Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng

Chương 120: Không có người đàn ông nào so được với anh




Lâm Triệt làm sao có thể chịu được, mặt cô đỏ bừng như nhỏ ra máu, cảm nhận được một vật cứng chạm vào tay, hơn nữa càng lúc càng có xu hướng bành chướng, tốc độ khiến cho người ta kinh ngạc, càng ngạc nhiên hơn là kích cỡ của nó, quả thực là...

Cô giật mình rút tay lại, nhìn người đàn ông trước mắt:

- Anh anh anh... Bây giờ... Bây giờ nên làm gì...

Cố Tĩnh Trạch nghiến răng nghiến lợi nhìn người phụ nữ trước mặt mình, còn dám hỏi anh bây giờ nên làm gì...

- Tôi làm sao biết được!

Cố Tĩnh Trạch buồn bực nói.

Lâm Triệt tưởng chừng như sắp khóc:

- Anh không biết mà tôi cũng không biết, hơn nữa là vật của anh chứ không phải của tôi mà.

Cố Tĩnh Trạch cúi đầu nhìn cô, Lâm Triệt thấy thế nhanh nghiêng mặt đi, làm bộ không thấy biểu tình khát khao kia của anh.

Khóe môi Cố Tĩnh Trạch gợn lên ý cười, từ từ tiến lại gần lỗ tai của cô, nhìn vành tai tinh xảo ấy, anh không nhịn được dán vào và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó.

Cả người Lâm Triệt run lên, cảm giác như có một dòng điện từ môi anh truyền thẳng vào lòng cô, khiến cho cơ thể cô không ngừng run rẩy. Tiếng của Cố Tĩnh Trạch gần quá, như là từ trong thân thể anh truyền ra vậy.

- Mặc dù là đồ của tôi, thế nhưng hiện tại nó lại không nghe lời tôi mà chỉ nghe lời em, em nói bây giờ nên làm sao?

-...

Lâm Triệt nuốt nước miếng, cảm giác hô hấp của mình gần như bị bao phủ trong ánh mắt của anh, ngay cả không khí để thở cũng thiếu.

- Nhưng mà, nhưng mà...

- Sờ nó giúp anh, coi như an ủi, được không?

- Nhưng mà...

- Không thì... Tôi nên làm sao bây giờ?

Cố Tĩnh Trạch cầm lấy tay cô, trực tiếp đem tay cô ấn vào.

Lâm Triệt chỉ có thể cách khăn tắm, chầm chậm, cầm lấy rồi nhẹ nhàng nắm, cảm nhận được thân thể người đàn ông trước mắt căng thẳng một hồi, cô cảm thấy xấu hổ muốn chết.

Có ai có thể nói cho cô biết, hiện tại đang xảy ra chuyện gì không?

Mặc dù chỉ là đụng chạm một chút, nhưng điều này đối với Cố Tĩnh Trạch mà nói, tựa như là chuyện dằn vặt đau khổ nhất trên đời.

Anh không có cách nào khống chế tình cảm đang bành chướng, chỉ cảm thấy người luôn tự hào về khả năng tự kiềm chế giờ phút này đã hoàn toàn sụp đổ.

Không được, không được rồi! Anh càng lúc càng muốn nhiều hơn thế, hận không thể đem người phụ nữ trước mắt đè dưới thân mình rồi ăn sạch sành sanh.

Thế nhưng, anh không thể...

Tại thời điểm quan trọng, anh nhắm mắt ra một quyết định, ngay tức khắc đứng dậy nhảy xuống giường.

Lâm Triệt hoảng sợ, cho rằng mình đã làm sai điều gì.

- Có phải làm anh đau rồi không? Tôi... Tôi không hề làm gì cả.

Lâm Triệt che gò má của mình, nhìn Cố Tĩnh Trạch chỉ cần mấy bước đã đi vào phòng tắm.

Cô nghĩ tới tay mình đã gián tiếp đụng phải vị trí nào đó của anh, nhanh chóng "hứ" một tiếng, buông lỏng tay ra, định nhìn tay của mình nhưng mà cô không cách nào dám nhìn thẳng.

Cố Tĩnh Trạch đáng chết này, rốt cuộc đang làm cái gì...

Cố Tĩnh Trạch vừa bước chân vào phòng tắm thì ngay lập tức vội vàng mở nước lạnh, cả thân thể tuy được đắm vào nước lạnh như ở thế giới băng, nhưng mà anh lại không cảm thấy khá hơn chút nào.

Nghe thấy tiếng kêu của người phụ nữ đang ở bên ngoài, anh khẽ mắng một tiếng. Đúng vậy, ngay cả làm cũng không thể, cho nên mới càng khó khăn!

Ở trong phòng tắm một hồi lâu, anh mới đi ra ngoài. Nhìn thấy Lâm Triệt nhanh chóng đứng lên, chỉ có thể liếc mắt nhìn cô rồi nói:

- Được rồi, không cần động đậy, mau đi ngủ!

Loại chuyện mất mặt như thế này, nếu để cho người ngoài biết được, phỏng chừng anh sẽ bị họ cười chết mất. Thế nhưng thật đáng buồn hơn cả, chuyện như vậy, hết lần này tới lần khác đều phát sinh ở trên người anh.

Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch dường như đã tốt hơn nhiều, tuy rằng toàn thân ướt át, nhưng mà ham muốn đã tiêu tan không ít. Trong lòng cô suy nghĩ điều khiến cô khó hiểu chính là, đi vào phòng tắm có nửa tiếng thì tốt sao?

Thế nhưng, chưa ăn thịt heo nhưng cũng thấy qua heo chạy, ngay lập tức cô bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó.

Cố Tĩnh Trạch, không phải là chạy tới phòng tắm, để tự...tự giải quyết chứ!?

"Hì hì" một tiếng, suýt chút nữa thì Lâm Triệt bật cười.

Cảm giác được người bên cạnh hơi động, khiến cho mặt Cố Tĩnh Trạch âm trầm, giống như đá cẩm thạch vừa dày vừa nặng.

Lâm Triệt nhanh chóng nén cười, ngồi ở chỗ đó khẽ đắp chăn lên rồi quay đầu đi.

- Anh mau ngủ đi.

Cố Tĩnh Trạch trừng mắt nhìn cô, cũng nằm xuống, thế nhưng thân thể vẫn còn hơi khó chịu, đã vậy có cô ở bên cạnh khiến cho hơi thở của anh trở nên nặng nhọc.

Càng làm cho anh buồn bực là, mới vừa rồi rõ ràng đã giải quyết xong, tại sao bây giờ lại rục rịch nữa?

Thở dài một tiếng, Cố Tĩnh Trạch trở mình.

Lâm Triệt bị ý nghĩ của mình khiến cho cô khó chịu, e rằng Cố Tĩnh Trạch có chướng ngại đối với phụ nữ, cho nên hai người họ vẫn bình an vô sự lâu đến như vậy, bây giờ nghĩ kĩ lại, có lẽ không phải thế thì sao!

Vừa rồi nhìn của anh... Vô cùng khỏe mạnh nha! Thế nhưng, vì sao vẫn có thể kìm nén lâu như vậy?

Biết đâu chỉ bởi vì, anh là một người rất coi trọng lời hứa cho nên mới không thể tùy tiện động vào cô mà tự kiềm chế bản thân.

Lâm Triệt nghĩ “có lẽ đàn ông và phụ nữ khác biệt, có thể khống chế tốt thân thể chính mình như vậy, biểu hiện ra là một người đẹp trai hoàn hảo, dễ khiến cho phái nữ động tình cảm, nhưng mà là người đàn ông phải thể hiện sinh lý của mình chứ!”

Xem ra, kỳ thật Cố Tĩnh Trạch cũng rất khó chịu.

Nghĩ tới đây, Lâm Triệt không khỏi cười cười, nghiêng đầu nghe thấy bên Cố Tĩnh Trạch không có động tĩnh gì, cô nói:

- Cái đó, Cố Tĩnh Trạch, anh ngủ rồi sao?

- Ừ.

Cố Tĩnh Trạch rầu rĩ đáp.

Lâm Triệt im lặng nói tiếp:

- Đang ngủ sao còn nói chuyện?

- Mộng du không được sao?

Xem ra vẫn đang tức giận, Lâm Triệt làm sao mà biết được, một người đàn ông chưa thỏa mãn dục vọng, rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ, cô cười cười nói:

- Anh có phải rất khó chịu không?

Còn dám hỏi?

- Em... Nói... Gì?

Dường như Lâm Triệt cũng nghe được tiếng cắn răng của Cố Tĩnh Trạch. Cô chỉ có thể vội vàng đáp:

- Xin lỗi... Nếu không...lần sau chúng ta vẫn nên ngủ riêng đi.

-... Không cần.

Cố Tĩnh Trạch nói.

Lâm Triệt cười, im lặng trong chốc lát rồi cô mới nhẹ nhàng đáp:

- Cảm ơn anh...

“Cảm ơn anh, tuy khó chịu nhưng vẫn nhẫn nại.”

Tuy rằng trước đây hai người giao ước, thế nhưng, một người thực hiện hứa hẹn là một chuyện rất có đạo đức.

Cố Tĩnh Trạch buồn bực trong chốc lát.

- Nếu còn nói nữa thì tôi sẽ đổi ý!

Nghe thấy vậy Lâm Triệt nhanh chóng ngậm miệng ôm lấy chăn rồi đưa lưng về phía anh, trong chốc lát khiến cho cô có cảm giác an toàn.

Chỉ là, bỗng nhiên cô nghĩ tới chuyện vô hình, e rằng, tất cả vận may đời này của cô đều ở trên người anh.

Có thể gặp được anh, chính là vận may của cô.

Nếu như về sau hai người thật sự ly hôn, thì có thể khả năng cao là cả đời cô, sẽ không gặp được người đàn ông nào ưu tú như anh. Dù sao trên thế giới này, có mấy người có thể so được Cố Tĩnh Trạch đây?

Ngày thứ hai.

Lâm Triệt tỉnh lại, rồi cùng với Cố Tĩnh Trạch đi ra ngoài.

- Tôi muốn đi làm.

- Được, tôi đưa em đi.

Cố Tĩnh Trạch nói, nhưng vừa mới mở cửa thì nhìn thấy ở phía đối diện Mạc Huệ Linh đang chạy tới.

- Tĩnh Trạch, anh muốn đi đâu, thật đúng dịp, em đang muốn tới công ty, anh mang em đi chung nhé.

Bỗng chốc vẻ mặt đang tươi cười của Lâm Triệt biến mất. Lông mi của Cố Tĩnh Trạch cũng không khỏi nhíu lại, nhất thời quên mất cô ta mới chuyển đến bên cạnh ở, quá gần, chỉ cần vài bước là tới nhà anh.