vậy, sao không tự nhào tới anh ta đi. Nếu như tớ có loại cực phẩm này, sớm đã tự mình nhào tới rồi.

- Vậy cậu cứ tận lực làm thế đi, tớ tặng cho cậu đó.

- Thôi đi, tớ với anh ta cũng không ở chung một phòng.

- Đại khái anh ta là bởi vì có bệnh cho nên không đụng vào phụ nữ, đoán chừng lúc thấy tớ cũng không cứng nổi đó!

- Sao có thể...

Lâm Triệt nghe Thẩm Du Nhiên nói, nhận ra mình vậy mà chưa từng để ý những thứ này. Bây giờ suy nghĩ kỳ một chút, anh đụng vào cô nhưng cũng không xảy ra vấn đề gì, dường như cũng không phát bệnh, thế nhưng anh vẫn không chạm vào cô. Lâm Triệt hoài nghi nguyên nhân chủ yếu là do tâm lí, không biết có phải bởi vì nghĩ là đụng vào phụ nữ sẽ phát bệnh hay không, cho nên khi nhìn thấy phụ nữ anh sẽ thấy có lực vô hình cản trở, vì vậy khi nhìn thấy phụ nữ anh cũng không có cảm giác.

Lâm Triệt suy nghĩ, biết mình không thể nói ra việc riêng của anh, cho nên chỉ cười cười đáp lại Thẩm Du Nhiên:

- Không có đâu, cậu cứ nói đùa.

- A, tớ đã nói rồi, tớ còn muốn, Cố TĨnh Trạch như thế, phụ nữ muốn nhào tới còn không ít đi, cậu phải bảo vệ cẩn thận vận may của cậu đi, lỡ mất đi thì đừng có hối hận.

Lâm Triết liếc qua cô nàng một cái, tiếp lời:

- Cậu không hiểu đâu, ba cái vận may này cũng chỉ là giả, sớm muộn cũng sẽ thành nhất thời thôi.

Lâm Triệt thở dài một hơi, tựa lưng vào ghế, nghĩ đến Cố Tĩnh Trạch, lại thấy mình vẫn nên cách xa anh một chút, tận lực cách xa, vậy mới có thể an toàn cho cả đôi bên!

Khi cô về đến nhà, đồng hồ đã điểm mười giờ. Trong phòng là một mảnh u ám, âm thanh từ salon vang lên khiến Lâm Triệt giật mình.

- Em còn biết đường về cơ đấy.

Lâm Triệt hoảng sợ, nhưng khi nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch đang chậm rãi đứng lên, cô thở phào, vỗ ngực một cái:

- Anh đây là muốn hù chết tôi phải không?

Cố Tĩnh Trạch liếc qua đồng hồ, đáp lời cô:

- Giờ là mấy giờ rồi mà em mới về?

- Cùng bạn ra ngoài chơi nên về hơi muộn, sao anh lại ngồi trong nhà?

Mà còn không bật đèn lên nữa, Lâm Triệt âm thầm bổ sung.

Bây giờ Mạc Huệ Linh ở gần như vậy, anh không nên hấp ta hấp tấp chạy khỏi chỗ cô ta chứ. Lúc đầu bọn họ còn là một đôi, giờ ở cùng một chỗ, nhìn thế nào cũng thấy không có gì không ổn. Nghĩ kỳ thì tuy cô có không thoải mái khi đối diện với mấy cái vấn đề này thế nhưng tâm trạng lại khá thản nhiên.

Cố Tĩnh Trạch nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô:

- Đây là nhà tôi, đương nhiên tôi phải ở đây rồi.

- À, vậy anh cứ xem ti vi đi, tôi đi thay quần áo.

Nói xong, Lâm Triệt đi vào trong, cũng không để ý đến cái liếc mắt của Cố Tĩnh Trạch.

Cố Tĩnh Trạch tuy giận dữ nhưng lại không có chỗ phát hỏa, chỉ có thể đứng ngây ra, nghi hoặc nhìn bóng lưng cô rời đi. Lâm Triệt hình như càng ngày càng lãnh đạm với anh rồi...

Một lúc sau, Cố Tĩnh Trạch đi vào phòng. Lâm Triệt đã thay xong đồ ngủ, nhìn cũng không nhìn anh một cái, trực tiếp dựa vào thành giường đọc lại kịch bản.

Cố Tĩnh Trạch không nhịn được, ho khan một cái nhằm thu hút sự chú ý của cô. Lâm Triệt cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng chỉ liếc một cái liền cúi đầu xuống như cũ.

Cố Tĩnh Trạch khẽ nhíu mày một cái, cúi đầu nhìn chính mình, hừ lạnh một tiếng rồi bước vào phòng tắm.

Anh cảm thấy vóc người mình cũng không tệ, dáng vẻ cũng không đến nỗi nào, tuy gần đây có lơ là chuyện tập luyện, nhưng bắp thịt vẫn rất hoàn hảo. Anh biết Lâm Triệt đang ở trong giới nghệ sĩ, soái nam mỹ nữ thì vô số cho nên cô cảm thấy nhìn anh như vậy cũng chán rồi?

Lâm Triệt nghhe thấy tiếng nước trong phòng tắm, nhìn thoáng qua, cảm thấy tiếng nước rất nhanh liền ngừng lại. Một lúc sau, Cố Tĩnh Trạch từ trong phòng tắm bước ra.

Trên người anh còn mang theo hơi ẩm, tóc còn nhỏ nước, một mảng lớn da thịt màu mật ong đập ngay vào mắt cô. Phía trên phập phồng, mà bình thường nếu biết cô ở trong phòng thì sẽ mặc áo choàng tắm hoặc đồ ngủ, hôm nay chỉ quấn lỏng lẻo một cái khăn tắm dưới hông.

Anh... Anh... Anh... Anh bị điên rồi sao?

- Cố Tĩnh Trạch... Anh... Anh làm gì thế? Sao lại không mặc quần áo vào?

Vừa nói, Lâm Triệt vừa nhanh chóng nhảy tót xuống giường.

Thế nhưng, Cố Tĩnh Trạch làm như không nhận thấy sự xấu hổ trong mắt cô, từng bước từng bước chậm rãi đi tới, dáng vẻ như là làm điều hiển nhiên. Không những thế, anh còn dùng ánh mắt hết sức vô tội nhìn qua Lâm Triệt:

- Làm sao vậy, trong nhà nóng quá, áo tắm trong phòng tắm vẫn còn ẩm, tôi không muốn mặc, có gì không ổn sao?

Không ổn? Có gì không ổn sao? Tất nhiên mọi thứ đều rất ổn...

Mới là lạ.

- Anh đây là...

Lâm Triệt đưa một ngón tay lên, run run chỉ về phía dưới của anh.

Ở giữa đó có một nơi nào đó đang nhô lên, khiến người ta nhìn vào không khỏi suy nghĩ lung tung. Lâm Triệt nhìn qua, rất nhanh thì biết đó là cái gì, cả người bất giác nóng lên.

Cảm thấy ngón tay vẫn đang chỉ vào đó, cô như bị điện giật, nhanh chóng rút về, vô thức bỏ vào trong miệng cắn.

Thế nhưng, không thể không nói...

Chỗ đó... Nhìn qua, trông cũng thật là lớn...