Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng

Chương 144: Quá để ý chỉ có thể thương tổn chính mình




Ngày hôm sau lúc Lâm Triệt tỉnh lại, cảm thấy đầu óc vẫn là một mảnh hỗn độn, còn đang suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì phát hiện mặt trời đã lên cao, mà đầu của mình, gác lên một cái khuỷu tay mềm mại.

Cô bỗng nhiên nhớ tới những thứ đã xảy ra, lúc ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch.

Cô thế nhưng lại ngủ ở trong lồng ngực anh…

Vội cúi đầu kiểm tra quần áo của mình, phát hiện mình còn mặc quần áo ngày hôm qua, lúc này mới thả lỏng.

Nhưng mà, ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vậy mà cô lại nhớ không rõ.

Mà lúc này.

Cố Tĩnh Trạch mở mắt.

Cau mày, cảm thấy người phụ nữ này cử động, lại lần nữa cử động.

Một buổi tối này anh cơ bản không ngủ được, mà giờ lại bị đánh thức, hiện tại sắc mặt của anh đã không phải dùng từ tiều tụy để hình dung.

Nhìn thấy ánh mắt u ám của Cố Tĩnh Trạch, Lâm Triệt ngồi dậy rất nhanh, rời khỏi khuỷu tay Cố Tĩnh Trạch.

Vuốt vuốt đầu mình, cô nói:

- Rất xin lỗi anh, ngày hôm qua có phải tôi lại uống say hay không?

Cố Tĩnh Trạch nặng nề trừng mắt nhìn cô, không cần phải nói, ánh mắt đã bộc lộ hết thảy.

Lâm Triệt càng ngượng ngùng:

- Thật sự xin lỗi, tôi không biết tôi đã làm chuyện gì, buổi tối chắc tôi không làm chuyện gì quá đáng lắm…

- Đều đã quên hết?

- Đúng vậy…

Lâm Triệt thật sự đã quên.

Không biết kia là rượu gì, lúc uống vào ngọt ngào mà nhiều người mời như vậy, cô cảm thấy mình uống cũng không ít, thế nhưng cái gì cô cũng không nhớ rõ.

Cố Tĩnh Trạch nói:

- Em một hai lôi kéo tôi phải ngủ cùng em, tôi muốn rời đi em cũng không chịu, làm hại buổi tối tôi cũng không thể rửa mặt, trực tiếp đi ngủ.

- Gì?

Lâm Triệt không tin nhìn Cố Tĩnh Trạch.

Nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch, làm như thật sự bị cô chiếm tiện nghi, mặc chiếc áo khoác nhăn dúm dó, ngồi ở chỗ này.

Lâm Triệt đỏ mặt lên:

- Thực xin lỗi… Không phải tôi cố ý…

Cố Tĩnh Trạch nói:

- Không nghĩ tới em như thế này, uống say lại to gan như vậy, còn một hai cởi quần áo bắt tôi phải ngủ cùng em.

- …

Lâm Triệt tuyệt đối không tin, chính mình sẽ làm ra sự việc như vậy.

Nhưng mà, nhìn Cố Tĩnh Trạch như thế cô lại cảm thấy bản thân Cố Tĩnh Trạch gợi cảm mê người như vậy, thực dễ dàng làm bất kỳ người phụ nữ nào mê muội, dễ dàng khó có thể tự kiềm chế, chẳng lẽ cô uống rượu say, thú tính quá độ, thật sự đã làm qua loại chuyện như vậy?

- Thực xin lỗi thực xin lỗi… Tôi… Tôi không nên chiếm tiện nghi của anh.

Lâm Triệt đặt tay lên ngực, lo lắng nhìn Cố Tĩnh Trạch.

Cố Tĩnh Trạch hừ một tiếng:

- Còn không phải tôi ngăn em, bằng không, ha hả, hôm nay tôi xem em giải quyết như thế nào!

- Thật sự thực xin lỗi anh… Anh, anh muốn tôi bồi thường anh như thế nào?

- Thôi bỏ đi, em thành thật không đi ra ngoài làm loạn mấy ngày, đã là tốt với tôi.

- …

Lâm Triệt áy náy nhìn anh, thấy Cố Tĩnh Trạch bước xuống giường đi ra ngoài, ngồi ở chỗ kia hung hăng trừng mình vài cái.

Vừa mới hứa với bản thân mình không được gây chuyện nữa, lại bắt đầu gây chuyện.

Cố Tĩnh Trạch kéo cửa phòng tắm ra, quay đầu lại nhìn Lâm Triệt đang ảo não trên giường.

Xem ra lần này cô thật sự đã quên.

Buổi chiều, Trần Vũ Thịnh nhìn Cố Tĩnh Trạch tiến vào, vẻ mặt ngạc nhiên nói:

- Oa, Cố tổng, ngài đại giá quang lâm (1), thật là bồng tất sinh huy (2), tôi cho rằng cậu đã có phu nhân, về sau sẽ không bao giờ quan tâm chăm sóc nơi này của tớ nữa.

- Nói không sai, tớ chính cảm thấy cậu không có gì dùng, muốn cho cậu đi giúp những người đang cần tới, tớ như vậy luôn giữ lấy cậu, cũng quá ích kỷ.

Trần Vũ Thịnh sắc mặt biến đổi, chạy tới cười nói:

- Cố tổng, cậu nói xem, tớ có thể nghiên cứu cái bệnh này của cậu, cứ cho là trên thế giới vẫn còn nhiều người bị bệnh giống như vậy, nhưng mà đến nay vẫn không phát hiện, tớ nghiên cứu thời gian dài như vậy, lúc này bỏ dở nửa chừng, chẳng phải là lãng phí sao, lại nói, tuy rằng cậu có phu nhân, nhưng mà nếu có vấn đề ở mặt khác vẫn có thể hỏi tôi…

Cố Tĩnh Trạch trừng mắt nhìn hắn một cái, lười ba hoa cùng hắn, ngồi xuống phía đối diện.

Trần Vũ Thịnh nói:

- Cậu đây là bị sao vậy?

Nhìn ra có điểm không thích hợp của anh, Trần Vũ Thịnh hiểu được, anh đang có vấn đề khó giải quyết.

- Tớ chỉ là đang nghĩ, tớ không muốn ly hôn.

- Hả?

Trần Vũ Thịnh cười nhìn Cố Tĩnh Trạch:

- Cũng là, kỳ thật phu nhân có cái gì không tốt, mặc dù thân phận cùng gia thế so với cậu có phần không xứng, nhưng còn lại vẫn không tồi.

Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu lên, trừng mắt liếc cậu ta một cái.

- Nói nhiều lời vô nghĩa như thế có thể giải quyết vấn đề của tớ sao?

Trần Vũ Thịnh ngồi thẳng, nhìn Cố Tĩnh Trạch:

- Cậu phải biết, tớ không thể giúp cậu giải quyết vấn đề, vấn đề của cậu, phải là chính cậu giải quyết, tớ chỉ có thể giúp cậu khai sáng suy nghĩ của mình, nếu cậu không muốn ly hôn, thì không ly hôn, vì cái gì lại làm cậu buồn rầu?

- Chỉ là không nghĩ ra, vì sao tớ lại không muốn ly hôn.

- Cậu cảm thấy là bởi vì cái gì?

Trần Vũ Thịnh tư vấn cũng rất chuyên nghiệp, nhìn Cố Tĩnh Trạch, hắn ta từ từ nói.

Cố Tĩnh Trạch nói:

- Có lẽ là bởi vì đã quen sự tồn tại của cô ấy, có lẽ là bởi vì người đưa ra lời đề nghị ly hôn là cô ấy, làm tớ cảm thấy không cam lòng, có lẽ là bởi vì, tớ còn tồn tại một chút ảo tưởng với cô ấy…

- Ảo tưởng?

Trần Vũ Thịnh thiếu chút nữa hét toáng lên, nhìn Cố Tĩnh Trạch:

- Cái gì… Ảo tưởng?

Cố Tĩnh Trạch lại lần nữa dùng sức trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, biết rõ cố hỏi.

Vừa thấy ánh mắt này, Trần Vũ Thịnh lập tức bật cười.

Trên mặt Cố Tĩnh Trạch giống như đang đè nén.

- Trần Vũ Thịnh, cậu thật sự không hiểu ý của tớ à?

- Không đúng không đúng, ý của cậu là, cậu còn chưa cùng cô ấy… Hoàn thành việc vợ chồng nên làm à?

Trên mặt Cố Tĩnh Trạch tối sầm.

Cố Tĩnh Trạch nói:

- Tớ không thể làm quan hệ của chúng tớ càng hỗn loạn thêm, tớ cũng không thể… Dựa vào dục vọng của tớ, sẽ làm ra một việc không tốt với cô ấy, đây là nhu cầu sinh lý nhu cầu của tớ, cô ấy không phải là đối tượng phát tiết, cho nên, tớ không thể làm như vậy.

Trần Vũ Thịnh nói:

- Tớ cảm thấy, thật sự cậu không cần quá áp bức chính mình, mới có thể không bỏ xuống được, có thể cùng cô ấy thật sự ở bên nhau thử xem, có khả năng sẽ không có suy nghĩ nhiều như vậy nữa.

- …

Trần Vũ Thịnh nói:

- Như thế nào, cậu rốt cuộc còn băn khoăn cái gì nữa?

- Như vậy, nếu đúng là nhu cầu sinh lý làm tớ không có cách quên được cơ thể cô ấy, chẳng phải là sẽ thương tổn cô ấy sao?

Trần Vũ Thịnh nói:

- Cậu đang để ý cô ấy, cho nên mới áp lực với bản thân như vậy, nhưng mà, vì cái gì cậu lại để ý cô ấy?

- Bởi vì…

- Cậu cũng không biết?

- Đúng vậy…

- Vấn đề này của cậu vốn dĩ là đang liều mạng, cậu để ý cô ấy, không muốn tổn thương cô ấy, vậy chỉ có thể tổn thương chính cậu, đây là lựa chọn của cậu mà.

Cố Tĩnh Trạch nghĩ không ra.

Cuối cùng lại cảm thấy, mình muốn một đáp án, nhưng mà cái đáp án này không ai có thể nói cho anh biết.

Cũng may, ngày hôm qua xảy ra chuyện gì, xem ra Lâm Triệt thật sự đã quên mất.

Về tới nhà, Cố Tĩnh Trạch thấy Lâm Triệt đang loay hoay đi mở một cái hộp.

Cố Tĩnh Trạch đi qua hỏi:

- Em đang làm gì thế?

- Có người gửi tới cho tôi, nói muốn tôi tự mình mở ra, không biết bên trong là cái gì?

***

(1) Đại giá quang lâm: Tới và đem ánh sáng tới. Từ để dùng với người trên tới thăm mình.

(2) Bồng tất sinh huy: Ý chỉ có khách quý đến nhà, trong tiếng việt có một câu tương tự là "rồng đến nhà tôm".