Thiên Cao Lộ Viễn

Chương 40: Hẹn




Tiêu Ninh không biết chính mình sao cứ như vậy may mắn trở thành chén trà của Đan Hải Minh.

Trước tiên trừ ra cái tình cảm lung ta lung tung sửa sang không rõ kia, Tiêu Ninh đối với Đan Hải Minh còn có rất nhiều cảm kích. Cho nên, hắn ở trong lòng tự nhủ, hắn phải đối với người này thật tốt, thật tốt mới được, cho dù sau này Đan Hải Minh gặp được người cậu thật sự thích, rồi cùng hắn chia tay, cũng sẽ không thay đổi, mặc kệ Đan Hải Minh nghĩ thế nào, đối với Tiêu Ninh mà nói, đây đã là chuyện đáng giá cả đời.

Đương nhiên, khi đó hắn cũng sẽ không khiến mình trở thành gánh nặng hay trở ngại của Đan Hải Minh. Dù sao những chuyện như vậy, hắn đều am hiểu nhất, hắn sẽ làm rất tốt.

Chỉ là khi nghĩ đến tương lai đó, Tiêu Ninh vẫn có chút mất mác, ở trong lồng ngực của Đan Hải Minh thoáng giật giật, xoay người lại.

Đôi mắt cũng không thèm nhếch, Đan Hải Minh ngủ gà ngủ gật hỏi, “Làm gì.”

Tiêu Ninh nghĩ đi nghĩ lại, mới vô cùng nhẹ nhàng xích tới gần, dường như sợ đã quấy rầy cái gì đó, cơ hồ thành kính, ngay tại bên môi Đan Hải Minh, chạm một cái.

Đan Hải Minh mở mắt ra, lại có tinh thần, cau mày nhìn về phía Tiêu Ninh, “Anh thật đúng là…”

Sau đó lại đè Tiêu Ninh xuống, một lần rồi một lần…

*

Trước kỳ nghỉ, tâm tình các nhân viên trong công ty đều không tập trung, ai ai cũng làm việc cách lơ đễnh, đồng tình ăn ý thống nhất, “Sau lễ rồi tính.”

Tâm tình của Tiêu Ninh cũng hiếm thấy phấn chấn hẳn lên, ngay cả tiểu muội muội ở sảnh lễ tân thấy hắn cũng không nhịn được cười đùa, “Tiêu tổng quản gần đây tâm tình rất tốt nha.”

Tâm tình tốt vô cùng.

Tiêu Ninh nói, “Sắp được nghỉ rồi mà.”

Tiểu muội cười, “Đúng vậy, mai là ngày cuối cùng.”

Phần tâm tình tốt này dù cho Lô Nham có gọi điện thoại đến cũng không giảm bớt mảy may, Tiêu Ninh giọng mang ý cười hỏi, “Chuyện gì?”

“Gặp chuyện gì tốt hả?” Lô Nham dù sao cũng khá quen thuộc với Tiêu Ninh, vừa nghe liền biết, “Vui vẻ như vậy.”

Tiêu Ninh trả lời, “Chắc vậy, không phải là sắp được nghỉ rồi sao?”

“Đúng vậy, ngày mai sẽ nghỉ, đêm nay đi ăn bữa cơm?” Lô Nham ngừng một lát, ủy khuất nói, “Hai chúng ta đã rất lâu rồi chưa gặp nhau.”

Tiêu Ninh cười cười trêu ghẹo nói, “Chỉ mới mấy ngày, trước đây mỗi khi cậu hẹn hò, chúng ta thường thường mười ngày nửa tháng vẫn không hề thấy mặt a.”

“Thì sao, tôi mời cậu ăn một bữa cơm cũng không thể được sao?” Lô Nham cất cao giọng, “Đi không, nói một câu, tôi tới đón cậu.”

“Tối nay tôi có hẹn rồi.” Tiêu Ninh nghĩ lại, không đem  chuyện Hạ Ly ngày đó nói ra, hắn không muốn ở trước mặt Lô Nham nhắc đến Hạ Ly, dù sao đây cũng không phải là vấn đề tình cảm của hắn, giải quyết thế nào đều là chuyện của bọn họ, hắn chỉ là xui xẻo bị bão quét tới mà thôi.

Cũng lạ cho hắn, Tiêu Ninh nhất quán tự mình tỉnh lại, quân tử sẽ không đứng dưới bức tường sắp đổ, ai bảo hắn đứng gần.

Cho nên, không chỉ là Hạ Ly,những đối tượng sau này của Lô Nham, hắn một cái cũng không muốn biết, yêu thiêu thân quá nhiều.

Tiêu Ninh chợt nhớ đến một chuyện, “Ngày mai cậu cũng không cần tới đón tôi đâu, tôi dẫn theo một người, tôi và cậu ấy sẽ ăn cơm rồi cùng nhau đến sân bay luôn. Cậu cũng không cần chờ chúng tôi, tôi tự mình đi nhận vé máy bay là được.”

Lô Nham căm tức hỏi, “Cậu đừng nói với tôi là bạn trai của cậu.”

“Đúng vậy a.” Khóe môi Tiêu Ninh không tự chủ nâng lên, “Cậu ấy và tôi cùng nhau trở về.”

“Cậu có bệnh sao, Tiêu Ninh?” Lô Nham khẩu khí ác liệt rống, “Cậu dẫn hắn trở về làm gì? Nhà tôi không hoan nghênh hắn.”

Lông mày Tiêu Ninh hơi nhíu, “Ừm, cậu ấy không quen biết cha mẹ cậu, sẽ không đi.”

Chỉ cần là chuyện dính líu đến Lô Nham và Đan Hải Minh, ngữ khí của hắn liền trở nên lãnh đạm vài phần, chỉ là thường ngày ôn hòa đã thành thói quen, tự nhiên cũng không khác người, đối phương khẳng định sẽ không nhận ra được, nhưng Lô Nham lại không giống vậy, giao tình mấy thập niên không phải chỉ là nói suông, huống hồ, y đã quen được Tiêu Ninh quan tâm đãi ngộ như một khách hàng VIP, chỉ cần so sánh, chênh lệch cũng quá rõ ràng.

“Tiêu Ninh…” Lô Nham cười gượng vài tiếng, “Cậu không thể cứ như vậy, thấy sắc quên bạn nha.”

Lời này làm Tiêu Ninh rất khó hiểu, “Cái này cùng cái kia có liên quan gì?”

Trầm lặng mấy giây, Lô Nham ở đầu kia điện thoại thở dài, “Tại sao cậu không chịu nghe lời tôi vậy? Không phải tôi đã nói cậu chia tay với hắn rồi sao?!”

Rốt cuộc bầu không khí vẫn trầm xuống.

Tiêu Ninh trầm mặc nửa ngày, năng lực sử dụng ngôn ngữ để biểu đạt của hắn không tốt, đang suy nghĩ gì tìm từ có thể nói rõ suy nghĩ của chính mình.

Nhưng mà Lô Nham còn tưởng rằng hắn bực bội rồi, khẩu khí nới lỏng một chút, tặc lưỡi, “Không phải tôi muốn tức giận với cậu, tôi chỉ là thay cậu nghĩ, chẳng phải lần trước tôi đã khuyên cậu suy nghĩ thật kỹ rồi sao?”

“Ừm.” Tiêu Ninh trả lời, “Tôi hiểu ý của cậu, bất quá tôi cảm thấy cậu ấy rất tốt, sẽ không phát sinh chuyện gì khiến cậu lo lắng đâu. Hơn nữa dù lấy người khác giới, thì cũng sẽ chia tay hay ly hôn, cho nên, không cần đặc biệt để ý đến chuyện này.”

Tiêu Ninh không tranh ầm ĩ, cùng y giảng đạo lý, hơn nữa xác thực rất có đạo lý, không thể nào phản bác được. Lô Nham thật sự đã hết cách, uất ức đến nỗi nổ ra một đóa đám mây hình nấm màu đen ngay tại chỗ này “Đêm nay cậu ăn cơm cùng hắn đúng không? Đến đến đến, tôi cũng đến gặp một lần xem thử là thần thánh phương nào, làm cậu say đắm thành người ngu ngốc.”

Tiêu Ninh đáp, “Đêm nay không được rồi, tôi và cậu ấy không phải đi ăn cơm, mà là mua sắm. Dù sao tối mai là có thể nhìn thấy, không vội mà.”

Tức giận đến nỗi Lô Nham chỉ có thể liên tiếp nói mấy chữ “được”, rồi cúp điện thoại.

Tiêu Ninh cũng là không làm gì được hắn, người này tại sao lại khó hiểu như vậy?

*

Sau khi tan việc, Đan Hải Minh tới đón hắn, đi siêu thị mua không ít đặc sản, nói là đặc sản, nhưng chỉ có chút bánh ngọt và lạp xưởng, thịt khô các loại. Kỳ thực nếu thật là món đặc sản, cũng chỉ có thể ăn ngay tại địa phương mới được, tả hữu này đó,  bất quá là tâm ý mà thôi.

“Đúng rồi, Hải Minh, tôi chưa nói với cậu…” Tiêu Ninh chần chờ một chút, “Tối mai còn có một người cùng đi với chúng ta.”

Đan Hải Minh không phí lời hỏi, “Ai.”

“Là người con trai trong gia đình đã giúp đỡ tôi, từ trước đến nay đều là bạn học, cũng nhờ mối quan hệ với cậu ấy, gia đình kia mới giúp đỡ. Sau đó hai người chúng tôi dừng chân ở B thị.” Tiêu Ninh biết đem lời nói này ra, Đan Hải Minh cũng sẽ đoán được người này chính là đối tượng trước đây hắn thầm mến trong thời gian dài, “Cậu ấy nhất định là về thăm cha mẹ.”

“Ừm, biết rồi.” Đan Hải Minh tay khoát lên lên tay lái, chuyển hướng, “Chào hỏi anh ta xong, hành trình của chúng ta sẽ không liên quan tới hắn.”

Đây là đương nhiên, nếu chỉ có một mình Tiêu Ninh, làm sao tốt thì làm, nhưng nếu dẫn thêm Đan Hải Minh, thì phải vì cậu cân nhắc, cũng không thể quăng cậu phơi nắng ở một bên được.

“Cái này thì tôi chắc chắn.” Nói đi nói lại, thời điểm hôm trước Tiêu Ninh thông báo cho Lô An Quốc và Trần Thục Vân, đối phương tất nhiên vô cùng cao hứng, hơn nữa có vẻ như còn muốn chuẩn bị tiệc.

Hay là trong khoảng thời gian ngắn như vậy còn muốn an bài hôn nhân cho Lô Nham đi…

Tiêu Ninh hỏi, “Cô nói tùy tiện mang về cho nàng ít đồ là được rồi, tôi vẫn chưa hiểu rõ cô lắm, cậu xem chúng ta nên mua gì cho cô chút mới tốt?”

Từ ‘cô’ này đương nhiên chỉ mẹ của Đan Hải Minh.

Đan Hải Minh đảo hào hiệp, “Nàng nói tùy tiện thì cứ tùy tiện là được rồi.”

Được rồi, biết ngay là cho dù hỏi cũng sẽ chỉ nhận được kiểu trả lời như vậy.

Nếu nói đến đặc sản nổi tiếng của C thị, ngoại trừ thức ăn các vùng thì chính là gấu trúc, Tiêu Ninh cảm thấy Ngô Di rất thích những đồ chơi tinh xảo nho nhỏ này, liền quyết định mua loại đó, đồ ăn cũng phải cần mua về, ép hơi đóng gói chất lượng thì hạn sử dụng cũng có thể dài hơn một chút.

Đan Dật Tùng thì, tranh treo trường về phong cảnh Trung Quốc được không? Tranh thêu? Lúc đó nên suy nghĩ chu đáo kỹ càng lại mới được.

Đan Hải Hồng… Tùy tiện đem về chút gì là được rồi.

Còn có Diệp Tử Hân, đây là chị dâu tương lai, cũng phải mang thứ gì mới tốt?

Tiêu Ninh yên lặng tính toán mua cho ai cái gì, Đan Hải Minh thỉnh thoảng quay đầu nhìn hắn, thấy biểu tình hắn như vậy, khẳng định trong đầu đã vẽ ra một tờ danh sách dài ngoằng ngoèo rồi, bộ dáng tỉ mỉ y hệt như đang tính toán làm sao tích trữ lương thực qua mùa đông giá rét vậy.

Đan Hải Minh mặt không thay đổi nghĩ, cậu tại sao lại thích loại này a.