Thiên Di

Chương 93-94




Chương 93 : Vì ngươi sống chết không màng

Mặc Chiêu ngủ không sâu, trời tờ mờ sáng đã thức dậy. Tác dụng của dược lực tản bớt, cả người nàng vẫn yếu ớt như trước, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể cử động tay chân.

Sự sơ sót lần này, có lẽ cả đời nàng cũng không thể quên được.

Mặc Chiêu hơi nghiêng đầu. Cả người nàng đang tựa vào một bờ vai vững chắc, tay y vòng qua vai nàng ôm chặt, cho nên cảm thấy rất ấm áp. Nàng khẽ cựa quậy người, Lâm Hiên ngay lập tức mở mắt:"Dậy rồi à?"

Mặc Chiêu ngồi thẳng dậy, khẽ "Ừ" một tiếng.

"Ngươi định thế nào?"

"Ngươi nghĩ sao?". Mặc Chiêu trả lời y bằng ánh mắt sắc lạnh. Lâm Hiên thầm nghĩ, Triệu Bỉnh Thần dám làm dám chịu, chỉ là không biết y có thể sống sót hứng chịu cơn phẫn nộ của Mặc Chiêu hay không?

Không khí im lặng như ngưng tụ, và sự im lặng đó giữ nguyên cho đến khi dược lực trong người Mặc Chiêu hoàn toàn hết hiệu lực. Nàng phải cảm ơn sự sơ sót của Triệu Bỉnh Thần, nếu như y dùng loại dược liệu chỉ nam nữ ân ái mới có thể giải dược, mọi chuyện sẽ không kết thúc đơn giản đến vậy.

Mặc Chiêu bắt đầu huy động linh khí, hồn lực trong người như một vòng xoáy tụ lại trong cơ thể, dọc theo kinh mạch trải đến khắp tứ chi. Chỉ cần một khắc, cả người nàng lâng lâng bay bổng, cả người là cảm giác thư thái tràn đầy.

Nàng thì bình tĩnh, còn Lâm Hiên đã bị nàng dọa sợ.

"Ngươi...."

Hồn lực có mức lay động lớn đến mức khiến người ta kinh ngạc, từ lâu đã không còn là một ma đạo sư nho nhỏ song hệ ma pháp. Mặc Chiêu cũng không thèm giấu diếm:"Bí mật lớn nhất cũng đã bị ngươi phát hiện. Chuyện này thực ra cũng chẳng là gì."

Chẳng là gì? Chỉ mới mười mấy tuổi đã đạt đến cảnh giới pháp thánh chí tôn, có thể xem là chuyện nhỏ hay sao.

Mặc Chiêu đứng dậy. Nàng lấy từ trong Ngọc Giới ra một dải lụa trắng lớn, vung tay cố định vào hai bên tường. Lâm Hiên bị tấm vải trắng che trước mắt, chỉ nhìn thấy một hình bóng mờ mờ đang cử động ở phía đối diện.

"Quay người lại, ta muốn thay đồ."

Âm thanh lành lạnh của Mặc Chiêu vang lên, Lâm Hiên giật mình, vội vàng quay người lại. Hai người ở rất gần nhau, y có thể nghe thấy tiếng y phục rơi xuống đất, tiếng vải vóc loạt xoạt cọ vào nhau. Y nuốt nước miếng, trong đầu không tự chủ hiện lại hình ảnh ngày hôm qua.

Tóc đen xõa tung, da thịt như tuyết, vừa mỏng manh vừa ma mị.

"Được rồi."

Hai từ cắt đôi dòng suy nghĩ dở dang, Lâm Hiên ho nhẹ một tiếng, từ từ quay người lại. Trước mắt là một Mặc Chiêu tuấn tú như thường ngày, bạch y như tuyết, nét mặt lạnh lùng, dường như những gì y vừa nhìn thấy hôm qua chỉ là một giấc mơ. Ánh mắt Lâm Hiên dừng lại trên gương mặt Mặc Chiêu. Mặt nàng rất nhỏ, môi cũng nhỏ, sống mũi cao, chân mày đã được tô chì đen. Lòng đã biết trước, y có làm sao cũng không nhìn ra Mặc Chiêu là nam tử được nữa.

Mặc Chiêu bước ra phía ngoài:"Đi thôi."

Lâm Hiên theo sát sau nàng.

Mặc Chiêu bước thật nhanh về phía trước. Đi được một đoạn, nàng bỗng chựng lại bước chân, trầm giọng nói:"Ta nói điều này nghe có vẻ tự đại, ngươi cảm thấy nực cười cũng được, nhưng mà...."

Nàng quay đầu nhìn Lâm Hiên, rành mạch từng chữ:"Lâm Hiên, đừng vì ta là nữ tử mà thích ta."

Nói xong cũng không nhìn Lâm Hiên quá lâu, tiếp tục sải bước, bỏ lỡ gương mặt Lâm Hiên vì một lời này của nàng mà biến sắc. Có một giọng nói trong đầu y giục y chạy về phía trước, hỏi Mặc Chiêu lấy đâu tự tin để nói như thế. Một giọng nói khác chán nản gạt phắt đi, bởi vì Mặc Chiêu có tư cách hay không, bản thân y là người rõ nhất.

...

Trong thâm tâm của Triệu Bỉnh Thần, Mặc Chiêu là kẻ có thù tất báo. Dù đã để nàng trốn thoát, lão không hề cảm thấy lo sợ, càng chẳng hề nghĩ tới nàng sẽ lập tức trở lại. Với thực lực của nàng hiện tại, trở lại chính là đi tìm chết. Vì vậy khi thấy nàng hạ người chặn đường lão, lão nhất thời không thể nào hiểu nổi.

Một mình nàng đứng giữa sân rộng, tóc đen bay bay. Nàng hơi nhếch môi, chậm rãi nói từng từ:"Triệu Bỉnh Thần, nợ cũ nợ mới, ngày hôm nay chúng ta tính hết một lượt."

"Khẩu khí thật lớn!". Triệu Bỉnh Thần gạt hiềm nghi ra khỏi đầu, rút đao khỏi vỏ:"Ta đáng nhẽ nên giết ngươi ngay từ đầu."

"Đúng vậy". Mặc Chiêu mỉm cười:"Ngươi nên hối hận vì đã không giết ta ngay từ lúc đó."

Ánh mắt Mặc Chiêu tối lại, nàng thả ra toàn bộ hồn lực trong người, gió xung quanh xoay vần thành từng vòng xoáy, lay chuyển toàn bộ cây cối xung quanh. Giống như một trận cuồng phong đổ bộ, cả người nàng bao phủ bởi sát khí.

Hồn lực màu bạc vừa xuất hiện, biểu cảm trên mặt Triệu Bỉnh Thần không khác Lâm Hiên là bao.

Không hổ là trưởng lão của học viện Đế Đô, chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, lão lạnh lùng nhìn Mặc Chiêu, gằn giọng nói:"Thì ra là ngươi che giấu bao lâu nay."

Mặc Chiêu không nói nhiều với lão, trên tay dần hình thành một kiếm băng dài chừng nửa thân người. Hai người lao vào nhau trong khoảnh khắc. Tốc độ của Triệu Bỉnh Thần không tệ, nếu như đối thủ của lão không phải Mặc Chiêu. Từng lần lão nâng kiếm chém xuống, nàng đều nhìn thấy rất rõ ràng. Lửa giận trong ngực không cho phép Mặc Chiêu cùng lão chơi đùa, mộc nguyên tố hóa thành sợi dây dài quấn quanh cổ lão, chân nàng dùng lực đạp mạnh, cả người Triệu Bỉnh Thần văng mạnh ra xa.

Mặc Chiêu giật dây, lão bật lên như con rối. Một quả cầu xám đen từ bên trên ập xuống, đem người lão vây kín bên trong, đồng thời khiến mặt đất rung lên như dây đàn.

Màn bụi trắng tan đi, Triệu Bỉnh Thần từ trên cao rơi xuống, nằm trên đất không dậy được. Y phục trên người lão thê thảm không nỡ nhìn, lão thử cố gượng dậy vài lần nhưng đều thảm hại ngã xuống.

Mặc Chiêu lê thanh kiếm dài bước đến gần, máu trên thân kiếm chảy trên mặt băng sắc lạnh.

"Còn điều gì muốn nói nữa không?"

Triệu Bỉnh Thần nằm trên đất, một cơn ho trào đến, y phun ra một búng máu. Từ góc độ của lão nhìn lên, tấm lưng cao gầy của Mặc Chiêu như thể che trời. Lão gằn giọng:"Ngươi giết ta đi!"

"Ta sẽ". Mặc Chiêu cười nói:"Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, Thánh Môn thối nát đồi bại không chịu nổi, ngươi tại sao muốn làm con chó của bọn chúng?"

"Ai là con chó của Thánh Môn?!". Triệu Bỉnh Thần vô cùng kích động. Trên người lão ngang dọc đều có vết thương, nhưng vẫn gắng hết sức mắng chửi nàng, không ngừng lặp đi lặp lại:"Ngươi nói lại một lần nữa. Ai là con chó của Thánh Môn?!"

Thái độ gay gắt của Triệu Bỉnh Thần khiến Mặc Chiêu không hiểu ra sao. Trong đầu bật ra suy tính, nàng hừ lạnh một tiếng:"Nói một trăm lần cũng được. Ở đây chỉ có ngươi và ta, không nói ngươi thì nói ai?"

Triệu Bỉnh Thần phẫn nộ tới mức mở to mắt nhìn nàng, cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống. Mặc Chiêu dùng đầu kiếm lạnh lẽo chạm nên mặt ông ta, chậm rãi vạch một đường:"Triệu Bỉnh Thần, không biết ngươi còn nhớ trận huyết tẩy trên đỉnh núi Ngọc Lâm gần mười bảy năm về trước?"

Đồng tử lão chớp động kịch liệt. Triệu Bỉnh Thần hơi lắp bắp:"Ngươi......"

"Phụ thân của ta là đệ tử của Dược Cốc. Chính vì đám người Thánh Môn các ngươi tàn sát người vô tội, cho nên mới khiến ông oan uổng bỏ mạng!"

"Thì ra là vậy....Thì ra ngươi vì vậy mà trà trộn vào Thánh Môn...."

Triệu Bỉnh Thần không hề có chút nghi ngờ. Lão lớn tiếng quát:"Ngươi thì biết cái chó gì! Người ngươi nên hận là ả yêu nữ của Ma giới kia. Nếu không phải có ả ta, việc gì chúng ta phải gây chuyện với Dược Cốc."

Mặc Chiêu siết chặt nắm tay:"Ngươi muốn nói đến Tiêu Linh?"

Triệu Bỉnh Thần như kẻ điên, bật cười sang sảng:"Ả yêu nữ đó đáng chết. Ta chỉ hận ngày đó không thể tự tay giết ả. Nếu không phải vì ả, Nha Nhi đã không khổ sở đến như vậy."

Người Mặc Chiêu tức đến phát run, không còn đủ tỉnh táo để xem xét Nha Nhi là ai nữa. Đầu nàng trống rỗng, không thể nghĩ được chuyện gì ngoài việc đâm chết kẻ xàm ngôn trước mặt.

"Ngươi đi chết đi!"

Kiếm băng vừa định đâm xuống, bỗng một thanh kiếm từ đâu phi tới, "Keng" một tiếng ngăn cản một đao này của nàng. Hai thanh kiếm chạm mạnh vào nhau, Mặc Chiêu lùi về sau, lạnh lùng nhìn bóng người vừa phi xuống chắn trước người Triệu Bỉnh Thần. Nàng kìm lòng không đặng gọi ra mấy chữ:"Triệu Tử Khiêm."

Triệu Tử Khiêm không dám dịch chuyển. Cả người Mặc Chiêu bao phủ bởi sát khí, giống như chỉ cần y tránh ra, nàng sẽ chém Triệu Bỉnh Thần thành ngàn mảnh.

Mặc Chiêu nâng cao tay, chĩa mũi kiếm vào người y:"Bởi vì ngươi trúng độc, ta không tính toán với ngươi. Triệu Tử Khiêm, nếu ngươi không tránh ra, ngay cả ngươi ta cũng giết."

"Ngươi giết ta cũng được."

Trái tim Triệu Tử Khiêm chua xót tột cùng, nhưng y không dám xê dịch nửa bước, cổ họng nghẹn đắng nói ra mấy từ:"Mặc Chiêu, y là phụ thân của ta". Ngươi bảo ta làm sao tránh ra.

"Phụ thân?". Mặc Chiêu cười nhạt:"Một người Phụ thân có thể mặc nhiên hạ độc hài tử? Triệu Tử Khiêm, ngươi có biết nếu hai loại dược đó phối vào nhau, ngươi thậm chí có thể mất mạng? Ngươi có biết không?!"

Triệu Tử Khiêm không nói nửa lời, Mặc Chiêu càng cáu hơn. Y giúp nàng nhiều lần, nếu không phải đi tới đường cùng, Mặc Chiêu thật không muốn cùng y gây gổ. Nàng cũng hiểu, Triệu Tử Khiêm không thể đứng yên chứng kiến Triệu Bỉnh Thần bị giết trước mặt mình được.

"Được". Mặc Chiêu cắn môi:"Ngươi cùng ta đánh một trận. Người nào thua phải tự nguyện quay đầu rời khỏi."

"Ta đánh không lại ngươi."

Triệu Tử Khiêm từ lâu đã biết Mặc Chiêu che giấu thực lực, chỉ không ngờ nàng mạnh đến mức này. Huống hồ:"Ta sẽ không cùng ngươi đánh"

"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"

Hai tay giang ngang của Triệu Tử Khiêm từ từ buông xuống. Y bước lên trước vài bước, cho đến khi lồng ngực chạm vào mũi kiếm của Mặc Chiêu. Con người từng là thiếu niên thiên tài kiêu hãnh bậc nhất Đế Đô trong cái nhìn không thể tin của nàng, từ từ quỳ xuống.

"Cả đời này Triệu Tử Khiêm ta vì ngươi phục dịch, như vậy có đủ không? Nếu như không đủ, ngươi lấy mạng này của ta, chúng ta một mạng đổi một mạng."

"Triệu Tử Khiêm, ngươi dường như không hiểu. Trong chuyện này, ngươi vốn dĩ không có tư cách cùng ta thỏa thuận."

"Ta không cùng ngươi thỏa thuận". Triệu Tử Khiêm nói:"Ta là đang cầu xin ngươi."

Y hạ mình đến mức này, thật sự đã nằm ngoài dự đoán.

Từ nay về sau, ta sẽ trở thành thủ hạ của ngươi. Ngươi bảo ta đi hướng nam, ta sẽ không dám đi hướng bắc.

Vì ngươi sống chết không màng.

Chương 94 : Tiếp cận

Bên tai là gió rít từng cơn, nắm tay Mặc Chiêu buông lỏng, kiếm băng rơi xuống đất, dần dần tan thành nước. Nàng tiến gần về phía Triệu Tử Khiêm, hai ngón tay kẹp một tờ giấy, ở trước mặt y thả xuống.

"Ta vốn muốn để chuyện này cho người khác làm."

Mặc Chiêu đi qua người y, lạnh lùng nói tiếp:"Ta mang ông ta đi trước. Khi nào hoàn thành thì tới tìm ta."

Thời điểm Triệu Tử Khiêm giật mình hồi hồn, y quay phắt đầu, cả Mặc Chiêu và Triệu Bỉnh Thần đều đã biến mất, ngay cả bóng dáng cũng không thấy. Y nhặt tờ giấy lên đọc qua một lượt, lúc đó mới ngộ ra, tờ giấy này là cơ hội mà Mặc Chiêu để lại.

Triệu Tử Khiêm siết chặt tờ giấy trong tay, vì lời nói dối trước đó mà cảm thấy nực cười. Cái gì gọi là thay cha bồi tội, y lại nói dối nàng một lần nữa. Trong khi, chính y mới là kẻ cần nàng tha thứ. Nếu không phải trong lòng y nảy sinh dục vọng, thứ mê dược gây ảo giác đó sao có thể khiến y ngay cả lời van xin của nàng cũng không màng.

Có lẽ, kể từ khi y lén lút mở y phục nàng, mầm tội đã bắt đầu gieo xuống.

"Ngươi không giết ông ta?". Một kẻ ít miệng như Lâm Hiên cũng không nhịn được hỏi:"Ngươi làm ta ngạc nhiên đấy."

Mặc Chiêu đáp nhạt:"So với một cái xác khô, Triệu Tử Khiêm có ích hơn nhiều."

"Không sai. Ta chỉ là không nghĩ rằng ngươi sẽ nhịn được". Sát khí trên người nàng khi đó, giống như sát khí của kẻ đã giết cả ngàn người.

Lần này Mặc Chiêu không trả lời y.

Nàng trở về lập tức đóng cửa phòng tu luyện, dặn cho Lâm Hiên canh giữ ở phía ngoài, bất kỳ ai cũng không được làm phiền.

Lăng Tử Hàm đến tìm nàng nhiều lần đều bị Lâm Hiên chặn ngoài cửa. Có một lần, y liều mạng cùng Lâm Hiên đánh nhau. Kết quả vẫn là bị Lâm Hiên chặn lại, y chỉ có thể đứng ngoài phẫn nộ gào thét.

"Mặc Chiêu, huynh ra đây cho ta!"

Gào đến đau họng, cuối cùng một bóng dáng cũng không thấy, chỉ có thể ngậm miệng ở bên ngoài chờ đợi. Đợi đến ngày thứ mười, cuối cùng cũng đợi được cánh cửa vốn luôn đóng chặt kia mở ra.

Vừa thấy vạt áo trắng lấp ló, Lăng Tử Hàm như một con thú điên xông tới, Mặc Trần phản ứng không kịp, không cách nào ngăn y lại được. Cũng may có Lâm Hiên chắn phía trước, vừa đủ tạo ra một khoảng cách nhất định.

Lăng Tử Hàm một lần nữa gào lên:"Tại sao phải làm như thế?! Mặc Chiêu, tại sao phải làm như thế!"

Mặc Chiêu hơi chững người, còn Mặc Trần nhìn nàng với ánh mắt áy náy. Nàng quay sang hỏi Lâm Hiên:"Đã là ngày thứ mấy rồi?"

"Đã bảy ngày rồi."

Chả trách.

Mặc Chiêu kéo Lâm Hiên sang một bên, bình tĩnh đáp:"Ta làm vậy vì ta muốn làm vậy, không có lý do."

"Hai kẻ của Thánh Môn kia huynh muốn giết ai thì giết, nhưng tại sao.... tại sao phải lôi bà ấy vào?!"

"Bà ta đáng chết!"

Lăng Tử Hàm túm chặt cổ áo của Mặc Chiêu. Hành động bất ngờ khiến hai người xung quanh đều giật mình, chỉ có Mặc Chiêu lạnh lùng nhìn xuống gương mặt đỏ bừng của Lăng Tử Hàm.

Y nói bằng giọng vừa phẫn nộ vừa khổ sở.

"Mặc Chiêu, bà là mẫu thân của ta."

"Mẫu thân?". Mặc Chiêu lắc đầu, nói chậm từng chữ:"Lăng Tử Hàm, người đó vốn không phải là mẫu thân của đệ. Đừng lừa mình dối người."

Mặc Trần ở bên cạnh cũng khuyên nhủ:"A Hàm, ngươi mau buông nhị sư huynh ra. Bà ta vốn không phải mẫu thân của ngươi, ngươi chẳng phải đã quá rõ ràng? Lại nói, làm gì có người mẫu thân nào ba lần bảy lượt muốn đầu độc hài tử, vụ hỏa hoạn ở khi đó không phải cũng do bà ta nhúng tay vào hay sao."

Ngọn lửa trong lòng Lăng Tử Hàm vẫn âm ỉ chưa tắt. Mặc Chiêu mỉm cười, từ tốn mở miệng:"Năm đệ tám tuổi, bị Tam hoàng tử đẩy ngã xuống hồ, nằm liệt trên giường hơn mười ngày mới tỉnh. Khi tỉnh lại, Tam hoàng tử bị phạt sám hối trong cung, ngày ngày chép kinh, không được ra khỏi cung điện nửa bước. Đệ nghĩ rằng Lương Ngọc Lâm tìm đến Hoàng Đế thay đệ đòi lại công đạo, thật ra người xúi giục Tam Hoàng tử làm vậy là Nhi Anh, vốn là một nha đầu của Lương Ngọc Lâm ẩn nấp bên người Tam hoàng tử."

"Năm đệ mười tuổi, trong cung yến, Thập Nhất hoàng tử bị người ta hạ độc, mất mạng ngay trên đại điện. Thật ra ly trà mà y uống, vốn dĩ là ly trà của đệ được đánh tráo lại. Nếu không, người mất mạng khi đó chính là đệ."

"Năm đệ mười bốn tuổi, một lần theo Hoàng Đế vào rừng đi săn, bởi vì Ngũ hoàng tử căm ghét đệ, cho nên giành cung tên của đệ, giành ngựa của đệ. Không biết vì sao, Ngũ hoàng tử bị dã thú trong rừng tấn công, chạy trốn không thoát, cuối cùng mất một nửa cánh tay. Đệ nghĩ, nếu không phải Ngũ hoàng tử đó xấu số thay đệ chịu trận, đệ còn có thể toàn vẹn đứng ở đây sao?"

"Lăng Tử Hàm, ta nói cho đệ biết. Mẫu thân của đệ là người bao năm qua cực khổ âm thầm bảo vệ cho đệ khỏi mất mạng. Đệ nghĩ sau hàng trăm lần trở thành cái gai trong mắt các hoàng tử khác mà vẫn có thể khỏe mạnh lớn lên, thật sự là do Lương Ngọc Lâm và lão Hoàng Đế kia bảo hộ đệ hay sao?"

Mặc Chiêu ăn nói chẳng kiêng nể, cũng không sợ người ngoài nghe được. Nói đến cuối, nắm tay Lăng Tử Hàm đã buông