Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng

Chương 66: Nguyện ý tin tưởng




Lâm Triệt và Du Mẫn Mẫn đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy kinh ngạc đến không tưởng tượng được.

Đến lúc đi ra ngoài, Du Mẫn Mẫn mới mở miệng: “Sao lại như vậy?”

Lâm Triệt lắc đầu: “Em không biết nữa.”

Lúc này, cô nàng Comilla bỗng nhiên hùng hổ chạy lại, gương mặt đằng đằng sát khí thét lớn lên: “Lâm Triệt! Cô dựa vào cái gì mà giành hợp đồng quảng cáo với tôi?!”

Du Mẫn Mẫn lập tức tiến lên một bước, chắn giữa Comilla và Lâm Triệt: “Thì làm sao, không phải vừa rồi cô rất kiêu ngạo sao? Trong giới giải trí này chính là như vậy, cô có thể dùng mưu kế để đoạt lấy hợp đồng của chúng tôi, vì cái gì mà chúng tôi không thể giành lại?”

Comilla phẫn nộ chỉ thẳng vào mặt Lâm Triệt: “Lâm Triệt, cô đừng ở đó mà khôn biết tốt xấu, cô có biết tôi là người phụ nữ của ai không, nếu dám đắc tội với tôi thì tôi sẽ cho cô…”

“Lâm tiểu thư.”

Một thanh âm nhàn nhạt, nhưng mang theo khí phách âm trầm bỗng nhiên vang lên, vài người kinh ngạc quay đầu lại, thì ra là Tần Hạo, phía sau Tần Hạo là các vệ sĩ, nhóm người này khí thế phi phàm khiến người khác không thể rời mắt.

Comilla nhất thời sửng sốt, cánh tay đang chỉ vào mặt Lâm Triệt bất giác buông xuống, cả Du Mẫn Mẫn cũng kinh ngạc.

Lâm Triệt vừa thấy Tần Hạo thì lập tức nói: “Tần trợ lý, sao anh lại đến đây?”

Bộ dáng Tần Hạo lễ phép trả lời: “Thiếu gia yêu cầu tôi đến đây.”

Lâm Triệt đáp một tiếng xem như hiểu rõ, lại bất chợt nhìn xung quanh và cảm thấy kỳ quái, đối phương chỉ là một trợ lý thôi mà, sao mọi người lại có vẻ sợ hãi như vậy.

Comilla tức khắc co rút người lại, nhưng ánh mắt vẫn trừng trừng nhìn Lâm Triệt, cô ta không ngờ Lâm Triệt lại quen biết với Tần Hạo. Không những quen biết, mà thái độ của Tần Hạo đối với Lâm Triệt rất cung kính, rốt cuộc không biết Lâm Triệt này đã tìm được người kim chủ như thế nào.

Chẳng lẽ là Cố Tĩnh Trạch?

Sao có thể…

Comilla chớp chớp mắt, liền chạy lại chào hỏi: “Xin chào anh Tần, tôi là Comilla, rất vui được gặp anh.”

Vẻ mặt Tần Hạo khinh miệt liếc mắt một cái, tuy Comilla đang là một nghệ sĩ nổi tiếng được nhiều người biết đến, nhưng ở trong mắt Tần Hạo thì cô ta không là gì cả.

Tần Hạo nhìn Lâm Triệt, nhưng lời nói vang lên là để Comilla nghe được, thanh âm bình đạm phiêu phiêu: “Lâm tiểu thư, thiếu gia đã nói nếu có người làm cô không vui, thiếu gia sẽ giúp cô xử lý, bất kỳ kết quả nào nếu cô muốn, thậm chí là đuổi đến đất nước khác, hoặc là đi đưa Campuchia, ngài ấy có rất nhiều cách để một người biến mất khỏi đất nước này.”

Cả người Comilla lập tức run lên sợ hãi, Tần Hạo chỉ liếc mắt qua cô ta một cái, nhưng ánh mắt vẫn cung kính nhìn Lâm Triệt.

Lâm Triệt cũng không buồn so đo với Comilla, quay lại hỏi Tần Hạo: “Thiếu gia của anh đã tới? Anh ấy ở đâu?”

Tần Hạo: “Thiếu gia đang ở ngoài chờ cô.”

Lâm Triệt gật gật đầu, trừng mắt nhìn Comilla rồi xoay người hướng ra ngoài.

Tần Hạo ra hiệu cho vệ sĩ đi theo Lâm Triệt, rồi nói với Comilla: “Tôi hy vọng có thể thấy được bản tin cô chính thức công khai xin lỗi.”

Thân thể Comilla run lên, cô ta nhìn Lâm Triệt bỏ đi một lúc lâu mới định thần lại được, trong lòng sôi sục tức giận.

Lâm Triệt và Cố Tĩnh Trạch có quan hệ? Sao có thể?

Nghĩ nghĩ, cô ta liền lấy di động gọi cho Lâm Lị, ở phía bên kia sau khi nghe lại sự tình thì Lâm Lị tức giận đến mức muốn quăng cả di động vào tường.

Cúp điện thoại, Lâm Lị quay sang nói với Hàn Thái Anh: “Con nhỏ Lâm Triệt này quá kiêu ngạo!”

Hàn Thái Anh kinh ngạc: “Nó và Cố Tĩnh Trạch thật sự đang ở bên nhau?”

Lâm Lị hừ lạnh một tiếng: “Vậy thì sao, Cố Tĩnh Trạch nhất định đang chơi bời thôi, Lâm Triệt là cái gì chứ?”

Hàn Thái Anh liền đáp: “Đúng, đúng, con bé đó không xinh đẹp bằng con, cũng chẳng có khí chất gì, mẹ cũng không tin Cố Tĩnh Trạch lại coi trọng người như nó, thật chướng mắt!”

Dù nói vậy, nhưng Lâm Lị càng nghĩ càng thấy tức giận ghen ghét, không ngờ Lâm Triệt lại tìm được một chỗ dựa như vậy, có được người đàn ông quyền lực nhất nhì đất nước này che chở. Cô ta nhớ đến động tác ôn nhu cùng với khí thế vương giả của Cố Tĩnh Trạch ngày hôm đó thì liền phát hận…

Lâm Triệt sao có thể tốt số đến vậy!



Du Mẫn Mẫn đi theo Lâm Triệt và các vệ sĩ, vẻ mặt của cô vẫn ngỡ ngàng nhìn theo các vệ sĩ, những người một thân âu phục đen phẳng phiu, bên tai mang theo máy liên lạc chuyên nghiệp, cô còn nghĩ không biết bên trong áo của họ có súng lục hay vũ khí gì không.

Các vệ sĩ bảo hộ hai người đi ra bên ngoài, một đoàn xe đã chờ sẵn, Cố Tĩnh Trạch đang ở bên trong một chiếc xe.

Lâm Triệt tức khắc nhận ra xe của Cố Tĩnh Trạch, vội đi tới.

Cửa xe mở ra, Cố Tĩnh Trạch bước xuống.

Ánh mắt Du Mẫn Mẫn sáng ngời, nghĩ nghĩ, người này chính là em trai của tổng thống của Cố Tĩnh Minh, nhất thời cô cảm thấy xấu hổ.

Nhưng vấn đề là Lâm Triệt sao lại quen biết Cố Tĩnh Trạch…

Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt, anh khẽ nhíu mày lại.

Sắc mặt Lâm Triệt thoáng ngượng ngùng: “Chuyện hợp đồng quảng cáo và việc ở cục cảnh sánh là anh đã giúp tôi?”

Cố Tĩnh Trạch: “Chỉ là việc nhỏ. Lên xe đi, để tôi đưa em về.”

Lâm Triệt gật gật đầu, quay đầu kéo tay Du Mẫn Mẫn ra ngoài nói: “Chị Du, em đi trước, có gì chị gọi điện thoại cho em nhé.”

Du Mẫn Mẫn nhìn trộm Cố Tĩnh Trạch một chút rồi nói nhỏ với Lâm Triệt: “Em và Cố Tĩnh Trạch…”

“Chúng tôi…” Lâm Triệt hơi xấu hổ, quan hệ giữa hai người họ thì không phải một hai câu có thể giải thích được.

Du Mẫn Mẫn cũng hiểu Lâm Triệt có điều khó nói, nhưng vẫn kinh ngạc nhìn Lâm Triệt, trong lòng thầm nghĩ cô nhóc thật may mắn, vậy mà lại được người đàn ông quyền lực một tay che trời ở đất nước này – Cố Tĩnh Trạch che chở, cô cười cười rồi nói: “Được rồi, em đi đi, chị cũng về đây.”

Lâm Triệt cảm kích nhìn Du Mẫn Mẫn, rồi xoay người hướng về chiếc Porsche màu xanh biển của Cố Tĩnh Trạch.

Cố Tĩnh Trạch nhàn nhạt cười nhìn Du Mẫn Mẫn khiến cô thụ sủng nhược kinh, cung kính cúi đầu cười đáp lại, cô không ngờ có một ngày mình lại được tiếp xúc với một người quyền quý như vậy.

Du Mẫn Mẫn nhanh chóng lui xuống, nhìn Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt lên xe. Nhóm các vệ sĩ cũng lên các chiếc xe còn lại, hộ tống xe thương vụ của Cố Tĩnh Trạch rời khỏi nơi này.

Trên xe, Lâm Triệt ngại ngùng nhìn mở miệng: “Cảm ơn anh đã giúp tôi.”

Cố Tĩnh Trạch: “Không có vấn đề gì, em là vợ tôi, tôi giúp em là chuyện phải làm.”

Lâm Triệt: “Chuyện thuốc phiện đó thật sự không liên quan đến tôi…”

Cố Tĩnh Trạch quay đầu, nhìn cô: “Tôi tin em.”

Lâm Triệt khựng lại, có chút cảm động trước sự tin tưởng của anh.

Cố Tĩnh Trạch: “Tuy rằng em không được giáo dưỡng tốt, không hiểu phép tắc, tri thức cũng không cao, lười nhác, ẩu tả, nhưng tôi tin em không phải người làm ra chuyện như vậy.”

Lâm Triệt: “…”

Cảm ơn lời khích lệ độc nhất vô nhị của anh…

Cố Tĩnh Trạch tiếp tục nói: “Huống hồ đã để em ở cục cảnh sát chịu khổ một ngày, là tôi không đúng.”

“Chuyện đó cũng không phải tại anh…” Lâm Triệt khẽ nói.

Cố Tĩnh Trạch: “Tôi là chồng em, có nghĩa vụ phải bảo vệ em, nhưng vì bỗng nhiên phải đi công tác nên không biết em gặp chuyện, tôi chỉ muốn nói xin lỗi em.”