Thiên Chi Kiều Nữ - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức

Chương 36




Tháng tư chim bay đầy trời, Triệu Đàn mang theo Tô Dung Tô Ngưng cùng Thủy Chỉ đã ra khỏi kim kinh; tháng năm chim quốc kếu, đoàn người Triệu Đàn rút cuộc tới đông biên cương thủ phủ Đạo Dương.

Ở Đạo Dương nghỉ ngơi chỉnh đốn, một chủ ba bộc lại xuất phát.

Ly khai Đạo Dương, bốn người thẳng đến phương Đông mà đi.

Cỡi ngựa trên quan đạo Bạch Dương, Tô Dung bọn hắn cho rằng Minh Châu quận chúa muốn dựa theo kế hoạch đi thị sát cây lúa Dương Phủ Đông hai mươi dặm đồng cỏ, Triệu Đàn lại thừa cơ muốn đi hướng đông, tiến vào biên cương Đông Xu, sau đó thẳng vào kinh đô Đông Xu.

Tô Dung vừa mới đưa ra kháng nghị: "Bệ hạ nhắn nhủ là hộ tống quận chúa người đến Đạo Dương..."

Triệu Đàn cười tủm tỉm lấy ra một khối kim bài Thiên Hạo Đế "Như trẫm đích thân tới", ở trước mắt Tô Dung Tô Ngưng Thủy Chỉ chuyển một vòng, vẻ mặt trịnh trọng, sau đó nhìn Thủy Chỉ, nói: "Thủy Chỉ, bệ hạ trước khi đi khai dặn dò cái gì?"

Thủy Chỉ hít một hơi, cất cao giọng nói: "Trước khi đi, bệ hạ nói rõ nô tài, "Mọi thứ lấy Minh Châu quận chúa làm chủ!" "

Triệu Đàn đắc ý nhìn Tô Dung Tô Ngưng.

Tô Ngưng Tô Dung đành phải trên ngựa khom mình hành lễ: "Vâng!"

Thuận theo bọn hắn dần dần tới Đông Hành, đi tới đi tới, cây cối càng ngày càng ít, mảng lớn mảng lớn thảo nguyên xuất hiện ở trước mắt.

Tựa như cậu Liễu Liên cùng Liễu Ly kể, bầu trời thảo nguyên đông biên cương so với nơi khác càng xanh hơn, một mảnh thảo nguyên trải dài không ngừng, ở trên trời vô hạn mà mở rộng, đối với thảo nguyên to đến vô biên vô hạn mà nói, tựa như màu xanh lá của sóng biển, rất nhanh liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Triệu Đàn vô cùng yêu thích đại thảo nguyên màu xanh ngàn dặm này, chỉ cảm thấy khắp nơi xanh biếc, nhẹ nhàng chảy đến chân trời, nàng hướng về bầu trời phương Đông, thúc ngựa chạy tới.

Tô Dung, Tô Ngưng cùng Thủy Chỉ vội vàng đi theo.

Thảo nguyên quá lớn, nửa tháng sau, nhóm người Triệu Đàn mới tới hồ Bối Luân nơi giao nhau giữa Đông Xu và Đại Kim.

Ban đêm, bọn hắn liền ngủ bên hồ Bối Luân, chuẩn bị ngày mai dọc theo ven bờ hồ Bối Luân tiến vào biên giới Đông Xu.

Ánh trăng bao phủ thảo nguyên vô biên, ở bên hồ Bối Luân, mấy cái lều vải nằm rải rác, có người đố lên đống lửa, mọi người đều bao vây xung quanh.

một vị lão nhân thảo nguyên, kéo đàn đầu ngựa (nhạc cụ hai dây của dân tộc Mông Cổ, trên đầu cần đàn có chạm hình đầu ngựa).

Tiếng đàn đầu ngựa du dương vọng lại dưới ánh trăng, tiếng đàn trong trẻo tản mạn khắp nơi nhưng lạnh lùng trong không khí. Bầy ngựa yên lặng ở bên trong, ngẫu nhiên truyền ra vài tiếng tiếng Hi..i...iiii, vọng lại trên thảo nguyên yên tĩnh, tăng thêm vài phần bi tráng.

Triệu Đàn cho tới bây giờ chưa thấy qua cảnh sắc như vậy, dưới ánh trăng thảo nguyên, trường điệu (thơ trên 90 chữ) trong trẻo nhưng lạnh lùng, làm nàng dường như bước vào chốn huyền diệu. Trong đêm thảo nguyên trong trẻo nhưng lạnh lùng này, Triệu Đàn lần đầu tiên tiếp cận nội tâm Liễu Ly—— cái loại này không có bầu bạn một thân một mình cô độc.

Triệu Đàn phát hiện lữ nhân ở bên trong đang mặc trang phục Đông Xu hoa lệ, xen lẫn một cô nương áo trắng.

cô nương mặc áo trắng nhìn rất là buồn tẻ, có một loại cảm giác lẻ loi, Triệu Đàn dù cảm thấy nàng cũng là người Đại Kim, lại cũng không dám tùy tiện đến gần nàng.

Thời điểm xuất phát sáng sớm ngày thứ hai, vị cô nương này thấy được bốn người Triệu Đàn, trực tiếp đi tới, nói tiếng Hán không thuần thục: "Các ngươi là... Từ... Đông Xu... Tới?"

Triệu Đàn nhẹ gật đầu. Nàng mới nhìn rõ cô nương này tuy rằng mặc quần áo màu trắng kiểu dáng Đại Kim, nhưng mà ngũ quan lập thể da thịt trắng nõn, con mắt cũng là màu nâu nhạt, cực kỳ xinh đẹp, rõ ràng không phải người Hán!

Vị cô nương này nói Hán ngữ thật sự không được tốt lắm, nàng nhìn Triệu Đàn, lại hỏi: "Vậy các ngươi... Nghe... Nghe nói... Qua... Triệu Dương... Người này... có không?"

Nàng cái khác đều nói cà lăm, chỉ có "Triệu Dương" hai chữ nói được rất rõ ràng.

Triệu Đàn nghe nàng nhắc tới tên Tam ca Triệu Dương, trong nội tâm cảnh giác, trên mặt lại lặng lẽ nói: "Triệu Dương? Chưa từng có nghe nói qua!"

Lúc này, Tô Ngưng đã đem ngựa của nàng dắt đi qua.

Triệu Đàn đồng ý leo lên ngựa, cùng cái cô nương kia đi song song.

Nàng vừa đi, một bên cùng cái cô nương kia cố sức mà trao đổi.

Cảm thấy không sai biệt lắm, Triệu Đàn giống như vô tình ý mà hỏi thăm: "Ngươi tìm Triệu Dương làm cái gì?"

Cái cô nương này trên mặt một mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng không nhận ra: "Ta muốn hỏi một chút, hắn tại sao phải rời khỏi Côn Lôn Sơn."

Tiến vào Đông Xu không bao lâu, đợi thảo nguyên trước mắt biến thành vùng đất bằng phẳng, Triệu Đàn sẽ cùng vị Lan Nhã cô nương kỳ lạ này tách ra.

Đầu tháng năm, bốn người Triệu Đàn rút cuộc tới kinh đô.

Triệu Đàn trước tìm hiểu vị trí Úy Vương phủ, sau đó ở phụ cận Úy Vương phủ tìm nhà tên là khách sạn Thanh Sơn đại khách sạn ở đây, sau đó bắt đầu nghĩ biện pháp nghe ngóng hành tung Úy Vương Trúc Sanh—— Triệu Đàn không muốn trực tiếp đến thăm, nàng muốn tạo một cuộc gặp gỡ lãng mạn.

Đầu tháng sáu một ngày hôm đó, Triệu Đàn rút cuộc thăm dò được Úy Vương Trúc Sanh đi Liễu Hồ ở kinh đô Tây Môn, vội vàng mang theo Tô Ngưng Tô Dung cùng Thủy Chỉ đuổi tới.

Ra đến Liễu Hồ, Triệu Đàn khôi phục nữ trang, kêu Thủy Chỉ hỗ trợ, ăn mặc thật xinh đẹp đi gặp hồ ly ca ca.

Đầu hạ ở Liễu Hồ, cây xanh bao quanh núi xanh mờ ảo, trên mặt hồ xanh biếc yên ả gần gần xa xa nổi mấy cái thuyền hoa, âm thanh ca hát vui cười xa xa truyền đến.

Triệu Đàn bị kích động đi tới ven hồ Liễu Hồ, đứng ở bên hồ nhìn lại nhìn, nhìn quanh hồ một vòng lại một vòng, rút cuộc thấy được họa thuyền có huy hiệu Úy Vương phủ.

Đầu họa thuyền lúc này cách chỗ Triệu Đàn bên cạnh bờ có chút xa, từ xa xa Triệu Đàn trông thấy mấy người bên song cửa sổ đang nói chuyện, một người trong đó thân mặc bạch y, rất giống hồ ly ca ca.

Lòng của nàng bắt đầu "thình thịch" nhảy lên, khuôn mặt cũng có chút cay xè, con mắt nhìn chằm chằm vào cái họa thuyền kia.

Họa thuyền đúng lúc là hướng bên này chạy, kcách Triệu Đàn càng ngày càng gần, nàng rút cuộc nhìn rõ ràng, người nọ ngồi ở bên cửa sổ tóc đen như mây áo trắng như tuyết, thật là hồ ly ca ca!

Triệu Đàn thấy ngồi đối diện Liễu Ly là một mỹ mạo nữ tử tuổi khoảng hai mươi, đang cười nói tự nhiên đối mặt với Liễu Ly, ngón tay non mịn còn cầm một cái ly sứ men xanh, hướng Liễu Ly nói câu gì.

Hồ ly cũng cười cười, tiếp nhận ly uống một hơi cạn sạch.

Thấy một màn như vậy, Triệu Đàn tâm tính thiện lương giống như bị cái già nghẹn lấy, đến mức khó chịu. Nàng sững sờ mà nhìn về phía trước, nhìn qua đội trai tài gái sắc ông trời tác hợp cho hai người, cái mũi ê ẩm, con mắt chát chát.

Đứng ở sau lưng nàng Tô Ngưng Tô Dung cũng đều nhận ra Liễu Ly.

Tô Ngưng nhỏ giọng đối với Tô Dung nói ra: "Người kia hình như là Liễu thị vệ?"

Tô Dung: "không phải giống như, cái kia chính là Liễu thị vệ!"

Tô Ngưng: "Như vậy mỹ mạo nữ tử đối diện với Liễu thị vệ là người thế nào?"

Tô Dung: "Xem ra đưa tình nhìn nhau tình chàng ý thiếp đấy, sợ là người trong lòng của hắn a!"

Hai người bọn họ tuy rằng làm ra bộ dạng châu đầu ghé tai, nhưng lại thanh âm kia to đến mức Triệu Đàn đều nghe được rành mạch.

Triệu Đàn vốn trong nội tâm đang khổ sở, nghe xong đối thoại của hai kẻ dở hơi, ngược lại thanh tỉnh một ít, nàng nghĩ: mặc kệ là thật là giả, dù sao cũng phải hỏi hồ ly ca ca rồi hãy nói!

Triệu Đàn hai tay khép lại, nhìn họa thuyền càng chạy nhanh càng gần, lớn tiếng hô lên: "Hồ ly ca ca —— "

Cuối tháng tư, Triệu Tử bố trí tốt phòng ngự Tây Bắc, làm tốt các biện pháp ứng phó nhu cầu bức thiết, lúc này mới chuẩn bị ly khai Mặc Thành.

Trước khi đi, Tổng đốc Tây Bắc Ngọc Thanh đưa tiễn, Triệu Tử cùng hắn lén lút nói chuyện với nhau vài câu, mới biết được Ngọc Thanh đã cùng mẹ cả cùng huynh trưởng ở riêng.

Ngọc Thanh khí sắc so sánh với lần gặp mặt đã khá nhiều, thái độ cũng rất nhẹ nhàng, hắn lại cười nói: " Nam nhân tốt không chia nhà ăn riêng, con gái tốt lấy chồng dung lúc " thần tỉnh ngộ được đã chậm, hy vọng còn có thể vãn hồi!"

Triệu Tử nhai nuốt lấy câu kia của Ngọc Thanh "Thần tỉnh ngộ được có chút đã chậm, hy vọng còn có thể vãn hồi", suất lĩnh đại đội nhân mã xuất phát rời Mặc Thành.

Nam An Vương một đoàn người đến kim kinh, đã là cuối tháng năm.

Kinh Thành nguy nga xa xa đã nhìn thấy rồi.

Lần này Triệu Tử đến Tây Bắc thị sát, nguyên là cùng Thiên Hạo Đế ở hành cung suối nước nóng nhận được cấp báo phía sau một lần bí mật hành động, không nghĩ tới sẽ kéo dài mấy tháng.

Triệu Tử ngồi trên lưng ngựa, trong nội tâm có chua xót, ngắn ngủn mấy tháng, lại người và vật không còn cảm giác.

Hồi cung giao nộp ý chỉ, Triệu Tử trở lại Vương Phủ hướng tổ mẫu thỉnh an, sau đó cùng tổ mẫu dùng bữa tối. Chờ tổ mẫu ngủ, Triệu Tử mới đi ra Vương Phủ.

hắn không có đi ngõ nhỏ Dã Kê Tháp, mà là dưới sự hướng dẫn của ám vệ Tôn Tam cùng Hứa Nhị, đi tới phía sau phủ nha môn Kinh Triệu.

Đây là một buổi tối không có trăng sáng, chung quanh một mảnh đen kịt.

Triệu Tử ngồi trên lưng ngựa, đứng ở ngoài tường nhà mới Chi nương.

một nhà ba gian, chính giữa nhà chính cùng phòng ngủ phía đông đều có ánh sáng lộ ra, xem ra đều sáng đèn.

Bởi vì là mùa hạ, cửa nhà chính mở rộng ra y, Triệu Tử thấy Chi nương trong phòng ngồi dựa vào cửa.

Chân của nàng ngâm trong chậu gỗ trước mặt, tựa hồ đang rửa chân.

Triệu Tử lẳng lặng nhìn.

Đến nơi này, đầu óc hắn trong hết lần này tới lần khác nhớ tới tình cảnh Chi nương rửa chân trước kia.

Triệu Tử nhớ rõ chân Chi nương mượt mà, thịt núc ních.

một nam thanh niên dáng người trung đẳng từ trong buồng đi ra, cầm một khối vải bố bọc chân Chi nương lại, đặt ở trên cạnh ghế đẩu, sau đó bưng chậu gỗ ra viện.

hắn đem nước rửa chân đổ xuống sân, mang theo chậu gỗ trở về.

Chi nương tựa lưng vào ghế ngồi, bộ dáng rất buông lỏng.

Nam tử kia ngồi xổm phía trước, giúp đỡ Chi nương xoa chân.

hắn không biết nói câu gì, chọc cho Chi nương k cười hanh khách không ngừng, mang giầy vào liền hướng đi ra ngoài phòng.

Nam tử kia cũng đi theo ra ngoài.

Triệu Tử lòng chua xót chua, trái tim co lại.

hắn muốn đem Chi nương kêu ra, chất vấn vì cái gì phụ hắn; hắn muốn đem người nam nhân kia một quyền đánh chết, giải mối hận trong lòng; hắn muốn phóng hỏa đốt đi cái chỗ này, cho hết thảy biến thành tro tàn..

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Canh [2] ~