Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng

Chương 132: Tình yêu nhỏ bé đơn thuần tốt đẹp




- Tôi thích người ngốc nghếch như cô vậy.

Cố Tĩnh Dư quay đầu lại vỗ vỗ trên đầu của cô.

- Này, anh mới ngốc nghếch, cả nhà anh đều ngốc nghếch!

Lâm Triệt buồn bực kêu lên.

Rất nhanh đã tới nơi, Cố Tĩnh Dư ném cô trên đường rồi đi mất.

Lúc trở về, Cố Tĩnh Trạch đang đợi cô, ngồi ở trên ghế sô-pha, hai chân chồng lên nhau, đang cúi đầu xem một quyển sách.

Thấy Lâm Triệt hơn chín giờ mới về, anh đứng lên nói:

- Sao lại về sớm như vậy? Tôi nghĩ mình phải đợi đến hơn mười giờ chứ.

Lâm Triệt không nói, muốn trách thì trách Cố Tĩnh Dư, không có chuyện gì tự nhiên kéo cô lại.

- Không có gì, đồ ăn không ngon lắm nên tôi về.

- Vậy em chưa ăn uống gì sao?

- Đúng vậy, không hợp khẩu vị của tôi.

Cố Tĩnh Trạch suy nghĩ một chút, rồi cầm quần áo lên, nói:

- Tôi chuẩn bị xe, dẫn em đi ăn cái gì đó.

- Hả, đã muộn như vậy...

- Đi thôi.

Cố Tĩnh Trạch đi tới, kéo Lâm Triệt cùng đi.

Lâm Triệt đi theo Cố Tĩnh Trạch, nhìn anh nói:

- Ăn cái gì đây, tôi cũng không muốn ăn gì hết.

- Em nghĩ lại xem, muốn ăn cái gì cũng được.

Cố Tĩnh Trạch nói.

Lâm Triệt cẩn thận nghĩ nghĩ.

- Tôi... Tôi muốn ăn bún cay thập cẩm, chắc chắn anh sẽ không ăn...

- Cái gì?

Cố Tĩnh Trạch nhíu nhíu mày:

- Đó là món gì?

Lâm Triệt nói:

- Một loại đồ ăn vặt.

Cố Tĩnh Trạch nói:

- Nghe qua có vẻ không tốt lắm...

- Vậy thì quên đi...

Lâm Triệt nghĩ anh cũng sẽ không đi ăn loại đồ ăn này:

- Tùy tiện ăn một chút gì đó cũng được.

Cố Tĩnh Trạch nhìn cô thật sâu, kéo cô nói:

- Đi thôi, ở đâu làm bún cay thập cẩm ăn ngon, tôi cũng tính đi nếm thử một chút.

Lâm Triệt nghe xong, vui vẻ nói:

- Được được, tôi biết có một nơi, cực kì ngon. Trước kia lúc tôi đi học thường xuyên tới đó ăn, quán đó ở ngay trên đường gần trường học.

Cố Tĩnh Trạch cười một tiếng, cùng cô đi ra ngoài.

Lái xe rất nhanh tới phố quà vặt ở bên cạnh trường, thấy xa xa có học sinh tốp năm tốp ba ở bên kia, Lâm Triệt nói:

- Nơi này là không phải rất tuyệt sao, vừa đến đã cảm thấy được không khí tuổi trẻ, cả người đều trẻ lên.

Cố Tĩnh Trạch nhìn ở phía dưới một chút, đúng là có một loại hơi thở thanh xuân đập vào mặt. Cố Tĩnh Trạch chỉ đỗ xe ở vùng phụ cận, sợ bị người ta lặng lẽ bám theo. Không nên đỗ quá gần, tránh gây nên hỗn loạn ở đây, sẽ không tốt.

Xuống xe, hai người cùng đi ở trên phố, Lâm Triệt nói:

- Trước kia trường học của chúng tôi ở vùng phụ cận này, anh nhìn xem. Bên kia có học viện diễn xuất, bên này là đại học thành phố, bên kia còn có đại học H, đại học Q. Tất cả đều ở trên con đường này, cho nên nơi này rất phồn hoa.

Cố Tĩnh Trạch gật gật đầu, tuy con đường này không phải rất sạch sẽ, nhưng lại rất náo nhiệt. Nhìn một đôi nam nữ vừa đi qua nói chuyện ríu rít, ăn quà vặt đơn giản, nắm tay nhau, tản bộ, vui cười, ngược lại khiến người khác cảm thấy có một cảm giác đặc biệt.

Lâm Triệt nói:

- Anh học đại học ở nước ngoài chắc chưa từng trải qua loại cảm giác này phải không?

Cố Tĩnh Trạch nói:

- Đúng vậy, lúc tôi ở trường luôn đi làm việc ở khắp nơi, không có nhiều thời gian như vậy để đi dạo.

Lâm Triệt nói:

- Làm học bá thật phiền phức... Ah! Khi đó tôi còn thường xuyên trốn học ra ăn khuya nữa, cúp học nên ban đêm phải tự học.

Ngẫm lại, cô nhanh chóng bưng kín miệng lại, ngượng ngùng nhìn Cố Tĩnh Trạch:

- Tôi nói là, chỉ ngẫu nhiên trốn tiết thôi.

Cố Tĩnh Trạch bất đắc dĩ lắc đầu:

- Được rồi, em cũng không cần giấu đâu. Đầu óc em như vậy, chắc ở trên lớp cũng không học vào, lãng phí thời gian.

- Này, tôi mới không có...

Lâm Triệt trừng mắt nhìn hắn một cái.

Lúc này, một đôi người yêu nhỏ, đang từ bên cạnh đi qua. Cô gái cầm kem ly, chậm rãi nhìn một cách thâm tình người con trai. Hai người cùng nhau nói chuyện, giống như thế giới này đều là của hai người, không cần nhìn đến người bên ngoài.

Nắm tay nhau, cũng chặt như vậy.

Cố Tĩnh Trạch không khỏi nhìn về phía cô. Tay Lâm Triệt ở ngay bên cạnh, lúc ẩn lúc hiện, không có để yên, đi lúc nhanh lúc chậm, mười phần lười nhác.

Cố Tĩnh Trạch lập tức đụng phải tay của cô, toàn thân có chút khẽ động. Cúi đầu nhìn lại, nhưng ngay sau đó, cái tay kia lại chuyển qua nơi khác.

Cố Tĩnh Trạch có xúc động muốn kéo tay của cô, lại cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Dù sao quan hệ của hai người có phần kì quái, dịu dàng thắm thiết, dường như không thích hợp với bọn họ.

Nhưng Lâm Triệt còn đang nhìn đồ ăn một bên, líu ríu giải thích cho Cố Tĩnh Trạch, nói đây là cái gì, cái kia là gì.

Cố Tĩnh Trạch cầm một lần, không thành công. Không thể lại cầm lần nữa, chỉ có thể trầm mặt nhìn Lâm Triệt.

Lâm Triệt nói:

- Ấy, sao vậy, anh không thích nơi này sao? Nếu không thì chúng ta có thể đi nơi khác, nơi này hơi ồn một chút.

- Không phải... Nhanh đi tìm đi, em nói chính là cửa hàng nào?

Lâm Triệt nói:

- Kìa, ngay ở phía trước, đi thôi.

Nói xong, cả người trực tiếp xông về phía trước.

Lúc này, một chiếc xe đang lao tới. Cố Tĩnh Trạch thấy thế, kéo Lâm Triệt xém nữa đi tới.

Lâm Triệt đang đi bỗng hoảng sợ, cả người bị Cố Tĩnh Trạch kéo lại, áp vào trong lồng ngực Cố Tĩnh Trạch, liền thấy chiếc xe ô tô kia sượt qua người, xém một chút nữa là bị đụng vào.

- Ôi trời, nguy hiểm thật.

Lâm Triệt hoang mang vỗ vỗ lồng ngực của mình.

Cố Tĩnh Trạch cau mày nhìn cô:

- Đi cũng không biết nhìn đường. Em như thế này, sau này mỗi khi đi ra ngoài, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.

- Là chiếc xe kia có vấn đề, nhiều người như thế, lại còn đi nhanh như vậy.

- Chờ em bị đụng phải, rồi lý luận ai đúng ai sai có ích gì không? Lại đây, đừng có chạy lung tung nữa, cẩn thận đụng vào.

Cố Tĩnh Trạch nói xong, cúi đầu cầm tay của cô lên đặt ở trong lòng bàn tay mình, nắm lại thật chặt, dắt cô đi về phía trước.

Lâm Triệt ngẩn người, qua đường rồi, mà tay của anh vẫn không buông ra, chỉ là đổi tư thế, lôi kéo cô. Hai người cùng một chỗ, từng bước từng bước đi về phía trước.

Lâm Triệt không khỏi cúi đầu nhìn lại, nhìn qua lòng bàn tay của anh, bàn tay của mình thật nhỏ, bị anh bọc lại chặt chẽ, nên nhìn không thấy. Mà trong lòng bàn tay mềm mại, rõ ràng như vậy, khiến cô nhất thời càng cảm thấy trong lòng cũng được ủ ấm theo. Cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch, ý cười chậm rãi hiện lên ở trong đáy mắt.

Cố Tĩnh Trạch bắt đầu đi lên phía trước, nhất thời, ngẩng đầu lên, cảm thấy người bên cạnh nhìn qua. Lại như cũ không cách nào dằn xuống nụ cười tựa như gió xuân trên mặt.

Hai người cứ từng bước từng bước như vậy đi tới phía trước, dường như trong nhất thời, đường đi trở nên thật dài thật dài. Mà bọn họ ai cũng không muốn để con đường này dừng lại, chỉ hi vọng con đường này có thể không có điểm cuối cùng, bọn họ có thể nắm tay nhau như thế, đi đến cả một đời...

Người bên cạnh cũng nhìn lại, thấy hai người nắm tay như thế đi tới, rõ ràng Cố Tĩnh Trạch lớn tuổi rồi, lại cười tựa như đứa bé, mà hai người ở giữa không khí mập mờ kia. So với những mối tình đầu của trẻ con, càng lớn hơn một bậc, đơn thuần và tốt đẹp như vậy đấy.