Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng

Chương 62: Cần phải có người chịu trách nhiệm




Lâm Triệt cười lạnh nhìn Hàn Thái Anh, “Dì, dì yên tâm, người ngoài cũng không ai biết tôi là người của Lâm gia, cho nên nếu có mất mặt cũng là chuyện của riêng tôi! Dì muốn nghĩ thế nào thì tuỳ, tôi đã nói tôi không làm nghĩa là không! Giờ thì tránh ra được chưa? Tôi phải đi rồi.”

Tần Khanh nhíu mày lại nhìn hai mẹ con Hàn Thái Anh và Lâm Lị, rồi cúi xuống cầm tay dìu Lâm Triệt đứng lên. Khoảnh khắc này anh mới nhận ra thân thể cô gầy yếu đến nhường nào, tưởng chừng một cơn gió cũng đủ làm cô gục ngã.

Lâm Triệt gắng gượng đứng dậy rất gian nan, không biết có phải ảo giác hay không mà cô cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, hai chân tê rần bủn rủn.

Hàn Thái Anh thấy vậy thì cho rằng Tần Khanh có ý hướng về Lâm Triệt, gương mặt bà ta trở nên sa sầm, nhưng bà ta vẫn bình tĩnh không để Lâm Lị thất thố để tránh gây ác cảm cho Tần Khanh. Dĩ nhiên bà ta sẽ không đứng yên để mặc kệ mọi chuyện như vậy.

Bà ta lập tức bước đến kéo tay Tần Khanh ra, sắc bén nhìn Lâm Triệt, khẩu khí đanh thép, “Lâm Triệt, rốt cuộc cô có ý tứ gì đây? Cô nghĩ rằng hiện tại mình trở nên có chút tiếng tăm là muốn dụ dỗ Tần Khanh sao? Cô thật không hiểu chuyện, đường đường thiếu gia của Tần gia thì là người cô có thể đụng đến ư?”

Dứt lời, Hàn Thái Anh lại quay sang nói với Tần Khanh, “Tần Khanh, con bé này vốn không có ý tốt gì! Từ lâu là nó đã thích con, bây giờ rõ ràng nó cố ý bày trò để con thương hại gây chia rẽ tình cảm của con và Lâm Lị!”

Trong lòng Tần Khanh khó chịu, anh cắn răng nhìn Hàn Thái Anh, thầm nghĩ thật may mắn là Lâm Lị không giống như mẹ cô, quá đanh đá. Anh vẫn bỏ ngoài tai lời nói của Hàn Thái Anh, tiếp tục đỡ Lâm Triệt đi ra bên ngoài.

Lâm Triệt vô lực dựa vào Tần Khanh, cô chỉ thấy trí óc mình mơ mơ màng màng, không kịp thời phản ứng bất cứ chuyện gì.

Còn Hàn Thái Anh thấy Tần Khanh căn bản không đoái hoài lời răn dạy của bà ta, lập tức nổi điên xông tới lôi kéo Lâm Triệt, giơ bàn tay tát Lâm Triệt một bạt tai!

Lúc này…

Bên ngoài, một chiếc xe sang trọng dừng lại trước cục cảnh sát, cửa xe đã mở ra. Các viên chức cảnh sát cao cấp không biết nghe tin tức từ đâu mà đã lục đục chạy ra nghênh đón thành một hàng dài.

Lâm Lị và Hàn Thái Anh nhất thời ngơ ngác, trố mắt nhìn vào chiếc Bentley màu đen, cửa xe vừa mở, một đôi giày da thong dong bước xuống.

Giây tiếp theo, Cố Tĩnh Trạch một thân áo xám, âu phục màu xanh biển, vóc dáng đĩnh bạt bước đi khoan thai, đôi mắt thâm thuý mê người, khí chất bao phủ đủ trấn áp bất kỳ ai.

Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch lập tức dừng ở bàn tay của Tần Khanh đang nắm chặt bả vai Lâm Triệt, tuy gương mặt không có một tia gợn sóng, nhưng trong đáy mắt đã toả ra sự hung ác, dù chỉ thoáng qua nhưng đủ làm người khác thấy lạnh xương sống.

Theo sát phía sau Cố Tĩnh Trạch là Tần Hạo và một nhóm vệ sĩ, sự xuất hiện của anh làm cả Lâm Lị và Hàn Thái Anh lập tức choáng váng.

Các vị sếp lớn ở cục cảnh sát tức thì đon đả bước ra nghênh đón, dĩ nhiên họ không dám đến gần mà chỉ đứng ở một bên, thấp giọng bẩm báo, “Cố thiếu gia, không ngờ ngài đích thân đến đây, không kịp đón tiếp…”

Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch dừng ở gương mặt trắng bệch của Lâm Triệt, anh lập tức bước tới.

Trong phút chốc thì thân hình cao lớn của Cố Tĩnh Trạch đã tiến đến gần, Tần Khanh trở nên khẩn trương, nhưng tuyệt nhiên không muốn buông Lâm Triệt ra, bàn tay vẫn gắt gao nắm lấy vai của Lâm Triệt.

Lâm Triệt mơ hồ ngẩng đầu lên, cô cố gắng không tỏ ra yếu đuối trước mặt Cố Tĩnh Trạch, nhưng càng chứng minh bản thân kiên cường thì trông cô lại càng chật vật đáng thương.

Cố Tĩnh Trạch tức thì nắm lấy cánh tay của Lâm Triệt, ánh mắt sắc bén nhìn vào bàn tay của Tần Khanh.

Tần Khanh cắn răng, vốn bản thân muốn giữ lấy Lâm Triệt, nhưng bị khí thế của Cố Tĩnh Trạch trấn áp, lại không tự chủ được mà buông Lâm Triệt ra.

Từng động tác của Cố Tĩnh Trạch nhẹ nhàng, thanh thoát, liền đem Lâm Triệt ôm vào lòng, lúc này Lâm Triệt mới cảm thấy uỷ khuất, trong nháy mắt cảm nhận được mùi hương quen thuộc của anh, đến khi nhận ra được anh đang bế cô lên thì trong lòng lại có cảm giác vô cùng an toàn.

Đôi mắt Cố Tĩnh Trạch như một con thú đang ngủ đông, liếc mắt Tần Khanh một cái và lướt qua những người đang có mặt tại đây.

“Cố Tĩnh Trạch, tôi…” Cánh tay mảnh khảnh của Lâm Triệt ôm lấy cổ của Cố Tĩnh Trạch, cô vừa muốn nói chuyện thì lập tức bị anh lạnh lùng ngắt lời.

“Em im đi.”

Lâm Triệt sửng sốt, cắn môi nhìn anh, lời muốn nói đành phải nuối lại vào bụng. Tâm tình Cố Tĩnh rõ ràng không tốt, anh hung hăng trừng mắt nhìn cô.

Còn các quan chức cảnh sát thì lúc này trố mắt nhìn nhau, thấy cảnh Cố Tĩnh Trạch ôm Lâm Triệt thì họ lại hớt hải, suy nghĩ xem không biết tên chán sống nào lại dám bắt cô gái này vào nhà giam. Viên cảnh sát khi nãy thẩm vấn Lâm Triệt đã bị doạ sợ đến run như cầy sấy, dáng vẻ hùng hổ khi nãy giờ thay bằng bộ dáng run lẩy bẩy.

Lâm Lị và Hàn Thái Anh gắt gao trừng mắt nhìn một màn này, đánh chết thì Lâm Lị cũng không thể tin Lâm Triệt lại được một người đàn ông che chở ôn nhu như thế này!

Vóc dáng cao lớn của Cố Tĩnh Trạch ôm lấy Lâm Triệt, cô như con cừu nhỏ yếu đuối, bộ dáng soái khi này thật làm người khác phải hâm mộ, không có cô gái nào mà lại không muốn ngã vào vòng tay người đàn ông như vậy.

Lâm Lị ở phía sau thầm mắng, con nhỏ Lâm Triệt ngốc nghếch sao lại có thể tốt số đến vậy!

Hình ảnh này khiến trong lòng Tần Khanh cảm thấy khó chịu, anh định tiến đến thì các vệ sĩ theo sau đã đứng thành một hàng, ngăn chặn bước chân của anh, Tần Khanh tuyệt đối không thể đến gần Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt.

Tần Khanh bỗng nhiên phẫn nộ, nhưng quả thật so với Cố Tĩnh Trạch thì hai người chính là một trời một vực, anh hoàn toàn không có năng lực để chống lại đối phương.

Nhìn đoàn người đến rồi đi, các quan chức ở cục cảnh sát chỉ biết cúi đầu cung kính, Hàn Thái Anh bĩu môi, “Có gì hay chứ!”

Lâm Lị oán hận liếc mắt nhìn theo, khẽ lẩm bẩm, “Cố Tĩnh Trạch kia thật lợi hại vậy sao?” Cô ta dù căm ghét cũng không thể phủ nhận sức ảnh hưởng của Cố Tĩnh Trạch.

Tần Khanh hít một hơi thật sâu, “Cố gia chính là gia tộc đứng đầu ở đất nước C, trên chính trường thì diễu võ dương oai, ở thương trường thì một tay che trời!”

Lâm Lị nghe xong thì tức giận đến mức đỏ mặt tía tai, Lâm Triệt đáng chết…! Đứa con gái đó dựa vào cái gì mà lại may mắn đến vậy!



Cố Tĩnh Trạch ôm chặt Lâm Triệt, để cô ngồi vào xe, sau đó khi anh vừa ngồi xuống thì Lâm Triệt đã gục ngã vào lồng ngực của anh.

Anh cúi đầu nhìn dáng vẻ yếu ớt đó mà ánh mắt lạnh băng, liếc mắt nói với Tần Hạo, “Tôi muốn làm rõ việc này, cần phải có người chịu trách nhiệm!”

Tần Hạo gật đầu, “Vâng, thiếu gia.”