Thiên Di

Chương 85: Âm mưu




Mặc Chiêu mặc y phục màu trắng, trên mặt đeo mạng che, trầm mặc đứng cạnh bên cửa sổ.

Từ nơi này nhìn xuống, không chỉ nhìn thấy người đến người đi, hết thảy thanh âm ồn ào vọng lại từ võ đài cũng đều nghe được. Âm thanh càng lúc ồn ã, trong lòng Mặc Chiêu căng thẳng lạ kỳ, giữa hai hàng chân mày hằn một nếp nhăn sâu. Không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy có chuyện gì không tốt sắp xảy đến.

Linh tinh chuẩn xác từ trước tới giờ khiến Mặc Chiêu không sao yên tâm được.

"Chủ tử, mời người dùng trà."

Mặc Chiêu vươn tay, đón lấy chén trà nóng hớp một ngụm, lúc ấy mới thấy cả người thư thái chút ít. Võng Dao ôm khay trà rỗng đứng sang một bên, dịu dàng nói:"Còn nửa canh giờ nữa mới đến giờ thi đấu. Chủ tử, cả đêm qua người đã không ngủ, người chợp mắt chút đi."

Mặc Chiêu lắc đầu:"Ta không sao."

"Phải rồi, A Dực dạo này có gửi thư về không?"

"Đệ ấy vẫn khỏe". Võng Dao cười đáp:"Đệ ấy không chỉ nhờ ta hỏi thăm người, còn dặn dò ta phải chăm sóc người cẩn thận."

"Khỏe là tốt rồi". Mặc Chiêu nhấp thêm một ngụm trà nữa:"Đã lâu không thấy đệ ấy gửi thư, ta còn tưởng đã xảy ra chuyện."

"Có A Đạt thúc và A Đa công tử quản thúc, có thể xảy ra chuyện gì chứ. Chủ tử, người nói, ngày hôm nay Cửu U Đỉnh thực sự sẽ được đem ra làm phần thưởng hay sao?". Chuyện này nghĩ sao cũng cảm thấy kỳ lạ. Một bảo vật ngàn người mơ ước, là ai sẽ nguyện y trao tới tay kẻ khác.

"Đúng là có hơi kỳ quái."

Mặc Chiêu cũng cảm thấy tương tự. Nhưng chuyện đã đến nước này, không bước vào trong, làm sao biết có phải bẫy hay không. Nàng đưa lại chén trà cho Võng Dao, trầm giọng nói:"An nguy của ba người kia là trên hết. Chỉ cần có dấu hiệu nguy hiểm, ta sẽ đích thân ra mặt."

Võng Dao yên lặng lui về phía sau. Nghĩ tới gì đó, nàng đeo lại mạng che, khoác thêm một lớp áo đã chuẩn bị sẵn rồi nhanh chân bước ra khỏi phòng.

Căng thẳng đợi suốt nửa canh giờ, cuối cùng cũng đợi được thời khắc quan trọng.

Dưới khán đài từ lâu đã đầy kín người, tám nam tử tráng kiện chia thành từng cặp canh giữ bốn góc sân đấu. Ở hai bên chia thành hai lối cửa vào, chỉ khi nào có người xướng tên, từng đội thi mới từ trong lối đi khuất bóng đi ra. Những đội thi đấu đều đã đăng ký và bốc thăm từ trước, nhưng không ai ngoài chính họ biết thứ tự thi đấu như thế nào, bao gồm cả Mặc Chiêu.

Nàng nhìn quanh một hồi vẫn không thấy người muốn nhìn thấy, đoán rằng tất cả những người tham gia đều đang tụ họp ở một chỗ. Người đến xem không ít kẻ ngũ quan sắc sảo, y phục kỳ quái, tám chín phần là từ nơi khác tới.

"Im lặng!"

Giữa không gian ồn ã đỉnh điểm, một tiếng quát thật đanh từ nơi nào vang lên, bốn bóng người nhanh như chớp lao vụt lên đài đấu. Hắc y rộng thùng thình và chiếc mũ trùm đầu che khuất nửa gương mặt khiến mấy kẻ đó trông có vẻ kỳ dị, nhất là người đứng đầu tiên, cũng là người vừa cất tiếng hét. Người nàng ta chỉ cao chừng thước rưỡi, mặc dù không nhìn thấy ngũ quan, giọng nói ồm ồm của nàng ta lọt vào tai vẫn vô cùng khó chịu.

"Im lặng!". Nàng ta quát lên một lần nữa.

Tiếng bàn tán dần dần nhỏ lại, cuối cùng là sự im lặng bao phủ khắp xung quanh.

Mặc Chiêu lúc này mới để ý, trong lúc bốn người áo đen xuất hiện, có ba chiếc hòm lớn cùng lúc được khênh lên. Không chỉ nàng, hàng trăm ánh mắt bên dưới đều nhất loạt đổ dồn vào đó.

Cửu U Đỉnh ngàn người mong ước, rất có thể đang ở ngay trước mặt.

"Có hai điều..."

Người mặc áo đen giơ lên hai ngón tay, thời điểm ngón tay thứ nhất được gập xuống cũng là lúc nàng ta nói.

"Thứ nhất, đấu trường không giới hạn số lượng người tham gia. Chỉ cần muốn có thể tìm Vũ Nương ghi danh. Kết quả sẽ do chủ nhân định đoạt."

"Thứ hai, không tiếp người của Vu Tộc."

Những người mặc áo đen này là ai, không một ai biết, thế nhưng Vu Tộc là cái tên rất ít khi được nhắc đến công khai. So với Thánh Môn và Ma Giáo hai phe đối lập, Vu Tộc là gia tộc bí ẩn bất phân thiện ác. Nói là thiện, Vu Tộc từng cứu sống một trăm linh năm đứa trẻ rồi đưa tới Cát Lâm Tự dưới chân núi Thiên Tân. Nói là ác, hai trăm người của Đoàn gia nghe đồn đều do một tay Vu Tộc thanh lý môn hộ. Vu Tộc nửa chính nửa tà, giáo chủ là ai, trong giáo phái có bao nhiêu người, có lẽ số người biết được chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Thiếu chủ của Vu Tộc.

Mặc Chiêu nhớ tới lời mới nghe được cách đây không lâu, phiền muộn cau mày. Vớ bậy vớ bạ cũng có thể đâm trúng một nhân vật lớn đến như vậy.

"Ta muốn hỏi một câu, nếu như chúng ta thắng, thật sự có thể có được Cửu U Đỉnh hay sao? Chúng ta từ Tây Hạ lặn lội đến đây, các ngươi nên nói cho rõ ràng."

Từ trong đám đông, một người nào đó lớn tiếng hỏi. Điều lão ta thắc mắc cũng là điều canh cánh trong lòng người ở đây, nên lão vừa dứt lời, đám động im lặng lại xôn xao như trước, thậm chí so với lúc trước còn ồn ã hơn.

"Đúng vậy, nói cho rõ ràng đi!"

"Bạch Lạc Kiếm ở đâu, lão đây muốn xem trước."

"Không phải nói rằng chiến thắng có thể có được Ma tinh hạch của ma thú cấp tám sao?"

Mặc Chiêu tiến lên phía trước, bám chặt tay vào thành cửa sổ. Nàng quay ngoắt lại đằng sau, trên mặt Lăng Tử Hàm đầy vẻ ngạc nhiên, chứng tỏ không phải nàng vừa nghe lầm. Vậy ra phần thưởng hôm nay không phải là Cửu U Đỉnh, hay là ngoài Cửu U Đỉnh ra còn có Bạch Lạc Kiếm và ma tinh hạch của ma thú cấp tám nữa.

Mặc Chiêu nhìn xuống đoàn người chen chúc bên dưới, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ. Không ít người nghi hoặc giống nàng, chứng tỏ ngay từ đầu đám người này đã có ý đồ phân tán thông tin. Cửu U Đỉnh dù có quý giá đến đâu cũng chỉ có ích với luyện dược sư, còn Bạch Lạc Kiếm thì khác, kiếm Bạch Lạc kiếm ảnh vô tung, là ước cầu của tất cả kiếm sư trong thiên hạ. Chưa kể tới một viên ma tinh hạch của ma thú cấp tám có thể hỗ trợ thăng lên một cấp, sao có thể không khiến lòng người sôi sục.

Mí mắt trái Mặc Chiêu giật giật, đến mức nàng phải lấy tay ấn xuống. Nàng cứ có cảm giác, ba thánh vật kia thật sự ở đây, và là mồi nhử mà kẻ đứng sau xếp đặt từ trước. Rốt cuộc là kẻ nào mặt mũi lớn đến như vậy, ngay cả Bạch Lạc Kiếm cũng dám lấy ra.

Còn nữa, nàng tại sao chưa từng nghe qua chuyện này?

"Chuyện này không đơn giản."

Mặc Vô không biết thức dậy từ lúc nào. Lão tiến tới cạnh Mặc Chiêu, có vẻ như tất cả những lời nữ tử áo đen kia vừa nói lão đều đã nghe được. Mặc Chiêu gật đầu, sau đó lại lắc đầu:"Có quá nhiều người ở đây, muốn giở trò cũng không phải chuyện dễ."

"Chủ nhân của các ngươi là ai. Không phải là lừa đảo đó chứ!"

Mặc Chiêu vừa dứt lời, ở phía dưới có một kẻ nào đó hét to chất vấn. Tiếng thét rất lớn, sư đồ Mặc Vô cùng lúc nhìn xuống, chỉ kịp nhìn thấy một sợi dây đen tuyền từ đấu trường vút lên, sau đó trong ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, nhanh như chớp quấn quanh cổ người vừa cất tiếng.

Cả người tên đó bị treo lên trên cao, một đầu dây do một kẻ mặc hắc y nắm giữ. Tiếng hét thất thanh giờ thay bằng từng lời tắc nghẹn trong cổ họng. Mặc Chiêu nhìn gương mặt xa lạ dần biến thành đỏ lựng, hai mày nhíu lại thật chặt.

Người bị treo lên cao có đi cùng một người khác. Gã thấy bằng hữu trong chốc lát mặt mũi tím tái, tay phải cầm sẵn kiếm phi lên, nhưng rất nhanh bị một đầu dây đen đánh bật ra mà chẳng hề tốn sức. Gã văng ra đất, một đòn tưởng chừng nhẹ nhàng lại mạnh đến mức khiến gã nhổ ra một ngụm máu.

"Mạo phạm chủ nhân. Đáng chết."

Một kẻ bị thương, một người sắp chết trong tay y, vậy mà tên mặc hắc y vẫn lạnh nhạt như không. Hành động của y khiến cả đám người trở nên yên lặng, có người khó chịu ra mặt, có người lén lút nhìn lên kẻ đã trợn trắng hai mắt, thầm nghĩ tên mặc hắc y thật không phải dạng vừa.

"Thập nhất, đừng làm loạn."

Nữ tử áo đen bấy giờ mới lên tiếng. Nói thì nói vậy, trông nàng ta chẳng có vẻ muốn ngăn cản y một chút nào, cũng không cứng rắn yêu cầu y thả người kia xuống. Trong lòng Mặc Chiêu rấm rứt khó chịu, may mắn thay, đợi đến khi người kia sắp không chịu được, tên mặc hắc y cuối cùng cũng thả y xuống.

Trong đám người nghe được không ít tiếng thở phào.

Nữ tử áo đen dường như khẽ cười một tiếng. Nàng ta phất tay, hai tên đứng sau lần lượt mở ra ba hòm gỗ đã được khiêng lên từ trước. Cửu U Đỉnh báu vật tương truyền, Bạch Lạc kiếm phát ra hàm quang cùng với ma tinh hạch tràn ngập linh khí được đặt trong hộp gỗ tử đàn thượng hạng. Chỉ một trong ba bảo vật đã đủ để thu hút ánh nhìn, cơ hội chứng kiến ba bảo vật cùng lúc thế này quả thật là hiếm có.

Lăng Tử Hàm vừa ngó đầu ra nhìn cho thật kỹ, vừa liên mồm gọi:"Sư phụ sư phụ, người mau nhìn xem!"

Mặc Vô vươn tay ấn đầu y vào trong, khẽ quát:"Ta không bị mù. Tiểu tử ngươi còn không nhỏ tiếng lại."

Nói đoạn nhìn sang Mặc Chiêu, khẽ gật đầu:"Đúng là Đỉnh Cửu U. Ta đã từng chạm vào một lần, nhất định không sai."

"Nếu như Cửu U Đỉnh là thật, vậy thì Bạch Lạc Kiếm và ma tinh hạch...."

Cũng là thật.

Mặc Chiêu lẩm bẩm trong miệng. Nàng nhìn đăm đăm xuống dưới, ngón tay gõ nhẹ lên bệ cửa sổ như một thói quen khi cố nhớ tới điều gì đó. Mặc Vô cũng biết thói quen này của nàng. Thấy nàng chăm chú một lúc không nói, lão liền hỏi ngay. Mặc Chiêu tập trung hồi lâu, mắt nhắm chặt. Qua chừng nửa chén trà, nàng mở mắt, khe khẽ lắc đầu.

Nàng vẫn luôn cảm thấy thủ pháp của tên mặc hắc y vô cùng quen thuộc, dường như đã từng nhìn thấy ở đâu đó. Thế nhưng gặp ở đâu, vào lúc nào, Mặc Chiêu không tài nào nhớ nổi.

Vừa vặn, ở bên dưới cũng đã bắt đầu trận đấu.

Chỉ cần trở thành người chiến thắng, có thể tùy ý lựa chọn một trong ba bảo vật, bất kể là Cửu U Đỉnh, Bạch Lạc Kiếm hay là ma tinh hạch.

Sẵn sàng bỏ ra một trong ba thứ chỉ để chứng kiến một đám người chém giết lẫn nhau, kẻ mà đám người kia gọi là chủ nhân rốt cuộc đang âm mưu điều gì?