Thiên Châu Biến

Chương 25-1: Chu Đại Nguyên Soái Đến (1)





“Sao? Ngươi đừng có giả vờ nữa.” Thượng Quan Băng Nhi vừa tức giận, vừa buồn cười nhìn hắn, trong đầu lại hiện lên đủ chuyện phát sinh lúc trước, ánh mắt của nàng cũng dần trở nên nhu hòa. Đột nhiên, chung quanh thân thể nàng thanh quang lóe ra. Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy hoa mắt, một cái thân thể mềm mại cũng đã dựa vào trong lồng ngực mình, nhẹ nhàng ôm mình một lần. Không đợi hắn phản ứng, trong nháy mắt thân thể ôn nhu mềm mại này đã hóa thành thanh quang tiêu thất. Chỉ có rèm cửa trướng bồng từ từ rơi xuống. “Ha ha ha” Chu Duy Thanh đứng đó cười ngây ngô, cúi đầu nhìn Tiểu Bạch hổ trong lòng ngực nói: “Nhìn thấy không? Nàng ôm ta, nàng chủ động ôm ta . Lớn lên đẹp trai thật là có lợi!”
Tiểu Bạch hổ quay mặt xem thường, tựa hồ muốn nói: “Nhìn ngươi chỉ có từng này tiền đồ. Sau cũng không để ý tới ngươi nữa.”, tựa vào trong lòng ngực của hắn tiếp tục ngủ. Trong nháy mắt, nửa tháng đã trôi qua. Phía Khắc Lôi Tây đế quốc cũng không có bởi vì bị đánh lén mà có hành động gì, song phương thám báo xung đột quy mô nhỏ cũng chỉ thỉnh thoảng ngẫu nhiên phát sinh mà thôi.
Nửa tháng vừa rồi Thượng Quan Băng Nhi đóng cửa tu luyện, ngoại trừ một ngày ba bữa, cũng không chui ra khỏi trướng bồng. Chu Duy Thanh cũng vui vẻ thanh nhàn tự quản bản thân tu luyện trong lều của mình. Ngoại trừ tu luyện thiên lực, thời gian còn lại hắn đều dành để nhớ lại ngày đó, lúc chiến đấu với đủ mọi thủ đoạn của đám Thảo Nguyên Thiên Lang đều dựa vào bản năng chiến đấu trong trạng trái tà ma biến, cũng nghĩ đến khả năng phối hợp giữa các kỹ năng đầu tiên của các loại thuộc tính của mình.
Bây giờ tốc độ khôi phục thiên lực của hắn đã nhanh hơn trước gấp đôi, mấy cái kỹ năng này đã có thể miễn cưỡng phối hợp thêm một chút. Chu Duy Thanh cảm thấy kỳ quái nhất chính là: nửa tháng qua, Tiểu Bạch hổ dĩ nhiên cái gì cũng không ăn. Ban đầu, hắn còn có chút lo lắng nhưng theo thời gian trôi qua, con vật nhỏ này vẫn sinh long hoạt hổ, tuyệt không uể oải một chút nào. Chu Duy Thanh từ trước đến nay cũng vô tư, nghĩ rằng đây là đặc tính của thiên thú nên không để ý nhiều.

“Tiểu Duy có ở nhà hay không?”. Bên ngoài trướng truyền đến thanh âm quen thuộc của Tiêu Như Sắt.
Trong thời gian tu luyện Chu Duy Thanh có thể chấm dứt tùy ý. Hơn nữa, sau khi nghiên cứu, hắn phát hiện ra chỉ cần toàn lực thúc dục năm đại tử huyệt vận chuyển, tốc độ hấp thu thiên lực có thể đạt tới nhanh nhất. Bởi vậy, bất luận là nằm hay ngồi, hiệu quả đều giống nhau. Hắn lựa chọn dĩ nhiên là nằm. Đương nhiên, có đôi khi ngủ quên cũng khó tránh khỏi.
Nghe được âm thanh của Tiêu Như Sắt, hắn vội vàng đáp: “Như Sắt tỷ tỷ, ta ở trong. Ngươi vào đi.” Tiêu Như Sắt một thân quân phục, tư thế oai hùng bừng bừng từ bên ngoài đi vào, mấy ngày nay trong lúc Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi nhàn rỗi, nàng phải vội vàng chỉnh quân, huấn luyện tam doanh cùng Cung Tiễn tân binh để bổ sung thêm vào các doanh.
Chu Duy Thanh lúc này có thể từ trên người nàng rõ ràng cảm giác được một cổ quân nhân uy nghiêm. “Ai da!” Chu Duy Thanh trộm nhìn thoáng qua vị trí miếng hộ tâm nơi ngực của Tiêu Như Sắt, không khỏi than nhẹ một tiếng. Tiêu Như Sắt sao không biết hắn trong lòng suy nghĩ cái gì, nhất thời nổi nóng “Tiểu Duy chết tiệt, ngươi nhìn chỗ nào đó?” Chu Duy Thanh vẻ mặt mờ mịt nói: “Không có a! Ta xem chỗ nào cơ?” Mặt dày chính là thế mạnh của hắn. Tiêu Như Sắt hừ một tiếng “Tiểu tử thối, theo ta nhanh. Ta còn phải đi gọi Thượng Quan Băng Nhi.” Chu Duy Thanh lười biếng nói: “Để làm gì vậy?” Tiêu Như Sắt thần sắc trên mặt nhất thời trở nên có chút quái dị, cười hắc hắc nói: “Ngươi theo ta đi thì biết. Quân bộ có lệng về bổ nhiệm Thượng Quan Băng Nhi truyền xuống, ngươi muốn đi nghe một chút sao chứ? Tỷ mang ngươi đi. Dù sao ngươi cũng là Thượng Quan Băng Nhi thân binh.”
Nghe nàng nói vậy, Chu Duy Thanh lập tức nổi lên hứng thú, mặc dù Thượng Quan Băng Nhi làm gì, trước sau hắn cũng biết. Nhưng đây là quân đội, sớm một chút biết được nàng được bổ nhiệm như thế nào là tốt nhất, cũng có thể sớm dự tính. Sau khi nhét Tiểu Bạch hổ vào bì giáp của mình, hắn theo nàng đi ra ngoài.
Tiêu Như Sắt lại tới lều kêu ra Thượng Quan Băng Nhi, sau đó tự mình đi trước mang theo hai người hướng tới lều lớn của chủ soái đệ ngũ liên đội. Thượng Quan Băng Nhi cúi đầu về phía trước đi, sắc mặt thoáng có vẻ tái nhợt. Chu Duy Thanh nhẹ nhàng dùng bả vai huých nàng một lần “Băng nhi, ngươi suy nghĩ cái gì thế?”, Thượng Quan Băng Nhi than nhẹ một tiếng nói: “Bệ hạ cùng Đại soái tín nhiệm ta như vậy, cho ta làm doanh trưởng. Ta lại không có làm tốt, còn chủ động xin từ chức...”

Chu Duy Thanh nói công khai: “Đừng khổ sở. Đây cũng không phải lỗi của ngươi. Rõ ràng là bọn họ phán đoán sai lầm. Lấy tính ngươi ôn nhu thiện lương như vậy, vốn là không thích hợp cầm binh, không để ngươi kiên trì tu luyện Thiên Châu Sư lại đưa ngươi đến quân đội. Điều này làm sao có thể trách ngươi được?”, Thượng Quan Băng Nhi hoảng sợ, vội vã che miệng hắn, nhìn thoáng qua Tiêu Như Sắt đi ở phía trước “Tiểu Béo, đừng nói lung tung, bệ hạ cùng Chu đại soái cũng là người mà ngươi có thể nhận xét sao? Huống chi, đây là ta không tốt.” Chu Duy Thanh thừa cơ bắt lấy tay nàng, cười hắc hắc nói: “Dù sao không quản bổ nhiệm là cái gì ta cũng đi theo ngươi.” Tiêu Như Sắt đi ở phía trước quay đầu lại liếc mắt nhìn hai người, khóe miệng xuất hiện một tia cười. Thượng Quan Băng Nhi bị động tác của Chu Duy Thanh làm cho hoảng sợ, “Đây chính là quân doanh a!” Vội vàng rút tay mình về, trừng mắt nhìn hắn “Ngươi hiện tại là thân binh của ta, đừng làm bậy.”
Khi nói chuyện, bọn họ đã đi tới bên ngoài lều chủ soái của năm liên đội. Đây là lần đầu Chu Duy Thanh đi vào quân trướng loại cấp bậc này. Trướng bồng cực lớn chỉ dùng da trâu chế thành , bên trong có khung tinh cương, bên trong đủ để chứa hơn trăm người nghị sự. Rèm cửa lều vén lên hai phía, Tiêu Như Sắt dừng lại cước bộ, cao giọng nói:
“Tam doanh Tiêu Như Sắt, báo cáo.”
“ Tam doanh Thượng Quan Băng Nhi, báo cáo.”
Nghe các nàng nói, Chu Duy Thanh nhìn trộm bên trong trướng, vừa nhìn vào, nhất thời sợ tới mức hắn hồn phi thiên ngoại. Chỉ thấy giữa lều một người đang ngồi ngay ngắn, người này thân như thiết tháp, nhìn qua hơn năm mươi tuổi, da màu cổ đồng,dưới da thịt mơ hồ có quang mang lưu chuyển, mặt hình chữ quốc(国), một đôi mắt hổ, mũi thẳng miệng vuông. Tuy là ngồi cũng có thể nhìn ra được thân hình khôi vĩ của hắn. Bên ngoài cơ thể rắn chắc mặc một thân trang phục hoàn toàn màu đen. Hai mắt sáng ngời có thần,bên trong sâu thẳm một đôi con ngươi màu đen tỏa ra quang mang sáng ngời. Gương mặt này, Chu Duy Thanh đã nhìn qua vô số lần, thật sự là quá nhiều. Đây không phải là lão ba vô cùng cường hãn, Thiên Cung đế quốc đệ nhất cường giả Chu Thủy Ngưu đại nguyên soái của hắn thì là ai nữa chứ? Tại hai bên Chu đại nguyên soái, đội trưởng năm liên đội Cao Thăng cùng với phó liên đội trưởng Tiễn Chiến Thiên đang đứng cung kính. Lúc này dáng vẻ hai người không giống như là Thống soái một cái sư đoàn cao cấp tướng lĩnh, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
“Vào đi.” Thanh âm hùng hậu của Chu đại nguyên soái vang lên. Lúc này trong lòng Chu Duy Thanh hối hận nhìn trộm về phía Tiêu Như Sắt, thầm nghĩ trong lòng, “Như Sắt tỷ tỷ a, ngươi đang định hại chết ta a, nếu mà lão ba bắt được ta, không chết cũng phải lột da ta a.” Tiểu tử này thập phần cơ trí, theo bản năng nhích sang bên cạnh, kéo thấp mũ trùm đầu, dự tính thối lui đến bên cạnh binh sĩ gác cửa. Như vậy, lão cha tự nhiên sẽ không chú ý đến hắn .
Tiêu Như Sắt chứng kiến tiểu tử này tại trộm nghĩ trong lòng: “Tiểu Duy, không phải tỷ tỷ không giúp ngươi nhưng Chu thúc thúc chỉ một người con trai độc nhất là ngươi, hắn nếu không tới thì thôi, hắn tới rồi ta làm sao mà không báo cho hắn được? Huống chi, lá gan của ngươi cùng Thượng Quan Băng Nhi quá lớn, dĩ nhiên dám đi đánh lén Khắc Lôi Tây quân doanh. Các ngươi nghĩ thực là thiên y vô phùng sao? Một trong mười kho lương khố lớn nhất của Khắc Lôi Tây quân doanh bị đốt. Một cái chuyện lớn như vậy, như thế nào có thể có thể lừa người khác được sao? Nguyên lai, cái trướng bồng to lớn bị Phách Vương Lôi Bạo Tiễn của Chu Duy Thanh bắn trúng ngày đó đúng là một trong mười kho lương thực lớn nhất Khắc Lôi Tây quân doanh, chứa đựng số lượng lớn lương thực. Kết quả bị lôi bạo dẫn lửa, một lần bị thiêu hủy hơn phân nửa. Bên này thám tử của Thiên Cung đế quốc báo đã sớm truyền tin về. Chỉ cần điều tra đơn giản xem ngày đó vị Thiên Châu Sư nào của Thiên Cung đế quốc ra ngoài là rõ ràng, Tiêu Như Sắt lại biết chuyện này cũng không phải một mình Thượng Quan Băng Nhi làm. Tiêu Như Sắt cùng Thượng Quan Băng Nhi nghe được Chu đại nguyên soái nói liền bước lên phía trước đi vào trướng.

Lúc này Bên trong, Chu Duy Thanh cũng đã lặng lẽ thối lui đến bên cạnh binh sĩ canh gác ngoài cửa trướng. Ngay khi hắn vừa mới nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị quay đầu trốn thì trong trướng âm thanh của Chu đại nguyên soái mang theo vài phần tức giận đã lại vang lên, “Thằng nhóc con còn chưa chịu lăn vào? Chẳng lẽ còn chờ lão tử ra bắt ngươi sao?”.
Thân thể Chu Duy Thanh liền cứng đờ, lúc này mới hiểu được mình đã bị Như Sắt tỷ tỷ hoàn toàn bán đứng, trốn cũng không thoát . Trong tình huống lão cha gần trong gang tấc mà muốn chạy? Quả là si tâm mộng tưởng, hắn đành ủ rũ tiến vào trong trướng. Tiêu Như Sắt tự nhiên là đã biết được những chuyện phát sinh nên cũng không tỏ vẻ gì. Thượng Quan Băng Nhi lắp bắp kinh hãi, nếu không phải ảnh hưởng của Chu đại nguyên soái quá lớn, hiện tại nàng đã nghĩ qua hỏi một chút chuyện này, vì cái gì Chu đại nguyên soái lại biết hắn. Chu đại nguyên soái không liếc nhìn Chu Duy Thanh lấy một cái, lạnh lùng nói: “Quỳ xuống một bên đi, đợi lão tử xử lý chính sự xong sẽ quay sang thu thập ngươi.”
Chu Duy Thanh buồn bực nhưng cũng không có biện pháp, đành phải đi đến một bên hướng tới lão ba quỳ rạp xuống đất, lấy mũ trùm đầu che lại vẻ mặt vạn phần đặc sắc của hắn. Ánh mắt Chu đại nguyên soái nhìn lại phía Thượng Quan Băng Nhi, nhất thời trở nên ôn hòa hơn rất nhiều “Băng nhi, nói đi, vì cái gì mà lại không muốn làm chức doanh trưởng này?”
Thượng Quan Băng Nhi cúi đầu nói: “Nguyên soái, Băng nhi tài sơ học thiển, chưa bao giờ chân chính học qua đạo cầm binh, không thể đảm nhiệm chức vụ doanh trưởng trọng yếu như vậy. Ta không sợ chết, thân là một quân nhân, nếu có thể chết trận sa trường, không thể nghi ngờ là kết cục tốt nhất. Nhưng là ta lại không thể nhìn đồng đội bởi vì sự chỉ huy bất tài của ta mà lại chết một cách vô ích như vậy. Cho nên, thỉnh Nguyên soái loại bỏ chức vụ doanh trưởng của ta đi, Tiêu đội trưởng so với ta tốt hơn nhiều.”