Thiên Cổ Phong Lưu Trong Một Nụ Cười

Chương 62: C62: Chương 62




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Trans + Beta: Sunni

Là ai vứt bỏ ai?

Tóc đen che mặt, Yến Già nhẹ nhàng nở nụ cười, hắn chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt hẹp dàu liễm diễm ánh sáng nhiếp tâm phách người, chỗ sâu trong con ngươi chiếu rọi khuôn mặt lạnh nhạt của Từ Mạn Mạn.

Hắn hoảng hốt nhớ tới ngày đó cùng nàng gặp nhau, nàng đem hắn từ bờ vực cái chết kéo về, trong mắt chứa đựng ba phần ý cười ấm áp rời lại cách, như là vào đông nắng ấm, để hắn đặt mình trong băng thiên tuyết địa cảm nhận được một tia ấm áp, thấy được, sờ không được, một tia khát vọng từ dưới chỗ sâu trong nền đất cuồn cuộn dâng lên tràn ra.

"Ngươi là Yến Già đi." nàng duỗi tay ở trên trán hắn vỗ một cái, đem nguyên thần dật tán của hắn hợp lại vào trong hồn khiếu, "Ta muốn cùng ngươi làm giao dịch."

"Ta cứu tính mạng của ngươi, truyền công pháp cho ngươi, giúp ngươi bước lên đế vị, trợ ngươi bình định lục hợp."

Hắn kinh ngạc hồi lâu, cơ hồ không thể tin vào tai mình, nàng có thể ở trong thâm cung tự do ra vào, nhấc tay thu liễm thần hồn, khiến hắn không tự chủ được mà tin hứa hẹn nghe như hoang đường càn rỡ của nàng.

Hắn hỏi: "Ngươi muốn ta làm cái gì?"

Nàng nhấp môi đỏ, hơi mỉm cười: "Ta muốn ngươi cho thiên hạ một thái bình thịnh thế, quốc thái dân an."

Năm đó, Yến Già mười sáu tuổi, từ trên đỉnh ngã xuống đáy, từ thiên chi kiêu tử thành minh chây phủ đầy bụi, hắn kết đan thất bại, nguyên thần bị hao tổn, bị phán định cuộc đời này vô vọng tấn chức Pháp Tướng. Trong cung đều truyền, Yến Già gặp đả kích lớn, tâm tính đại biến, ngày ngày đem mình nhốt ở trong phòng, uống rượu sống qua ngày, lấy nước mắt rửa mặt.

Hắn tuổi nhỏ liền bộc lộ ra tài hoa đáng tự hào, đọc rộng biết nhiều, thất khiếu lung linh, mười sáu tuổi liền Trúc cơ tốt đẹp, được Tân Quang đế phó thác kỳ vọng cao. Nhưng mà thiếu niên khí phách hăng hái, chung quy là cứng quá dễ gãy, sớm ngã xuống bụi bặm, liền mất đi tất cả ánh sáng.

Tân Quang đế thân thể suy nhược, toàn dựa vào đan dược chống đỡ, vốn dĩ thiên vị con thứ thông minh, nhưng thấy hắn không có trông cậy được, dần dần lòng cũng phai nhạt, cho phép hắn mượn rượu rải sầu, chẳng quan tâm nữa.

Rượu trong cung liên tục đưa đến phủ uyển của Yến Già, lại là vào miệng của một người khác.

Nàng nói nàng tên Khương Dịch, là Tứ Hồn tộc đương thời hành tẩu, khi nói lời này, hai mắt trong veo của nàng đã nổi lên ba phần men say, nàng một tay cầm bầu rượu, một tay hư không một điểm, chỉ hướng phía đông.

"Ngươi có biết tượng Thần Nông không có mặt. Thời thượng cổ, trời đất gặp tai ách, sinh linh lầm than, muôn vàn thánh hiền Nhân tộc hiến tế máu thịt, tẩm bổ mặt đất, khiến Nhân tộc có thể vượt qua tai ách, sinh sôi nảy nở, hậu nhân không quên ơn của tiên hiền, đúc tượng Thần Nông không mặt để tưởng nhớ."

Thiếu niên tuấn tú nửa quỳ ở trước mặt nàng, thân mình mảnh khảnh ngay ngắn, một thân thanh quý tao nhã, lại không có kiêu căng của hoàng tử, cũng không nản lòng bế tắc sau gặp khó khăn. Đôi mắt hẹp dài trắng đên phân rõ liễm diễm ánh sáng, ngưỡng mộ mà nhìn nữ tử tướng mạo minh diễm sáng ngời như thần minh, cử chỉ lại không nhịn được tiêu sái.

"Tứ Hồn tồi, chính là Thần Nông thị sao?" hắn khiêm tốn hỏi.

"Phải, cũng không phải." nàng xua xua tay, "Thần Nông thị không phải một người, mà là một loại hồn, là linh hồn Nhân tộc có thể sinh ra không ngừng, loại lực này vạn người một lòng ngưng tụ, có thể khiến Nhân tộc vượt qua mỗi một lần tai kiếp lớn. Tứ Hồn tộc chúng ta liền là cảm ứng ý chí chúng sinh mà sinh ra, mỗi lần có tai kiếp lớn giáng lâm, liền có người Tứ Hồn tộc đúng thời cơ mà sinh, vì chúng sinh chắn tai kiếp. Ta bấm tay tính toán, vương triều tận thế, chư hầu cát cứ, dã tâm bừng bừng, nếu không có thánh quân giáng thế, ngăn cản sóng dữ, chỉ sợ chúng sinh nhiều kiếp, thương vong vô số.

Thiếu niên bừng tỉnh đại ngộ: "Cho nên, ngài đã cứu ta, muốn để ta trở thành thánh quân, ngăn cả trận náo động này."

Nàng mỉm cười gật đầu: "Ta âm thầm quan sát ngươi một thời gian, ngươi thông minh hiếu học, làm người khiêm tốn, phẩm hạnh lương thiện, so với đại ca ngươi tốt hơn nhiều. Lần này ngươi sở dĩ kết đan thất bại, liền là đại ca ngươi từ giữa làm khó dễ."

Thiếu niên Yến Già ánh mắt buồn bã: "Hoàng huynh.... hắn làm sao sẽ..."

Khương Dịch hướng hắn ngoắc ngón tay, hắn chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, ngọc bội hình rồng đeo ở bên hông liền hướng lòng bàn tay Khương Dịch bay đi.

Khương Dịch cầm ngọc bội, dùng sức bóp, ngọc bội theo tiếng mà vỡ, một sợi khí đen dật tán ra, bị nàng một miệng thổi tan.

"Hắn đưa cho ngươi ngọc bội bị gieo linh hồn tà ác, lúc ngươi kết đan lurbf sẽ quấy nhiễu nguyên thần ngươi, khiến nguyên thần ngươi dật tán, nặng thì chết, nhẹ thì mất trí."

Yến Già rũ mắt xuống, đôi tay đặt trên đầu gối không nhịn được nắm chặt, trên mu bàn tay trắng nõn nổi lên mạch máu xanh nhạt, lộ ra nội tâm bi thương và khiếp sợ của hắn.

"Hắn tư chất cũng không kém, chính là tâm tính không tốt." Khương Dịch liếc mắt nhìn hắn một cái, "Ta thấy ngươi nặng tâm tính nhất, ngươi tuy bị hỏng căn cơ, nhưng công pháp tu hành Tứ Hồn ta có thể giúp ngươi bù đắp nguyên thần thiếu do tổn hại. Từ hôm nay trở đi, ngươi liền bái vào môn hạ ta đi."

Yến Già nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt toát ra vui mừng, run giọng kêu: "Sư, sư tôn..."

Khương Dịch nhẹ nhàng cười: "Tứ Hồn tộc mỗi thời chỉ có một người, ngươi xem như người thứ hai. Nhưng mà, ngươi là tu luyện công pháp tộc của ta, cũng chung quy cùng ta khác biệt."

Yến Già nói: "Sư tôn có thể tự nghĩ ra tông môn."


Khương Dịch sờ sờ cằm: "Cũng là có thể."

Yến Già lại nói: "Gọi là Hồn tông được không? Sư tôn liền là Dịch tôn?"

Khương Dịch cười: "Tông môn chỉ có hai người, sợ là có chút mất mặt."

"Nhưng hai người này, lại có một người là thần minh đương thời." Yến Già ôn thanh cười nói.

Khương Dịch cũng cười nói: "Còn có một người tương lai là đế quân. Ừm, không mất mặt."

Yến Già ôn hòa mà nhìn chăm chú nàng, đem khuôn mặt nàng khắc thật sâu vào đáy lòng, hình dáng kia ngày một sâu hơn, ở trên tim khắc ra máu tới, đau đớn lại tanh ngọt.

Nàng nói Yến Chiêu tàn nhẫn độc ác, thủ đoạn thông thiên, mà hắn còn non nớt, không nên cùng hắn ta đánh bừa, huống chi chư hầu như hổ rình mồi, có Yến Chiêu bộc lộ mũi nhọn vì hắn chắn mũi tên, hắn mới có thể an tâm tu luyện.

Hắn nghe xong lời nàng nói, giấu tài, để lại cho người ngoài biểu hiện giả dối của một kẻ mất trí say rượu, mỗi ngày ở trong tiểu viện, tiếp thu dạy dỗ của nàng.

Nàng một bên uống rượu, một bên chỉ điểm hắn tu hành.

"Nguyên thần và thân thể là hai bộ phương pháp tu hành, thế nhân tu hành là từ ngoài vào trong, cường thể xác trước rồi sau đó cô đọng nguyên thần, Hồn tông chúng ta không cần loại phương pháp lạc hậu làm nhiều công ít này." nàng vươn ngón tay ra ở trong hư không phác họa ra một vài bức bản đồ, "Ngươi hình dung trời đất, mang mình dung nhập trong trời đất, tiếp nhận linh khí nhập khiếu, lấy nguyên thần tiếp thu linh khí tôi luyện."

Hắn theo lời mà làm, nàng mỉm cười gật đầu.

"Trẻ nhỏ dễ dạy. Hỗn độn khí phân trời đất, bay lên là thanh khí, ngưng hóa thành sao trời, Thần tộc thượng cổ liền ra đời ở sao trời, huyễn hóa từ thanh khí. Hình dùng sao trời, liền có thể tiếp nhận thanh khí, dù cho lại thiếu, cũng mạnh hơn trọc khí vạn phần."

"Ta lại nói cho ngươi một bí mật." nàng hơi ợ một tiếng, "Thật ra trong lòng người, cũng có một tia thanh khí, cho nên Thần tộc mới cần Nhân tộc cung phụng tín ngưỡng, cướp lấy thanh khí trong lòng người vì mình dùng. Tia thanh khí này ra đời ở trong đại bi đại hỉ, chỉ là đại hỉ hiếm có, đại bi thường thấy, cho nên...." nàng nhíu mày, không muốn nói thêm gì nữa.

"Sư tôn, đạo mà ngài tu hành, cùng Thần tộc giống nhau sao?" hắn hỏi.

"Tương tự." nàng nhàn nhạt nói, "Ta hấp thu chính là chúng sinh nguyện lực, liền là một tia thanh khí trong lòng chúng sinh. Nhưng có điều, tất có trả giá, thiên địa chi đạo, ở chỗ không đổi. Ta từ chúng sinh có được, liền có ngày trả lại."

"Ngày trả lại..." thiếu niên trong lòng run lên, "Là khi nào?"

"Đạt thành mong muốn, tai ách trừ khử, liền là ngày ta lui thân." nàng bình thản mà nói đến ngày về của mình, "Này không phải chuyện ngươi nên để ý, khi đó ngươi cũng có thể một mình đương đầu. Ngươi tuy tu hành công pháp của tộc ta, lại cũng chỉ là phàm nhân, theo ta dạy cho ngươi mà làm, trong vòng trăm năm nhất định có thể tấn chức Pháp Tướng, trong hai trăm năm bình định thiên hạ, còn có bảy trăm năm đủ để ngươi an hưởng thái bình."

Chỉ có ba trăm....

Yến Già rũ mi mắt xuống, lông mi dày che đi hai tròng mắt đen tối, cũng che đi tâm tư hắn không thể nói.

Hắn may mắn biết bao, được lọt vào mắt xanh của thần minh.

Rồi lại bất hạnh biết bao, chỉ có thể có được ngắn ngủi mấy trăm năm.

Gặp qua biển người, sao có thể cam tâm khuất cư ở đáy giếng.

Gặp qua người sáng rực rỡ, sao có thể chịu đựng bóng tối vô tận.

Hắn nhìn Khương Dịch vô tình nở ra nụ cười minh diễn, bỗng nhiên hiểu vì sao tượng Thần Nông không có mặt.

Thần minh nếu có dung nhan khuynh quốc, quỳ lạy này liền nhiều vài phần ý nghĩ xằng bậy không nên có.

Muốn khinh nhờn, muốn độc chiếm.

Hắn làm bộ lơ đãng mà tới gần, đầu ngón tay vuốt v e góc áo hơi lạnh của nàng, chỉ là ngửi được một trận hương mát nhàn nhạt, cũng đủ để hắn rung động nhiều ngày.

Nhưng nàng luôn là cách xa xa, ánh mắt cũng rất ít khi dừng lại ở trên người hắn, nàng nhăn hai hàng lông mày duyên dáng lại, nhìn lòng người phức tạp trong thâm cung, thỉnh thoảng cũng sẽ phát ra cảm thán — lòng người không cổ*

(*Nhân tâm bất cổ: câu này có ý là lòng người gian trá bạc bẽo, không được đôn hậu chất phác như người ngày xưa. Cảm khái người đọc sách trong xã hội khí chất xấu đi, mất đi sự đôm hậu hiền lương mà trở nên xảo trá giả dối, tâm địa không còn được hiền lương như người ngày xưa.)


Trong cung này ngươi lừa ta gạt ô uế mắt nàng.

Hắn chỉ có thể càng thêm cẩn thận mà giấu đi tham niệm và d*c vọng, sợ nàng biết, vứt bỏ hắn.

Cách đến càng gần, liền càng nghiêm khắc với bản thân, chỉ khi nàng không ở bên cạnh, mới có thể làm càn mà nhớ nhung.

"Sư tôn, phàm nhân cùng thần minh khác biệt ở nơi nào?"

Hắn giả vờ như vô ý mà hỏi, nổi lên tâm tư muốn thành thần.

"Thần minh không vụ lợi ích kỷ."nàng nhàn nhạt nói.

"Nếu có tâm tư thì sao?" hắn hỏi.

Nàng hơi cau mày, nghĩ nghĩ: "Hoặc là thành thần, hoặc là thành ma."

"Vậy phàm nhân nếu là không vụ lợi, liền có thể thành thần sao?" hắn lại hỏi.

Khương Dịch khẽ cười một tiếng: "Thần minh từ lòng người mà sinh, mỗi người đều có thể thành thần. Nhưng nếu chỉ là muốn có được lực lượng của thần minh, lại không gánh vác sứ mệnh của thần minh, liền chỉ là ma."

Yến Già nghĩ thầm — Thì ra hắn là nhập ma.

"Thần minh có sức mạnh áp đảo, ngài vì sao không tự xưng đế?" hắn nhẹ giọng hỏi.

"Ta nếu là đế, tai họa liền là vì ta dưng lên." Khương Dịch bất đắc dĩ lắc đầu, "Ta cũng từng nghĩ tới, làm sao mới có thể đáp ứng mong muốn của chúng sinh, khiến thiên hạ thái bình, trời yên biển lặng, nhưng đọc sách cất ở Thiên Lộc Cung, tựa hồ chỉ có một đường thánh quân."

Yến Già mỉm cười nói: "Thì ra, thần minh cũng không phải cái gì cũng làm được."

"Thần minh sinh ra đã hiểu biết, lại không phải toàn trí toàn năng." Khương Dịch chống má nhíu mày nhìn ra phương xa, "Dù cho có thánh quân, nhiều nhất cũng chỉ có thể thịnh thế đến ngàn năm, làm sao có thể được muôn đời thái bình?"

Yến Già nhìn sườn mặt xinh đẹp duyên dáng, trong lòng một mảnh mềm ấm, gắt gao nắm chặt đôi tay, cố nén tham niệm ôm ánh trăng vào lòng.

Không thái bình, liền đúng....

Nếu là muôn đời thái bình, thần minh lại như nào giáng lâm....

Đáy lòng hắn thế nhưng sinh ra ý niệm đáng sợ như vậy.

"Ngươi về sau có thể chọn một thánh quân kế nhiệm." nàng đột nhiên quay đầu nhìn hắn, thần sắc nghiêm túc, "Ngươi tuổi cũng không nhỏ, nên chọn một vương phi thích hợp."

Trong lòng mềm ấm nháy mắt kết thành hàn băng.

Thanh niên tuấn mi đẹp đẽ, đã không phải thiếu niên ngây ngô ngày xưa, hắn duy trì tao nhã tươi cười nhiều năm không đổi, giọng thấp mềm: "Sư tôn hy vọng ta cưới một vương phi như nào?"

Nàng nói: "Thiếu nữ tên là A Hằng ở Mặc vương phủ, liền rất tốt."

Hắn rũ mắt cười nhạt: "Chính là nàng ái một hoàng huynh."

Nàng nhíu mày: "Thật đáng tiếc, ngươi cẩn thận tìm xem, ta cũng sẽ giúp ngươi để ý."

Lòng bàn tay chảy ra máu, đau đến trái tim, lại không dám khiến nàng nhìn ra chút nào.

Không dám để nàng biết, trong lòng mình sớm đã có người, dù cho giấu đến càng sâu, đã lừa gạt nàng, cũng lừa không được chính mình.

Từng đêm từng đêm mà nhớ nhung, si niệm điên cuồng mà âm thầm sinh sôi đêm dài.


Hắn không chỉ muốn ôm ánh trăng vào lòng, thậm chí muốn độc chiếm nàng.

Ở trong mộng của hắn, nàng cười đặc biệt động lòng người, không lạng lùng xa cách như ban ngày, nàng sẽ chủ động tiếp cận vòng tay hắn, cho phép tay hắn chạm vào khuôn mặt nàng, thân thể nàng. Hắn ban ngày càng chịu dựng đớn, ban đêm liền càng điên cuồng mà xâm chiếm nàng, giải tỏa tất cả d*c vọng và khao khát không dám bộc lộ.

(Cha nội này đúng điên cmn luôn)

Nàng là thần minh, sao có thể hiểu tâm tư của một cái nam tử phàm tục ti tiện bất kham. Ở trong mắt nàng, hắn chỉ là một đệ tử có hy vọng trở thành thánh quân, giữa bọn họ, tên là thầy trò, lại cũng bất quá là một hồi giao dịch rõ ràng, thậm chí nội dung giao dịch này đều cùng nàng không có quan hệ. Một khi đạt thành mong muốn, kết cục của nàng là chết.

Nàng không sợ chết, chỉ có hắn đang sợ.

Làm sao mới có thể vĩnh viễn mà chiếm hữu nàng?

Hắn khổ tư hồi lâu, đọc điển tịch, cuối cùng có đáp án.

Phàm nhân là không chiếm được thần, trừ phi hắn cũng thành thần.

Vì thế hắn lần lượt cố ý, vô tình mà đánh cắp bí mật tu hành của nàng, đọc điển tịch tuyệt mật ở Thiên Lộc Cung, từ xưa đến nay bao nhiêu Pháp Tướng tôn giả đều theo đuổi con đường trường sinh, đường thành thần, đến tột cùng giấu ở nơi nào?

Tu đạo chính thống đi không thể đi theo đường này, vậy huyết tu, ma tu thì sao?

Thần minh các nơi trong truyền thuyết dân gian, hắn đều tra qua, phàm là có một tia khả năng, hắn cũng không muốn từ bỏ.

Sau khi Tân Quang đế băng hà, hắn đương nhiên mà đăng cơ làm đế. Mặc vương phủ vì thảm án bị đóng cửa, không người dám tới gần, góc phủ này bị phủ đầy bụi bí ẩn, thành vương quốc ngầm của hắn. Đầu tiên là thiên lao tử tù hoàng thành, sau là lưu dân không thân không thích, từng sinh mệnh trở thành đá kê chân thăm dò con đường thành thần của hắn. Hắn mở xẻ từng khối máu thịt còn sống ra, ý đồ nhìn thấu bản chất sinh mệnh.

Như nào là sống? Là trái tim đập, hay vẫn là Thần Khiếu dao động.

Như nào là tình? Là tâm động, hay vẫn là thần động?

Máu tươi nóng bỏng dính đầy đôi tay, kêu r3n thê lương không dứt bên tai, hắn lại thản nhiên, nhìn quen cái chết lòng càng ngày càng thờ ơ.

Hắn mỗi lần đều sẽ rửa sạch đôi tay trở về gặp nàng, hắn mang theo tươi cười tao nhã không có chút sơ hở cùng ẩn nhẫn khắc chế.

"Chư hầu khởi xướng chiến tranh, ngươi vì sao không dùng quân cờ mai phục nhiều năm, bình định phản loạn?" Khương Dịch nhíu mày chất vấn.

"Sư tôn không cần nóng vội, chưa đến thời cơ tốt nhất để ra tay, cần phải đợi bọn họ suy yếu lẫn nhau, lại cho một đòn trí mạng, lúc này tùy tiện ra tay, chỉ càng tăng thêm thương vong." hắn mỉm cười giải thích.

Khương Dịch cũng không có hoài nghi dụng tâm của hắn, trên đời này làm sao đế vương đầy hứa hẹn cam tâm làm con rối, chư hầu tọa thực làm đại, tự lập làm vương?"

Nhưng khăng khăng có hắn như vậy kẻ điên nhìn như lý trí.

Hắn không muốn như nàng mong muốn, không muốn thiên hạ thái bình, nàng nếu lại tâm sự phất áo mà đi, để lại một mình hắn ngồi ôm thiên hạ, lại có gì vui vẻ?

Nhưng chung quy nàng vẫn là hoài nghi hắn, một khi có điều hoài nghi, hắn liền không chỗ nào che giấu.

Nhìn thi thể đầy đất, tàn hồn trong gương, khuôn mặt thần minh kia ấm áp rồi lại xa cách, lần đầu tiên lộ ra biểu cảm mơ hồ, tức giận, bi thống, này lại khiến nàng thoạt nhìn càng giống con người.

"Yến Già, ngươi đến tột cùng đã làm cái gì?" giọng nàng run rẩy, hô hấp cũng trở nên trầm trọng.

"Sư tôn." Yến Già nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng, hướng nàng đến gần một bước.

Nàng đột nhiên lùi lại, phất tay áo tức giận nói: "Ngươi quỳ xuống!"

Hắn giật mình, lại vẫn là ở trước mặt nàng quỳ xuống, giống như rất nhiều năm trước, nhu thuận khiêm tốn, không hề có ngạo khí và tôn quý của đế vương.

Nàng nhìn xuống khuôn mặt tuấn mỹ ôn nhuận của thanh niên, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nàng cũng không dám tin, đệ tử chính mình nhìn lớn lên, thế nhưng ở sau lưng nàng phạm phải táng tận lương tâm như thế, tội ác mất hết nhân tính!

Nàng cắn răng một cái, giơ tay phủ trên trán hắn, linh lực gần như thô bạo mà phá mở Thần Khiếu hắn, tìm kiếm ký ức của hắn. Những cảnh tượng máu me khiến người buồn nôn từng màn ùa vào trong đầu nàng, nàng tận mắt nhìn thấy thanh niên thờ ơ mà lạnh lùng mổ xẻ từng sinh mệnh còn sống, từ những tù nhân đáng chết, đến người vô tội, thậm chí phụ nữ, trẻ em, người già....

Sắc mặt hàng càng ngày càng trắng, tâm thần đại chấn, trong cổ họng một tanh, máu tươi liền tràn ra khóe môi.

"Yến! Già!" nàng một chưởng đánh ra, đánh vào ngực hắn, đem hắn đánh bay xa ra ngoài.

Đế vương trẻ tươi sau lưng đụng phải tường đá cứng rắn, trên tường vết nứt giống nhện giăng tơ, ngực hắn đau nhức, khí huyết cuồn cuộn, máu tươi khó có thể ức chế mà trào ra cổ họng. Hắn lại thản nhiên bản thân đau xót, một đôi đồng tử đen nhánh nhìn chằm chằm Khương Dịch, toát ra quan tâm cùng đau lòng, nói giọng khàn khàn: "Sư tôn, người bị thương rồi."

Khương Dịch lảo đảo đứng vững bước chân, mặt như sương lạnh: "Là ta nhìn lầm rồi, ngươi cùng Yến Chiêu, cá mè một lứa, năm đó ta không nên cứu ngươi. Ta truyền cho ngươi công pháp, giúp ngươi bình định thiên hạ, ngươi còn có cái gì không thỏa mãn?"

Yến Già thấp cười: "Sư tôn, người nhìn không rõ sao.... ta muốn thành thần, thần cùng người giống nhau."


Ánh mắt của nàng càng thêm lạnh nhạt, dù cho là nhìn một con sâu, cũng chưa từng lạnh băng như thế.

"Nhân tâm không đủ, chỉ biết thành ma."

Nàng chậm rãi hướng hắn đến gần, lòng bàn tay trái ngưng tụ linh lực sát khí nghiêm trọng.

"Là ta đã nhìn sai người, sai phạm phải, hôm nay, liền tự ta tới kết thúc cái sai lầm này."

Yến Già tựa hồ không sợ chết, như cũ dùng đôi mắt ôn nhu lưu luyến chăm chú nhìn nàng, chỉ là nhiều vài phần đau thương.

"Sư tôn, người liền không muốn biết, ta vì cái gì có chấp niệm thành thần sao?"

Nàng lạnh lùng nói: "Thế nhân toàn đòi hỏi trường sinh bất lão quá đáng, thiên hạ vô địch."

"Ta không cầu những thứ đó." hắn ho nhẹ một tiếng, phun ra một chút bọt máu, giọng khàn khàn mềm nhẹ: "Ta chỉ cầu cùng một người bên nhau lâu dài."

Nàng đi tới trước mặt hắn, giật mình, giữa mày nhăn lại.

Một bàn tay hơi lạnh thình lình nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, cho phép linh lực ở lòng bàn tay nàng đánh vào vai trái, hắn mặt lộ vẻ thống khổ cùng ủy khuất, nàng theo bản năng triệt hồi một nửa lực lượng, bị lôi kéo nửa quỳ xuống, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.

"Người nọ, tên Khương Dịch." đôi mắt hẹp dài ý cười thiêu đốt điên cuồng đến cực điểm, khóe mắt màu đỏ tươi, gần như cắn nuốt tất cả lý trí của hắn, khiến hắn xem nhẹ đau nhức ở cánh tay trái đứt gãy, đơn giản là giờ khắc này nàng cách hắn gần như thế, linh lực của nàng khắc vào trong xương tủy hắn.

Hắn buông lỏng cổ tay nàng ra, lại vuốt mặt mày kinh ngạc của nàng.

"Sư tôn thân yêu..." môi lạnh nhạt vì trọng thương mà mất hết huyết sắc, rồi lại bị máu tươi nhuốm đến đỏ tươi, nói ra từng chữ khiến người kinh ngạc, "Ta có ngày hôm nay, đều là nàng một tay tạo thành."

"Nàng muốn thành chính là thánh quân, lại tự tay đẩy ta nhập ma.

"Nàng muốn cứu vớt chúng sinh, chúng sinh lại vì nàng mà chết."

"Nàng muốn trừ khử hạo kiếp, hạo kiếp lại vì nàng dựng lên."

Hắn mỗi một chữ đều khiến sắc mặt nàng càng trắng một phần, thần hồn cự chiến, hơi thở hỗn loạn, dù cho cắn chặt môi dưới, cũng không ngăn được máu tươi từ khoe môi trào ra.

Yến Già bỗng nhiên cong môi cười.

Bốn phía chợt rơi vào một mảnh tĩnh mịch, mùi xác tràn ngập, linh khí cấm tiệt.

Nàng lòng trầm xuống, đột nhiên đẩy hắn ra, lui về phía sau.

"Pháp trận." giọng nàng suy yếu khàn rất nhiều, "Ngươi sớm có mưu tính.... Cố ý đem ta lừa đến tận đây, đánh vỡ hành động của ngươi, lại dùng lời nói tổn thương tâm thần ta, dùng pháp trận vây khốn ta."

Thân hình hắn từ nơi xa biến mất, tiếng cười trầm thấp từ ngoài pháp trận truyền đến.

"Ta biết nàng đã nghi ngờ, nếu không thể gạt được nàng, liền phải tìm một thời cơ thích hợp nói chân tướng cho nàng." hắn nâng tay phải vẫn có thể động đậy lên, chống môi ho nhẹ vài tiếng, lau máu tươi khóe môi đi, lại cúi đầu nhìn thoáng qua tay trái gần như hoàn toàn đứt gãy. "Sư tôn, nàng vẫn là mềm lòng, vừa nãy nếu là không thu hồi tay, trái tim ta đều đã hủy diệt."

"Ta không nên mềm lòng." nàng lạnh lùng nhìn đôi mắt đen tối của hắn, "Ngươi quá tâm cơ, ta xong chưa từng nhìn thấu."

"Không." đáy mắt hắn dâng lên một trận buồn bã, "Sư tôn, nàng nếu cho ta nhiều vài phần mềm lòng thì tốt rồi. Nàng đối ta một tia mềm lòng này, cùng đối một con sâu, một tiện dân không có khác nhau chút nào. Ta muốn, nhưng không chỉ là một chút này."

"Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì!" nàng cau mày, lạnh giọng chất vấn.

Hắn cười nhẹ siết chặt pháp trận, kéo thân thể tàn phế đến gần nàng, cho đến khi cùng nàng gần trong gang tấc.

Hắn tham luyến mà ở bên gáy nàng nhẹ ngửi một ngụm, ngửi thấy mùi hương thanh nhã trên người nàng — rõ ràng thánh khiết như thế, rồi lại mê hoặc lòng người như vậy.

Hắn mở đôi mắt hẹp dài đầy dục niệm và điên cuồng, nhìn thẳng vào nàng.

"Ta muốn đem nàng kéo xuống thần đàn, biến thành của mình ta." môi mỏng đỏ thắm nói lời cuồng vọng khinh nhờn thần minh.

"Nếu thiên hạ thái bình, đại giới là mất đi nàng, ta đây liền muốn thiên hạ này chiến loạn liên miên, sinh linh lầm than!"

"Nếu ta không thể thành thần, liền thành ma cũng là có thể."

"Ta muốn sư tôn, chỉ độ một mình ta."

(你疯了)