Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng

Chương 146: Tôi đã sớm chia tay với cô ta




Cố Tĩnh Trạch nắm lấy tay của cô, chậm rãi bỏ xuống. Nếu như anh với cô chỉ là nhu cầu sinh lý, như vậy vì sao khi nghe được những lời này của cô thì đột nhiên tất cả nhu cầu sinh lí của anh đều biến mất.

Cố Tĩnh Trạch nhàn nhạt nhìn cô:

- Xin lỗi, nếu như em không muốn thì tôi cũng sẽ không ép em.

Cố Tĩnh Trạch như vậy, đúng là chưa từng thật sự đứng ở vị trí của cô mà suy nghĩ.

Cũng là vì bị Trần Vũ Thịnh ảnh hưởng nên mới mãi nghĩ đến câu nói đó, bởi vậy luôn nghĩ rằng mình muốn cô, hiểu được rõ ràng lòng mình nên mới rối rắm như vậy.

Nhưng mà điều này đúng là thật sự không công bằng với cô, Cố Tĩnh Trạch nói:

- Tôi hứa với em, tôi sẽ không làm như vậy với em nữa, cũng tại tôi không thể hiểu rõ bản thân mình.

Lâm Triệt ngưng trệ một chốc, nhìn mặt Cố Tĩnh Trạch, trong lòng lập tức cảm động vô cùng.

Ai cũng nói đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, nếu như anh bắt đầu làm người đàn ông đầu tiên dùng nửa thân trên để suy nghĩ, vậy có đúng là nói lên trong lòng anh cũng quan tâm cô?

Để ý được điểm này, kỳ thật đã làm cho cô trở nên vui vẻ.

Lòng của cô kỳ thật rất nhỏ rất nhỏ, chỉ sự quan tâm nho nhỏ như vậy thôi đã làm cho cô cảm thấy rất cảm động.

- Nhưng mà nếu như vì Mạc Huệ Linh tặng quà cho tôi mà em mới tức giận như vậy thì tôi có thể nói cho em biết...

Cố Tĩnh Trạch đi sang một bên, lôi ra một cái rương.

Bên trong đó toàn là những cái hộp lớn nhỏ, làm cho Lâm Triệt lập tức kinh ngạc đến ngây người.

Nhìn những cái hộp được đóng gói tinh xảo kia, Lâm Triệt nói:

- Những cái này là gì vậy? Có vẻ như chưa cái nào đã được mở ra cả.

Cố Tĩnh Trạch nhìn những cái hộp đã đóng một lớp bụi, nói với Lâm Triệt:

- Có một vài cái đã được mở ra, số còn lại thì chưa. Đây đều là quà Huệ Linh tặng cho tôi trong những năm nay.

Lâm Triệt ngạc nhiên nhìn:

- Sao anh lại để toàn bộ vào trong đây?

Cố Tĩnh Trạch nói:

- Hàng năm Huệ Linh tặng cho tôi rất nhiều quà, nhưng mà tôi đều không dùng được, cũng không có thời gian sắp xếp. Cô ấy càng đưa thì càng nhiều, cũng không quan tâm tôi có cần hay không, cho nên tôi chỉ có thể để tất cả ở trong đây, cái em thấy ở đằng kia chỉ là do tôi chưa kịp bỏ nó vào đây thôi.

Nghĩ như vậy, Mạc Huệ Linh thật ra cũng rất sơ suất, vậy mà chưa từng chú ý qua anh có cần những...này hay không, cũng không thèm quan tâm qua anh nói không cần, còn một mặt tặng đồ, thậm chí mặc kệ anh từ chối, vẫn đưa tới. Nếu anh mà không lấy, cô ta còn có thể khổ sở rất lâu, nói anh có phải đã không còn thích cô ta hay không.

Thật là, cứ thích xem mình làm tâm điểm quá mức.

Lâm Triệt vẫn không thể hiểu được:

- Oa, những cái này đều rất đáng giá, hơn nữa còn là do người ta tặng đó. Anh cũng thật là...

Cố Tĩnh Trạch nói:

- Đáng nhẽ lúc vừa mới bắt đầu tôi cũng từng toàn tâm đáp lại tâm ý của cô ta, nhưng mà sau này lại phát hiện quá lãng phí thời gian. Ngày bình thường, tôi luôn bận tới chiều, với lại lúc đó là lúc tôi tập trung mở rộng thị trường ra nước ngoài. Hơn nửa thời gian một ngày của tôi đều ở trên máy bay, sao tôi có thời gian xem cô ta tặng tôi cái gì, nên đành phải bỏ ở chỗ này, khi nào có thời gian sẽ đến xem sau.

Lâm Triệt nghĩ cô nàng Mạc Huệ Linh này cũng thật là đáng sợ. Những thứ này tốn hết bao nhiêu tiền nhỉ? Chỉ có điều cô ta cũng là người có tiền, không phải là người nghèo đâu.

Lâm Triệt cũng muốn tặng quà, cô cũng không có nhiều tiền mua đồ như vậy. Hơn nữa, quà tặng là tùy tâm, có ý tốt là được rồi, làm gì luôn phải tặng đồ như vậy. Bình thường mua đồ, cô đều mua những thứ xài được thôi.

Lâm Triệt thấy bên trong toàn là mấy cái kẹp cà vạt, cà vạt, giày, vòng tay, không thiếu cái nào. Nhìn qua đều là hàng hiệu, thật làm cho người khác ngưỡng mộ.

- Anh có một người bạn gái như vậy, nếu để người ngoài thấy đều sẽ rất hâm mộ anh.

- Bạn gái gì?

Cố Tĩnh Trạch nghiêm mặt hỏi

Lâm Triệt nhìn anh:

- Cô ấy không phải bạn gái của anh sao? Cô ấy vì anh mà bỏ ra rất nhiều tiền đó. Anh nhìn xem, tất cả những cái này rất đáng tiền đó.

Cố Tĩnh Trạch nói:

- Lúc đầu tôi cũng rất vui vẻ, nhưng về sau, tôi phát hiện cô ta thấy tôi vui vẻ thì không ngừng tặng tiếp. Tặng nhiều rồi, cũng không có ý nghĩa gì, đều là cô ta tiện tay gọi người mua đồ. Tôi cũng không cần cái nào, càng về sau càng không mong đợi gì nữa.

Lâm Triệt nghĩ, quà tặng hợp ý mới là quan trọng, bằng không thì đều trở thành đồ thường ngày, không còn ý nghĩa gì nữa.

Cố Tĩnh Trạch nhíu mày nhìn Lâm Triệt:

- Hơn nữa, ai nói cô ta là bạn gái của tôi?

Lâm Triệt khó hiểu nhìn hắn:

- Tại sao không phải?

Cố Tĩnh Trạch nói:

- Thật ra từ lúc mới bắt đầu, tôi đã nói với cô ta, sau khi tôi kết hôn thì cô ta có thể đi tìm đàn ông khác. Chỉ là cô ta không muốn, mà trước đó tôi cũng đã nói rõ với cô ta rồi, tôi là người đàn ông đã có vợ, cô ta với tôi sớm đã không còn loại quan hệ thân mật đó, cô ta không phải bạn gái tôi từ lâu rồi.

Lâm Triệt khó tin đến nỗi miệng cũng mở to, cô không nghĩ tới anh sẽ tự dưng nói như vậy.

Đã nói rõ với Mạc Huệ Linh rồi sao? Cố Tĩnh Trạch nghiêng người bế Lâm Triệt:

- Chẳng lẽ trong lòng của em, tôi lại là một người hư hỏng như vậy sao?

- Tôi nghĩ anh đã nói chúng ta sớm muộn cũng sẽ ly hôn, nên anh vẫn còn mối quan hệ thân mật gì đó với cô ấy.

- Tôi nói thật, tôi cũng không muốn làm chậm trễ Huệ Linh, cũng không muốn làm cho em xấu hổ. Nếu như tôi còn đi cùng với cô ta, luôn cùng ở một chỗ thân mật với cô ta, người ta sẽ đánh giá em như thế nào? Yên tâm, tôi không thể làm như vậy!

Từ tận đáy lòng Lâm Triệt một lần nữa tột độ cảm kích.

Thật ra anh là một người rất tốt.

Có lẽ cô rất may mắn để có một người như vậy làm chồng.

Cô nghĩ quan hệ giữa bọn họ là quan hệ bạn bè giữa một người đàn ông và một người phụ nữ, mình lại ở một vị trí vô cùng xấu hổ, bây giờ thì cảm giác đó đã tốt hơn rất nhiều. Ít nhất thì anh cũng suy nghĩ vì cô, chuyện đó cũng đã đủ làm cô xúc động.

Lâm Triệt không khỏi nói:

- Cố Tĩnh Trạch, tôi… Bằng không…

Nhìn xuống nửa thân dưới của anh, mặt cô đỏ lên, nói:

- Tôi vẫn có thể giúp anh làm bằng tay… Bằng không, nếu anh cứ chịu đựng như vậy thì sẽ rất khó chịu.

Cố Tĩnh Trạch nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.

Nhưng mà không phải.

Anh nhìn khuôn mặt đỏ chót của cô, bởi vì cô chủ động nói như vậy làm cho cơ thể của anh không nghe sự điều khiển mà bắt đầu nặng nề.

Ngoài miệng còn muốn nói, không cần đâu, nhưng thân thể đã bán đứng anh.

Lâm Triệt thật sự xuất phát từ sự cảm động lập tức xúc động thốt lên, Thế nhưng lúc cô nhìn thấy phía dưới của Cố Tĩnh Trạch bỗng dưng thẳng đứng thì lại có hơi hối hận.

Cố Tĩnh Trạch nói:

- Em mặc bộ đó, để cho tôi ngắm, đúng chứ?

Lâm Triệt nhìn lại liền ngượng ngùng đứng lên.

Bộ quần áo mà anh ấy nói là bộ quần áo được gửi cho họ cùng với “công cụ”. Thật ra có rất nhiều vải, vậy mà anh chỉ nhìn lớp quần áo bọc quanh người cô.

Cố Tĩnh Trạch đúng là lòng tham không đáy.

Nhưng mà khi Lâm Triệt nhìn nó, trái tim vì những lời nói của anh mà lập tức trở nên đập bang bang, không chút suy nghĩ mà trực tiếp đồng ý,

Trong phòng ngủ.

Cố Tĩnh Trạch cởi bộ đồ ngủ, ngồi trên giường vô cùng khó khăn. Sau một hồi, nghe tiếng mở cửa phòng tắm, đôi mắt nhanh chóng quét qua.

Nhìn Lâm Triệt không được tự nhiên mà che che đậy đậy bộ phận trọng yếu trên người, tuy rằng không lộ ra cái gì, nhưng lại càng gợi cảm.

Đôi mắt của anh không khỏi khẽ híp lại, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt thưởng thức nhuộm đầy dục vọng.