Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 7: 7: Người Liễu Gia Đến






Gã họ Ngụy thấy mọi người đối xử với mình như vậy, nhìn Trần Vũ tức giận nói: "Ngươi ngậm máu phun người, ngươi dựa vào cái gì mà dám nói ta là hung thủ?"
"Ngụy huynh nói không sai, ta là y sư chứ không phải khâm sai đại nhân, làm sao phán đoán như mấy vị đại nhân kia được?" Trần Vũ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
"Vậy sao ngươi lại vu khống ta? Ngươi có biết hậu quả của việc này là gì không?" Người họ Ngụy nghe vậy liền nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng hỏi.
Trần Vũ không để ý quá nhiều, tùy ý nói tiếp: "Ngụy huynh đâu cần gấp gáp như vậy, ta vẫn chưa nói xong mà?!"
Thấy tên kia đã im lặng, Trần Vũ mới mở miệng: "Thật ra không chỉ có nguyên nhân đó, mà từ khi tới chỗ này, ta thấy vị trí nơi đây không được bình thường.

Các ngươi thử nhìn xung quanh xem, nơi đây chỉ có một phía là thoáng gió, nhưng ba phía còn lại đều u ám không nhìn thấy gì, không phải chỗ thích hợp để ẩn nấp hay sao?"
"Nhưng tới khi dùng thức ăn, ta phát hiện bên trong có mấy loại dược liệu như Nhuyễn Hương Hoa, Tán Hồn Thảo là hai loại dược vật chính để làm tê liệt cơ thể, nên ta bắt đầu sinh lòng nghi ngờ." Trần Vũ suy tư, vẫn chưa đưa ra hung thủ.
Ngụy Khang nghe vậy thì cười lớn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Trần Vũ: "Trong thức ăn có độc, ta làm sao biết được? Hơn nữa mấy cái mà ngươi nói, dường như không có một chút quan hệ với ta thì phải?"
Những người khác vẫn không lên tiếng, nhưng dưới kinh nghiệm lịch lãm nhiều năm của bọn họ, thừa biết chỗ này nơi tốt để ẩn nấp.
Bất quá, nơi đây cũng là chỗ tốt để tránh né ánh mắt của kẻ khác, gã họ Ngụy kia chọn chỗ này không có gì không đúng.
"Bất quá, sau hai điểm nghi vấn trên, ta vẫn chưa thể kết luận ngươi là hung thủ.

Nhưng trong lúc mọi người dùng bữa, chỉ có một mình người là không ăn uống, cho dù vị huynh đệ kế bên có mời thế nào, ngươi cũng không ăn dù chỉ một miếng, lúc đó ta đã biết hung thủ là ai rồi! Có điều không ngờ lại có nhiều người mai phục như vậy, thật khiến ta cảm thấy ngoài ý muốn." Trần Vũ cười cười, ánh mắt nhìn thẳng vào người đối phương.

"Nhưng...! nhưng ngươi đã hạ độc bọn chúng từ khi nào?" Người họ Ngụy không ngờ mình bị nhìn thấu một cách triệt để như vậy, run rẩy hỏi ngược lại.
"Ha ha, việc này không phải ngươi đã giúp ta một tay hay sao?" Trần Vũ cười cười, liếc mắt nhìn lên cành cây phía trên.
Ngụy Khang giận run người, hắn không ngờ mình lại là người hại những tên hắc y nhân kia.
Trần Vũ cười như không cười, lạnh nhạt nói tiếp: "Ngươi có nhớ lúc trước ta nhờ ngươi mang gùi thuốc treo lên phía trên hay không? Tuy nói là treo trên để tránh chuột gặm, nhưng thực chất ta đã mở nắp hai bình Mê Hồn Tán, để chúng theo gió lan ra khắp nơi.

Tới khi đám hắc y nhân kia xuất hiện, mười phần đã dính ám chiêu của ta rồi!"
"Ta có điểm không rõ?! Nếu đúng như lời Trần công tử nói, vậy chúng ta phải bị hôn mê trước mới đúng, còn đằng này..." Tô Nguyệt suy nghĩ cả buổi cũng không ra nguyên nhân, đành thấp giọng hỏi.
"Tô tiểu thư hỏi rất hay! Thật ra Mê Hồn Tán kia chỉ là loại bán thành phẩm, dược lực bên trong không mạnh lắm, người hít phải không lập tức ngất liền, bởi vậy ta chỉ cần ngồi ăn chờ đợi kết quả là được." Trần Vũ có phần tán thưởng, gật đầu giải thích.
"Nhưng giải thích như vậy cũng không đúng lắm, dù sao thời điểm treo cái gùi thuốc kia lên, cũng cách thời điểm những tên hắc y nhân kia rất lâu, mà chúng ta ngồi ở đây lâu như vậy, theo lý phải bị ảnh hướng trước mới đúng?" Dương Triệu lắc đầu, không cho lời này là thật.
"Làm sao ta biết được?!" Trần Vũ cười cười, không để ý tới mọi người nữa, tìm một gốc cây gần đó ngả lưng dựa vào.
Tô Lâm gãi gãi đầu nhìn Tô Nguyệt, Tô Nguyệt cũng không hiểu lắm, ánh mắt dời sang những người khác.
"Không lẽ là vỏ cây có mùi hương đặc biệt mà hắn cho chúng ta ăn lúc trước?!" Liễu Nghiên mơ hồ nhớ tới chuyện gì đó, thấp giọng nói.
Những người khác nghe được thì ngẩn ra, từ lúc đầu tới giờ, Trần Vũ chỉ cho bọn họ ăn đúng một thứ, đó là vỏ cây kia.
"Cái này thì ta biết, loại vỏ cây vị Trần công tử kia cho chúng ta ăn là Quế Chi Thụ.


Loại này ở quê ta có rất nhiều, chúng sinh trưởng rất chậm, quanh năm chỉ thu hoạch được hai lần, ngoài mấy công dụng bình thường khác, thì nghe nói nó còn công dụng làm cho thần trí minh mẫn, tránh bị mê dược làm bất tỉnh thì phải?" Gã phu xe của Liễu Nhiên tiểu thư lên tiếng, nhưng cũng không dám chắc chắn.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đã có cái nhìn khác về thiếu niên trước mặt, luận về thực lực có thể hắn không bằng bọn họ, nhưng luận về tâm cơ, có lẽ đã bị hắn đánh gục mấy chục lần rồi.
"Hóa ra đều do Ngụy Khang ngươi âm thầm sắp đặt, tốt, tốt lắm, uổng công cho lão gia trọng dụng ngươi, nhưng ngược lại thì sao? Ngươi lại giúp người khác ám toán chúng ta, ngươi làm ta quá thất vọng!" Dương Triệu trầm giọng, ánh mắt tràn đầy sự thất vọng.
Ngụy Khang nghe vậy khẽ run, ánh mắt đầy sát khí nhìn Trần Vũ, như muốn một đao giết chết tên tiểu tử trước mặt này.
Tất cả tính toán, cũng bởi vì tên tiểu tử chết tiệt này mà thất bại.
"Ngươi hận ta sao? Yên tâm, bên này còn rất nhiều người hận ngươi hơn ta nữa đấy?" Trần Vũ không có mở mắt, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí của đối phương.
Ngụy Khang thừa biết Trần Vũ đang ám chỉ ai, có điều hiện giờ không thể vận chuyển huyền khí, mà bên kia có nhiều người như vậy, chạy cũng không cách nào chạy được.
Hắn liền quỳ xuống, bò lại gần Liễu Nghiên tiểu thư, khóc lóc van xin: "Liễu tiểu thư, xin tha cho thuộc hạ một mạng, thuộc hạ nhất định sẽ khai ra người đứng sau lưng, nguyện lấy công chuột tội."
Liễu tiểu thư nhìn thuộc hạ của mình một cách chán ghét, đi ra sau lưng Dương Triệu, không muốn nhìn thấy tên cặn bã này nữa.
"Liễu tiểu thư...!Dương đại ca...!tha cho ta..." Ngụy Khang khóc lóc, tiếp tục van xin.
"Dương huynh đệ, à không, Dương tiền bối, có thể giao tên này cho chúng ta một chút được không, bọn ta có vài câu muốn hỏi hắn." Tô Lâm bước tới ôm quyền hướng người trung niên.
"Được, các ngươi cứ tùy ý, đừng giết chết là được." Dương Triệu không chút chần chừ, liền gật đầu đồng ý.

"Ta ta...!Dương đại ca..." Còn chưa kịp cho tên Ngụy Khang kia nói hết lời, Tô Lâm phất tay, đám người Tô gia lập tức lao vào đấm đá túi bụi.
"Cẩu tặc nhà ngươi dám ám toán chúng ta này...!dám ám toán chúng ta này..." Sau đó là nhiều tiếng chửi rủa vang lên, kèm theo vài âm thanh vô cùng sướng tai.
Tô Nguyệt cũng không có ngăn cản, nàng hận tên kia còn không hết, làm gì có chuyện dễ dàng tha thứ như vậy.
Sau một tuần trà, bọn họ liền trả lại Ngụy Khang cho Dương Triệu, có điều giờ hắn đã thành một tên đầu heo.
Sau đó người Tô gia và Liễu gia chia nhau đem mấy tên hắc y nhân trói lại, hơn nữa còn dùng một loại thủ thuật gì đó, tránh bọn chúng tự sát.
"Đa tạ Trần công tử đã tương trợ, nếu tương lai có gì cần trợ giúp, cứ việc tới Liễu Phủ tìm ta là được." Liễu Nghiên hành lễ, giọng nói êm tai vang lên.
"Không có gì, chỉ là chút tài mọn.

Nếu ta không ra tay, thì người chết chính là ta rồi!" Trần Vũ nhẹ gật đầu một cái, sau đó qua chỗ của Tô gia ngồi xuống.
"Trần công tử, Tô tiểu thư, mấy tên này có thể giao cho Liễu gia chúng ta xử lý được không? Về sau nhất định sẽ có hậu tạ!" Dương Triệu tiến tới hành lễ, ra vẻ khó xử.
Lần này xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, chắc chắn cao tầng Liễu gia sẽ không dễ dàng bỏ qua, nên hắn phải an bài cho thỏa đáng.
"Dương tiền bối quá lời rồi, hết thấy mọi thứ cứ theo lời ngươi mà làm, bọn ta nhất định không có ý kiến gì." Tô Nguyệt trả lời một cách khôn ngoan.
Nàng biết Liễu gia ở kinh thành là một thế lực lớn, cho nên không cần gây khó dễ bọn họ làm gì.
Mặc dù nàng rất muốn đem mấy tên này đi xử trí, nhưng cái được không bằng cái mất, cho nên thuận nước đẩy thuyền là được.
"Đa tạ Tô tiểu thư!" Dương Triệu cảm tạ, sau đó hướng Trần Vũ thi lễ một cái.
Thấy mọi chuyện đã ổn thỏa, Dương Triệu lấy trong người ra một cây pháo hiệu, phóng lên trời, sau đó trên trời liền hiện lên một chữ "Liễu" vô cùng lớn.

"Chỗ này cũng gần với địa bàn hoạt động của Liễu gia, tin chắc không lâu sẽ có người tới tiếp ứng chúng ta!" Dương Triệu thở dài một cái.
Lần này mọi người không nói gì, hết thẩy đều tụ tập lại cùng một chỗ, bốn người Trần Vũ, Liễu Nghiên, Tô Nguyệt và Tô Lâm đều ngồi chính giữa.
Xung quanh là mấy chục tên thị vệ, bọn họ đều cầm đao, cẩn thận đề phòng xung quanh.
Những người ở đây đều rõ trong lòng, nếu đã bị ám toán, nhất định phía sau vẫn còn người đang chờ đợi bọn hắn, cho nên ai nấy đều mong có người tiếp viện.
Quả nhiên không tới một canh giờ sau, phía xa xa truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập, số lượng không dưới trăm người.
"Có người tới!" Một tên thị vệ của Tô gia lên tiếng.
"Không sao, đó là người của chúng ta!" Dương Triệu khoác tay, ra hiệu mọi người không cần lo lắng, sau đó bước ra ngoài đón quân tiếp viện.
Dẫn đầu Liễu gia lần này là ba gã cao thủ Linh Vũ Cảnh, phía sau gần cả trăm tên Khí Vũ Cảnh, trong đó còn có cả chục tên Huyền Vũ Cảnh, khiến đám người Tô gia hít vào một hơi khí lạnh.
"Dương Triệu, chuyện này là thế nào?" Gã dẫn đầu tên Huyền Nhất, phóng xuống ngựa, ánh mắt nghiêm túc hỏi thăm.
"Sự tình gấp gáp, chúng ta phải mau chóng lên đường, trên đường đi ta sẽ kể lại toàn bộ sự việc cho các vị nghe." Dương Triệu thở dài, hướng đám người tiếp viện nói.
"Tốt, chúng ta chuẩn bị lên đường trong đêm!" Một gã Linh Vũ Cảnh khác gật đầu đáp ứng.
Mấy người Tô gia liền thu dọn đồ đạc, sau đó lên xe ngựa khởi hành, tránh đêm dài lắm mộng.
Trên đường đi, Dương Triệu bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện cho ba người kia nghe, khi nghe xong, bọn họ vô tình nhìn về chiếc xe ngựa mà Trần Vũ đang ngồi.
"Tuổi còn trẻ mà tâm cơ sâu như vậy, sư phụ người này chắc cũng không phải người tầm thường, nên cẩn thận người này một chút thì hơn." Một tên Linh Vũ Cảnh khác lên tiếng.
Những người khác cũng gật đầu đồng ý, sau đó âm thầm giữ khoảng cách với đám người Tô gia, Trần Vũ.