Thiên Địa Vãn Hồi

Chương 124: (bản nháp)




Trực giác, là một thứ có vẻ thật mơ hồ, nhưng đôi khi lại là một thứ thật đặt biệt. Có những người sinh ra đã mang sẵn trực giác mạnh mẽ. Giống như thầy trừ tà, vừa sinh ra đã có khả năng cảm nhận nơi có âm khí nặng nề. Cũng có những trực giác, là do tôi luyện từ vô số kinh nghiệm mà hình thành. Tư Đồ Nghệ Mưu chính là loại này.

Lời này vừa ra, Tư Đồ Nghệ Mưu không một chút ngừng ngại dùng linh lực đánh về phía Hạ Thiên Thu, một bên kéo Hàn Tuyết Âm bay ra khỏi lều.

Chử Thiên Hành cùng Chử Thiên Nhàn cũng tùy theo mà rút kiếm. Nhưng không đợi bọn họ thay Hạ Thiên Thu đỡ đòn, một luồng khí đen từ đâu xuất hiện đã trước một bước phá tang mấy đạo linh khí của Tư Đồ Nghệ Mưu.

"Ầm!" Một tiếng, mọi người chỉ đột nhiên nghe lều lớn nổ mạnh. Thiên Ma Xích cũng không biết khi nào hiện ra trên tay Hàn Tuyết Âm.

Đáng thương ba người Vương Duật, Cố Hàm, Bạch Li ngồi xổm xung quanh lò nướng thiệt, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra tên cõi đời.

Vương Duật nhanh trí, vẽ một vòng phù chú bảo vệ bếp than: "May mắn may mắn, chưa đổ hết."

Cố Hàm cùng Bạch Li bật ngón cái: "Hay lắm huynh đệ!"

"Vèo!"

"Răng rắc." Ba người chăm chú nhìn bếp than, nứt nho nhỏ, nứt hơi lớn, hơi lớn lớn, rồi hóa thành tro bụi.

Bạch Li quăng đũa: "Trời đánh còn tránh bữa ăn! Tên nào dám phá bữa ăn của ta lăn ra đây!"

Hàn Tuyết Âm trợn tròn mắt nhìn Thiên Ma Xích trên tay, tiếp theo là Vệ Bình cùng Lai Thủy lần lượt mà xuất hiện. Hai thanh kiếm kéo theo nồng đậm hắc hỏa thẳng hướng về phía Hạ Thiên Thu.

Tầng trận "ong ong" phát ra như dã thú kêu gọi, đinh tai nhức óc lại ẩn tàng vô hạng sát khí. Đây là điều mà Hàn Tuyết Âm chưa từng thấy. Nàng ý niệm vừa động, ngưng thần tĩnh khí thử điều khiển hắc hỏa cùng hai thanh kiếm trở về. Nhưng ngoài dự đoán, hắc hỏa cùng Vệ Bình Lai Thủy không hề nghe theo hiệu lệnh của nàng.

Ngược lại, Vệ Bình cùng Lai Thủy lại quanh quẩn xung quanh Hạ Thiên Thu, như ấu thú lâu ngày gặp chủ.

Bạch Li nhìn một bên tiên khí ngất trời, một bên hắc hỏa đen kịt, quyết định quay lại chỗ ngồi: "Ta không thấy gì hết, ta không biết gì cả. Hồi nãy ai nói chứ không phải ta nói."

Hạ Thiên Thu sờ sờ chúng nó, cười lạnh: "Tên hay, nhưng lại thiếu sát ý. Kiếm thiếu sát ý, không khát nào mớ sét rỉ." Nói rồi trực tiếp dùng linh lực ném cặp kiếm ngược lại Hàn Tuyết Âm.

Hai thanh kiếm bị ném vững vàng cắm ngay trước mặt Hàn Tuyết Âm. Nàng nhìn Vệ Bình cùng Lai Thủy, lại nhìn Hạ Thiên Thu, mày đẹp khẽ nhúc nhích.

Từ Đồ Nghệ Mưu nhìn điệu bộ của nàng, càng giận sôi máu, trực tiếp rút búa lớn chuẩn bị nhào lên. Nào ngờ lại bị Hàn Tuyết Âm giơ tay chặn lại. Nàng giận không chỗ phát tiết: "Nha đầu tránh ra! Nếu hôm nay lưu nàng, người chết chính là chúng ta!"

"Ha!" Hạ Thiên Thu hất cầm cười mỉa: "Tư Đồ Tiên Tôn vang danh thiên hạ, đến một đọa nhân nho nhỏ cũng sợ sao?"

Tư Đồ Nghệ Mưu gân xanh nổi lên, chỉ vào nàng: "Đọa nhân chính là đọa nhân, cùng yêu ma quỷ quái cũng chẳng kém là bao. Hôm nay không gϊếŧ ngươi, ai biết ngày sau ngươi liền sang bằng một tòa thành không chừng!"

Hàn Tuyết Âm nhìn hai người giằng co, không khỏi thở dài một hơi. Tương Sinh Ngọc lập lòe, trong nháy mắt thân ảnh của Hàn Tuyết Âm biến mất không dấu vết. Đến khi nàng xuất hiện trở lại, đã đứng sau Hạ Thiên Thu lúc nào không hay.

Hạ Thiên Thu cả kinh trong phút chốc, vừa xoay người vừa bắt ấn. Nào ngờ Hàn Tuyết Âm đã nhanh hơn một bước, kiếm chỉ điểm thẳng ngay trán Hạ Thiên Thu. Hạ Thiên Thu như bị điểm huyệt, cả người cứng đơ không thể cử động: "Ngươi..."

Sau đó, trước mắt bao người, giữa thanh thiên bạch nhật, Hạ nhị thế tổ bị Hàn chưởng môn treo lên đánh hai tiếng giòn vang: "Chát chát!"

"Cho ngươi chừa! Dám ăn hiếp đạo lữ của bổn vương!" Hàn Tuyết Âm ánh mắt như bốc lửa, liên tục đánh mông Hạ Thiên Thu. Tương Sinh Ngọc trên đầu lại không ngừng phát ra quang mang chói mắt.

Mọi người: "?!!!"

Thuấn Giai tùy tiện móc ra hạt dưa: "Thật kíƈɦ ŧɦíƈɦ."

Phong Hào sẵn tay bốc một nắm: "Kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhất mấy năm nay."

Lâm Chí Hàn bật dậy như cương thi xốc quan tài: "Chừa cho ta một nắm!"

Chử Thiên Nhàn nhìn nhị thế tổ bị đạo lữ đánh mông bôm bóp, không khỏi nuốt nước miếng: "Ca, vậy chúng ta nên cang hay không?"

Chử Thiên Hành không nói, kéo tay Chử Thiên Nhàn chạy sang bên đám người Thuấn Giai: "Cho hỏi bên đó còn dư chỗ không?"

Thuấn Giai: "Chỗ còn nhiều lắm, tùy tiện ngồi tùy tiện ngồi."

Tư Đồ Nghệ Mưu nhìn Hàn Tuyết Âm càng đánh càng hăng say, lại cẩn thận lục tìm trong ký ức một phen. Sau một lúc, nàng mới thử hỏi: "Hại... Hại Thiên Thu?"

Hàn Tuyết Âm dừng tay, ngẩng đầu nhìn nàng, sau một lúc lâu mới thở dài: "Là ta, lâu rồi không thấy, Tư Đồ Tiên Tôn." Lại liếc mắt Hạ Thiên Thu: "Trừng cái gì mà trừng? Tin ta đánh ngươi tiếp không? Con nít con nôi, hỗn hào riết quen thói."

Tư Đồ Nghệ Mưu lời nói tới miệng, cũng không biết làm sao lên tiếng. Nàng sống gần nghìn năm, cũng lần đầu gặp tình trạng này. Thật sự là, có chút không biết nói làm sao. Đắng đo mãi, cuối cùng mới có thể hỏi ra vấn đề tiếp theo: "Nếu ngươi ở đây vậy Hàn Tuyết Âm đâu? Còn rốt cuộc Hạ Thiên Thu là ai nữa?"

Hại Thiên Thu ngẫm nghĩ một hồi, sau đó chỉ tay: "Ngay đó."

Tư Đồ Nghệ Mưu theo tay nàng chỉ, khẽ quay đầu. Không quay thì thôi, quay rồi xém xíu tim nàng cũng muốn nhảy ra ngoài chạy bảy bảy bốn mươi chín vòng.

Chỉ thấy Hàn Tuyết Âm gương mặt trắng toát kề sát má Tư Đồ Nghệ Mưu. Cả người thì gần như trong suốt, lơ lửng trên không. Tư Đồ Nghệ Mưu bất lật che mặt ôm tim: "Ta già rồi, không chịu nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Các ngươi muốn quậy những trò đứng tim này thì làm ơn ra chỗ khác mà quậy."

"Ái da." Hại Thiên Thu trong thân xác Hàn Tuyết Âm vô cùng lạnh lùng ném Hạ Thiên Thu sang một bên, chạy đỡ Tư Đồ Nghệ Mưu. Một bên thế nàng vuốt lưng, một bên nói: "Còn không phải là gấp quá làm liều sao? Người xem, ta cũng không phải cố ý nha. Trách là trách, một mảnh hồn của ta... ừm... có chút thời kỳ phản nghịch. Ai mà chẳng có thời kỳ phản nghịch, tiên tôn người nói có đúng không?"

Tư Đồ Nghệ Mưu ghét bỏ hất tay nàng: "Thời kỳ phản nghịch của ngươi cũng lớn quá." Lại chỉ linh hồn Hàn Tuyết Âm đang lơ lửng: "Rồi nàng lại sao thế này?"

Hại Thiên Thu nhìn qua, im lặng.

Tư Đồ Nghệ Mưu nhướng mày.

Linh hồn của Hàn Tuyết Âm vẫn trôi theo gió.

Hại Thiên Thu: "Hồi nãy gấp quá lỡ kéo hồn nàng hơi mạnh tay."

Tư Đồ Nghệ Mưu không còn lời gì để nói. Giờ nàng đã hiểu ra một điều, dù Hại Thiên Thu có đổi họ, có đầu thai thành người khác, thì vẫn không xóa bỏ được sự thật rằng đầu óc của nàng có vấn đề!

Hại Thiên Thu cũng cảm giác kỳ này hơi quá trớn. Mạnh mẽ kéo hồn khỏi xác, nặng thì thất hồn lạc phách, nhẹ thì ngu si đần độn. Lại nhìn một đám người từ ăn dưa chuyển sang mài dao, Hại Thiên Thu chỉ thấy sống lưng lạnh lẽo.

Thuấn Giai quăng hạt dưa, giơ nắm đắm: "Tiêu chí của tông môn là gì?!"

Chúng đệ tử tiếng hô như sấm: "Chưởng môn là trên hết! Chưởng môn là tất cả!"

"Dám đụng chưởng môn thì sao?!"

"Bầm thay xẻo thịt! Bầm thay xẻo thịt!"

"Leng keng!" Tiếng binh khí ra khỏi vỏ, Hại Thiên Thu chỉ cảm thấy càng ngày khiếp sợ. Phải nói, Trúc Vân Môn thực lực dù cho có xuống cấp, nhưng cấp độ tôn thờ Hàn Tuyết Âm rõ ràng chỉ có tăng chứ không giảm. Ba mươi sáu kế tẩu vi là thượng sách, Hại Thiên Thu xách theo thân xác của bản thân cùng linh hồn của Hàn Tuyết Âm vắt chân lên cổ mà chạy.

Lâm Chí Hàn giơ cao trường thương: "Đuổi theo!"

Đội ngũ ùn ùn đuổi theo Hại Thiên Thu, giơ cao đủ loại pháp khí vứt qua khiến nàng sợ muốn xanh cả mặt. Hại Thiên Thu như con khỉ nhảy nhót qua lại. một bên né một bên la làng: "Á aaaaa! Các vị huynh đài, có chuyện từ từ nói!"

Kết quả hiển nhiên là, không ai ngừng tay.

Tư Đồ Nghệ Mưu nhìn một màn này, ánh mắt đầy khinh thường phán một câu: "Xứng đáng!"

Hại Thiên Thu không còn cách khác, vội vàng bắn ánh mắt cầu xin về phía Tư Đồ Nghệ Mưu. Ánh mắt đáng thương như mèo nhỏ dầm mưa, kết hợp gương mặt tuyệt thế dung nhan của Hàn Tuyết Âm. Phải nói là, có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương, khiến người xem rung động, người nghe đau lòng.

Nhưng Tư Đồ Nghệ Mưu là ai? Một giới tiên tôn gần nghìn tuổi, cũng coi như là nhìn Hại Thiên Thu lớn lên. Với kinh nghiệm dày dặn của nàng, không khó để nhận ra ánh mắt đó không phải là cầu xin thương xót. Mà căn bản chính là nói ta biết lỗi rồi, lần sau ta còn dám nữa!

-------------

Tác giả: Hại Thiên Thu với màn comeback không tầm thường =]]]]