Thiên Châu Biến

Chương 50-1: Khiêu chiến Thượng vị thiên Tông (1)





Ngay khi chín khỏa Thể Châu tràn ngập băng vụ xuất hiện trước mắt Chu Duy Thanh, đại não của hắn chợt hiện ra một cảm giác trống rỗng trong khoảnh khắc.
Chín khỏa Băng Chủng Phỉ Thúy thuần khiết đồng thời xuất hiện trên tay một người có ý nghĩa thế nào, hắn hoàn toàn hiểu rõ. Đẳng cấp Thượng vị Thiên Tông, đừng nói là hắn mà ngay cả trong giới Thiên Châu Sư cũng là một tồn tại vô cùng cường đại, người người kính ngưỡng.
Tu vi Chu Duy Thanh chỉ là Tam Châu, Minh Hoa còn hơn hắn một châu, là Tứ châu cấp bậc, nhưng dù lấy tất cả Thiên Châu của cả hai người cộng lại một chỗ, cũng xa không bằng vị Minh Vũ, Thượng vị Thiên Tông này. Thực lực của Thiên Châu Sư cũng không phải cứ lấy số châu của nhiều người cộng lại mà thành (3+4=7 châu, chưa chắc là đối thủ của Thất Châu). Minh Hoa ở cấp bậc Tứ châu đã có thể thực hiện Ngưng hình sáo trang, huống hồ là Minh Vũ, Thượng vị Thiên Tông này còn kinh khủng như thế nào nữa.
Minh Vũ lặng lẽ đứng đó quan sát Chu Duy Thanh, tại thời điểm hắn đem thực lực Cửu châu phóng xuất lực lượng tinh thuần, ánh mắt hắn vẫn gắt gao trên người Chu Duy Thanh, chăm chú suy nghĩ về người tuổi trẻ này. Hắn phát hiện ra Chu Duy Thanh tuy vẫn xuất hiệp vẻ khiếp sợ, nhưng trong chốc lát, sự khiếp sợ kia đã tiêu thất, tiếp tục bảo trì sự trầm tĩnh.
Trong lòng Minh Vũ âm thầm kinh ngạc, lúc này hắn mới phát hiện trên mặt Chu Duy Thanh vẫn bảo trì sự trầm ổn mà một người đã 30 tuổi, trải qua phong sương, nếm đủ mùi vị cuộc đời cũng không bằng được. Dưới uy áp do mình phóng thích, hắn vẫn một mực trấn tĩnh. Theo lời Minh Hoa nói với hắn, Chu Duy Thanh chỉ là cấp bậc Tam châu, chính vì vậy hắn càng kinh ngạc hơn nhiều. Đối với thực lực nữ nhi của mình, Minh Vũ thập phần hiểu rõ, dù trong đẳng cấp Tứ châu, không không có mấy người là đối thủ của nữ nhi mình (mà còn bị tên Béo sờ…sờ…). Bởi vậy, hắn cũng không phái thuộc hạ đến mà tự mình thân lâm, thu thập tàn cục.

Sự thật chứng minh, Minh Vũ biết mình hôm nay đến đây là chính xác, người trẻ tuổi trước mắt mình còn chưa xuất thủ, hành động cử chỉ tỏ ra ngả ngớn khinh bạc, có thể thấy Minh Hoa bại dưới tay hắn là sự thật. Ngay cả Tứ châu cấp bậc như nữ nhi của mình còn nếm quả đắng thì thuộc hạ của hắn, dù có đến cũng chuốc lấy thất bại mà chạy. Loại tình huống như thế này một khi xảy ra, hắn tin tưởng chắc chắn Chu Duy Thanh không nghi ngờ gì nữa, sẽ tuyệt đối có cơ hội chạy trốn ra ngoài ngàn dặm.
“Điều kiện của ta ngươi còn muốn thế nào nữa? Là phụ thân, chấp nhận Minh Hoa làm tiểu thiếp cho ngươi đã chứng tỏ quyết tâm của ta, ngươi nên hiểu được!”, âm thanh của Minh Vũ dần dần trầm trọng. Chu Duy Thanh dưới uy áp do hắn phát ra, mặc dù khoảng cách giữa hai người ngôn ngắn nhưng nội tâm của hắn cũng đã phát lạnh từng đợt.
Hít một hơi thật sâu, Chu Duy Thanh cảm nhận mười hai tử huyệt đã khai thông của mình cũng vận chuyển kịch liệt, nhanh chóng hấp thu thiên địa tinh hoa trong không khí, mà trạng thái của hắn luc này cũng đã bảo trì ở trình độ tốt nhất.
Cười khổ một tiếng, Chu Duy Thanh nhẹ nhàng cuối đầu, “Tiền bối, một khi ngài đã nói đến bước này, nếu ta còn dấu diếm gì nữa thì cũng không hay. Không sai, đúng như các người dự đoán, ta đúng làcó thuộc tính Tà Ác, cũng sở hữu năng lực Tà ma biến. ” Nghe hắn nói như vậy, ánh mắt phụ tử Minh Vũ đều sáng ngời, địch ý của Minh Vũ đối với hắn cũng chậm rãi mà lui bớt mấy phần.
Minh Hoa hằn học nói: “Hừ…cuối cùng ngươi cũng thừa nhận à? Ta còn tưởng ngươi vẫn muốn khinh khinh bạc bạc, dù có chết cũng thà gãy chứ không cong!”.
“Hoa Hoa, Bắt đầu từ bây giờ, nếu ta không cho phép, ngươi cũng đừng mở miệng.” Minh Vũ nhàn nhạt nói. Dù âm thanh của hắn rất bình thản nhưng Minh Hoa cũng biến sắc mặt, nếu có một người làm cho nàng e ngại, thì đó chính là phụ thân của nàng. Thật sự trong lòng Minh Hoa rất khó chịu, dựa vào cái gì mà muốn nàng phải làm tiểu thiếp của hắn? Nhớ lại những điều đáng hận của tên gia hỏa này, nàng thật tức giận nhưng vẫn không có chỗ phát tác, nếu phụ thân không ở chỗ này, nàng đã hướng đến Chu Duy Thanh mà trút giận.
Nhìn Minh Hoa ủy khuất im lặng, Chu Duy Thanh thích thú cấp cho nàng một ánh mắt mang đầy ý tứ gây hấn, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Minh Vũ tiền bối, tựa hồ lệnh ái cũng không quá thích ta a! Thẳng thắn mà nói, tuổi tác của nàng mà làm tiểu thiếp của ta, thật sự là hơi lớn một chút. Năm nay ta còn chưa đến mười bảy tuổi nha!”.
“Ngươi…” Minh Hoa hận đến mức đã bùng nổ đến nơi, đã hạ mình làm tiểu thiếp cho hắn, vậy mà hắn còn dám mang chính mình ra đùa giỡn, còn chê mình lớn tuổi. Tên khốn hỗn đản này…
Nhìn ánh mắt mang cuồng bạo sát ý của Minh Hoa, Chu Duy Thanh thủy chung vẫn giữ ý cười nhàn nhạt. Trên thực tế, trong lòng hắn lại thập phần hy vọng, bởi vì hắn phát hiện thần sắc của Minh Vũ trước sau vẫn bảo trì bình tĩnh, căn bản vẫn không bị ảnh hưởng bởi những gì hắn nói. Tại tình huống đối mặt với vị Cửu cấp Thiên Châu Sư này, quả thật đến một tia cơ hội hắn cũng không có.
Minh Vũ có chút buồn bã nói: “Nếu như ngươi không thích Hoa Hoa, bản tôn còn rất nhiều mỹ nữ khác, ngươi có thể tùy ý chọn lựa. Nhưng ngươi phải cho ta một câu trả lời thuyết phục, không cần ra vẻ đùa cợt hoa dạng nhu thế. Như vậy mà nói, đối với ngươi sẽ có chỗ tốt, ta cũng không hy vọng thấy ngươi chưa kịp trưởng thành thì đã ngã xuống.”

Trong lòng Chu Duy Thanh bắt đầu trở nên nghiêm túc, kỳ thật ngôn ngữ ở thời điểm hắn thừa nhận mình là Tà Châu Sư, cũng tràn đầy tính toán, ngầm tạo cho mình một chút lợi thế.
Thừa nhận mình là là Tà Châu Sư đời thứ nhất, Minh Vũ cho dù muốn giết hắn thì cũng phải kỹ lưỡng cân nhắc. Sau đó lại khiêu khích Minh Hoa cũng là hy vọng Minh Vũ lộ ra ít sơ hở. Đáng tiếc, lại không như hắn mong muốn, một phen tâm cơ trở nên phí công.
Chu Duy Thanh thở dài một hơi, kính cẩn nói: “Hiện tại người đã mạnh mẽ nắm giữ tình thế, ta thật sự chính là không có sự chọn lựa”.
Minh Vũ chính là vẫn mỉm cười, không nói.
Chu Duy Thanh lại nói: “Minh Vũ tiền bối, ta là một kẻ sợ chết, nhưng đồng dạng ta cũng là người thích tự do. Điểm này, Minh Hoa lão sư hẳn đã nói cho ngươi biết. Chính vì như thế, ta mới bằng thực lực của mình tranh thủ đi vào Phỉ Lệ Hoàng Gia Học viện”.
Minh Vũ chợt át lời hắn: “tự do cư nhiên là tốt, nhưng so với tính mạng của người thì cái nào quan trọng? Hơn nữa, ta có thể hứa với ngươi, chỉ cần ngươi gia nhập bản giáo, bản tôn sẽ cùng ngươi làm một cái ước hẹn. Chỉ có những nhân vật cao tầng của bản giáo mới biết được sự tồn tại của ngươi, hơn nữa không có quyền ra mệnh lệnh đối với ngươi. Ngươi dù cho có làm ra cái sự tình gì, bản giáo cũng cùng ngươi toàn lực ứng phó”.
Chu Duy Thanh yên lặng gật đầu, “Cảm tạ tiền bối đã ưu ái ta như vậy. Ta nghĩ hay sẽ thử mạo hiểm một lần, không bằng ta và tiền bối đánh cuộc, thế nào?”.
Minh Vũ cười ha hả nói: “Ngươi muốn làm cái gì?”. Hắn phát hiện, chính mình ngày càng thưởng thức Chu Duy Thanh, trong tình huống thực lực của song phương cách xa như thế, tiểu tử này không ngờ vẫn một mực tìm cơ hội thoát ly áp chế của mình.
Chu Duy Thanh nghiêm mặt nói “Từ lúc sinh ra đến giờ, ngài là Thiên Châu Sư cường đại nhất mà ta từng gặp. Ta muốn được một lần lĩnh giáo thực lực của ngài. Ta ở đây đánh cuộc chính là đào tẩu, ta toàn lực chạy trốn, ngài cũng toàn lực bắt ta. Ta có thể lấy bản mạng châu ra thề, sẽ không tiết lộ nửa điểm về Thiên Tà Giáo, mà ngài lại không được áp bức ta gia nhập. Nếu ta thua, ta sẽ gia nhập Thiên Ta Giáo, ngài thấy thế nào?”.
Minh Vũ có chút kinh ngạc nhìn Chuy Duy Thanh: “Người trẻ tuổi, xem ra sự tự tin của ngươi thật sự không bình thường a. Ngươi đã muốn đùa giỡn, ta đương nhiên là đáp ứng, để ngươi hảo hảo hiểu được, trước thực lực tuyệt đối, mọi tâm kế cùng tiểu xảo đều trở nên vô dụng. Bây giờ ngươi có thể chạy, sau khi ta đếm đến ba sẽ bắt đầu đuổi theo. Nhớ lấy những gì ngươi nói, ta hy vọng sau khi kết thúc, ngươi sẽ không dại dột làm ra sự tình gì khác!”.

Chu Duy Thanh căn bản là không có trả lời Minh Vũ, thậm chí cũng không chờ hắn đếm, đã lập tức xoay người nhẹ nhàng bỏ chạy. Tam châu tu vi bạo phát, chân phải ầm ầm đạp lên mặt đất, lúc Ý Châu thuộc tính luân bàn xoay tròn đến khu vực màu xanh của Phong thuộc tính, hắn toàn lực phát huy hết tốc độ, nhắm thẳng đường về Phỉ Lệ Thành mà phóng đi.Bằng tốc độ hắn biểu hiện, cho dù là tốc độ Phong thuộc tính của Thượng Quan Băng Nhi cũng không thể so sánh, thật là trâu bò a, cái chân phải của hắn thật là biến thái a.
“Một…” âm thanh của Minh Vũ hùng hậu súc tích, cô đọng trong tai của Chu Duy Thanh, không vì tốc độ của hắn khi thoát đi mà suy giảm.
Lúc này Minh Vũ cũng hơi có chút giật mình, lấy thực lực của hắn, làm sao nhìn không ra lúc này Chu Duy Thanh chỉ dùng có Thiên lực Phong thuộc tính đâu. Điều dọa hắn suýt nhảy dựng chính là lực đạo bộc phát trên đùi của Chu Duy Thanh. ” Xem ra, nữ nhi của mình bại trên tay của hắn quả thật là không oan a! Tà Châu Sư đời thứ nhất thức tỉnh quả thực không thể lấy Thiên Châu Sư bình thường ra so sánh.”
Từ bờ hồ đến Phỉ Lệ Thành quả thực không xa, Chu Duy Thanh có phần nắm chắc sau khi Minh Vũ đếm đến ba, hắn có thể vọt tới dưới thành. Ở phía sau, dù Minh Vũ có kinh thế hãi tục thế nào đi nữa, chỉ cần qua được tường thành, là hắn thắng chắc!
“Hai…” âm thanh của Minh Vũ tựu không nóng không lạnh, dường như không vì tốc độ của hắn mà trở nên dao động. Vượt qua khoảng cách này, nội tâm của Chu Duy Thanh càng trở nên trầm trọng. Đúng vậy, hắn căn bản không bao giờ dám ôm ý nghĩ sẽ liều chết với Thiên Tà Giáo. Nhưng, dù chỉ có một tia cơ hội, hắn cũng quyết tâm tìm kiếm tự do. Hắn cùng Minh Vũ định ra giao ước này, mục đích kỳ thật cũng chính là mình có hay không thể tránh thoát một kiếp này. Dù sao, hắn còn rất nhiều năng lực mà Minh Hoa không biết, trước mắt do đổ ước, Minh Vũ cũng không thể nuốt lời.
Tường thành Phỉ Lệ đã hiện ra trước mắt, trong giây lát, cổ chân của Chu Duy Thanh đạp mạnh lên mặt đất, mang thân thể của mình bay lên, tựa như chớp giật hướng đầu tường mà phóng thẳng lên.
“Ba…” từ cuối cùng đã được Minh Vũ nói ra, cũng là thời điểm trong tai của Chu Duy Thanh nghe được âm thanh này. Trong nháy mắt, khi đang bay lên, mắt thấy khoảng cách chỉ còn bảy mươi thước, chỉ cần hai đến ba lần mượn lực nữa là đến đầu tường, Chu Duy Thanh lại cảm giác được có một cỗ hấp lực cường đại vô pháp chống cự từ phía sau hắn hướng đến.
Hắn vốn dĩ đang tận lực hướng tới đầu tường chạy như bay, thân thể không ngờ bắt đầu bị bay ngược về phía sau, tường thành vốn gấn trong gang tấc giờ lại trở nên xa vời.