Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 136: Địa cầu phế thổ thiên (9)




Cựu Địa Cầu, vùng đất bị chiến tranh hạt nhân quy mô lớn chà đạp đã khó có thể khôi phục lại diện mạo ngày xưa, biển cũng bị ô nhiễm nghiêm trọng ăn mòn. Sau nguy cơ "tận thế", tinh cầu này đã xảy ra biến hóa không thể nghịch chuyển.

Hơn 50% lục địa đã hóa thành sa mạc, màu của biển đã chuyển sang màu tím, màu đen... Khu vực có độ ô nhiễm bất đồng cũng có biểu hiện bất đồng. Biển cạn đã hầu như không có sinh vật còn sống, hệ sinh thái bị cắt đứt dẫn đến sinh vật trong biển sâu cũng đã xảy ra biến dị nhất định, loài thích nghi được có thể sống sót, không thể thích nghi được hoàn cảnh biến hóa liền diệt tuyệt.

Chính như rất nhiều dự đoán của các nhà khoa học thế kỷ 21, hai cực băng cuối cùng cũng đều hòa tan, sau đó, sơn cốc Ohio bị hồng thủy bao phủ, toàn bộ Châu Úc chìm vào trong biển, New York tức thì đã thành một vũng bùn...

Chiến tranh mang đến chết chóc, chết chóc đình chỉ chiến tranh.

Lúc cuối cùng một số người nhìn thấy gia viên của mình hoang tàn khắp nơi, phát hiện "mặt trời" thứ hai kia biến mất ở trên bầu trời, nóng bức, khát khao, thống khổ, hối hận, tuyệt vọng... hết thảy xông lên đầu, đồng thời bồi bạn cùng bọn hắn, cho đến khi cái chết hàng lâm.

Phóng xạ mãnh liệt làm ô nhiễm vùng thổ địa phì nhiêu phụ cận xích đạo, phế tích thành thị phát ra ánh sáng trong đêm tối, loại tình huống này giằng co suốt trăm năm. Một ít loài biến mất, còn lại đều xảy ra biến dị cùng tiến hóa.

Thời gian cực nhanh, mây đen bắt đầu tụ tập ở một vài mảnh đất cằn cỗi, hoang vu, mưa to mưa như trút nước rơi xuống, làm lạnh nước biển độc đang sôi trào trên mặt đất, xua tan không khí không trong lành, trị liệu những miệng vết thương bị vỡ ra của địa cầu.

Lúc mưa nóng cọ rửa qua đi lộ ra một mảnh đại địa tĩnh mịch.

Chắc chắn sẽ có những người còn sống sót. Tánh mạng nhân loại yếu ớt như con sâu cái kiến, đương nhiên cũng sẽ ương ngạnh như con sâu cái kiến.

Những người sống sót leo ra từ trong phế tích văn minh, bước lên con đường mưu sinh. Bọn hắn phát hiện nhiệt độ nóng hơn so với quá khứ, tại khu vực không phải sa mạc, hơi nước trong không khí cũng dày hơn so với trước kia, trên đỉnh đầu là bầu trời màu da cam, mặt trời phát ra ánh sáng chói mắt.

Bên trong phế tích, một ít thực vật quỷ dị bắt đầu nẩy mầm, dù cho không có ai tưới tiêu, dù cho liên tục phơi nắng dưới ánh nắng mặt trời chói chang. Những thực vật hoang dại có màu sắc, hình dạng kỳ quái cũng sinh trưởng tốt không ngừng, bao trùm một mảnh lại một mảnh lục địa.

Đối với địa cầu tang thương mà nói, loại biến đổi khí hậu lớn này không phải là lần đầu tiên rồi... Kỷ băng hà, lớp vỏ trái đất thay đổi, núi lửa phun trào đều từng lưu lại dấu vết, nhưng không có cải biến quỹ tích vận hành của địa cầu. Hiện tại, nó vẫn giống như ba tỷ năm quá khứ kia, bất vi sở động mà tự quay ở trong không gian, chuyển động theo quỹ đạo vòng quanh mặt trời.

Khoa học kỹ thuật đã thành hoa cúc hôm qua, những người sống sót sau tai nạn về tới trạng thái sinh tồn nguyên thủy. Hình thành kết cấu xã hội cùng loại với bộ lạc, du đãng ở trên địa cầu, tìm kiếm đồ ăn... Đồng thời tìm kiếm điểm đưng tránh gió  đáng tin.

Trong một ít khu vực không phải sa mạc có đầm lầy kịch độc, hạp cốc tĩnh mịch, đất trũng lầy lội, sơn mạch hoang vu... Bất quá trừ những nơi đó ra, trên địa cầu to lớn như vậy, xác thực vẫn tồn tại một ít nơi có tịnh thổ giống như thế ngoại đào nguyên...

Trong hạp cốc nào đó của đại lục Bắc Mĩ có một chỗ như vậy. Đó là một cái động lõm dưới đất lớn như một thành thị, chỉnh thể là hình túi, thảm thực "Mây" dày đặc giống như chòi hóng mát che ở đỉnh ngăn cản đại bộ phận ánh mặt trời thiêu đốt. Nơi này có nhiệt độ thoải mái dễ chịu; thổ địa thích hợp cho cây nông nghiệp sinh trưởng; nguồn nước ngầm sạch sẽ, dồi dào... Quan trọng nhất là, nơi này có xác của "Nửa chiếc" phi thuyền tinh tế.

Không ai biết rõ chiếc phi thuyền này tại sao lại ở chỗ này, có lẽ ở đây đã từng là căn cứ nghiên cứu khoa học bí mật của một quốc gia nào đó, có lẽ đây là phi thuyền rơi xuống sau một lần tranh đoạt nào đó.

Tóm lại, cuối cùng có một bộ lạc phát hiện ra chỗ này. Hoàn cảnh cho bọn hắn căn cứ sinh tồn, xác của phi thuyền tinh tế khiến cho bọn hắn nhặt lại mồi lửa của văn minh. Tánh mạng lại một lần hưng vượng lên, một xã hội loài người mới được tạo dựng lên.

Gần ba thế kỷ đi qua. Nơi đây đã trở thành một căn cứ của nhân loại còn sống trên địa cầu, người ở trong đó gọi nó là Thôn Thần Phù Hộ.

......

Trong phòng thí nghiệm Crystal Lake dưới mặt đất.

Tận Thế Tấn Công đã nhìn thấy phần cuối của con đường. Hắn đã kiểm tra tất cả các đường rẽ, theo hành lang một mực đến nơi này. Lúc này, phía trước mặt hắn có một đoạn cầu thang hướng lên trên tựa như loại cầu thang chữa cháy sử dụng ở trong các khu chung cư bình thường, bên cạnh là lan can bằng sắt, bậc thang cũng làm bằng kim loại, có khe hở lờ mờ dưới chân giúp hắn nhìn thấy tình huống ở phía trên.

Hắn rút vũ khí ra, cẩn thận từng li từng tí tới gần. Ánh sáng nơi đây cũng không tốt, từ phía dưới nhìn quanh rất khó phát hiện có mai phục hay không.

"Nhị vị Giang Hồ đừng lẩn trốn nữa, ta đã nhìn thấy các ngươi rồi!" Tận Thế Tấn Công hiển nhiên là đang phô trương thanh thế, hắn cũng không sợ bại lộ hành tun, bởi vì hắn biết rõ nơi đây đã là phần cuối của phòng thí nghiệm, phía trên không thể nghi ngờ chính là lối ra. Cuồng Tung Kiếm Ảnh cùng Phong Bất Giác nếu như muốn mai phục chỉ có thể chọn chỗ cuối cùng này, còn đối với hai người mai phục từ trên cao nhìn xuống mà nói, hành tung của mình khẳng định đã sớm bị phát hiện rồi.

"Mánh khóe lựu đạn thật sự là cao minh, hả?" Tận Thế Tấn Công nói: "Cuồng Tung Kiếm Ảnh, ngươi chỉ có một ít bổn sự như vậy sao? Đám rùa đen rụt đầu Giang Hồ các ngươi ngược lại rất biết chơi lừa bịp nha." Hắn cực tận khả năng dưới tình huống không bị che từ cấm tiến hành gây chiến, muốn kích động đối phương chủ động hiện thân. Dù sao lúc này địch ở trong tối, hắn ở ngoài sáng, không quá có lợi.

"Sao vậy? Còn không dám đi ra?" Tận Thế Tấn Công hừ lạnh nói: "Các ngươi thế nhưng là hai đánh một a..., chẳng lẽ như vậy cũng sợ sao?"

Đáp lại hắn chỉ có tiếng vang của chính mình.

"Hừ... Các ngươi nên nghĩ thông suốt." Tận Thế Tấn Công nói: "Dưới hiệu quả giảm giá trị sinh tồn giống nhau, hai người các ngươi tiêu hao so với ta cao hơn gấp đôi, dưới tình huống chiếm cứ ưu thế mà lại sợ chiến thì chỉ lãng phí giá trị sinh tồn mà thôi." Hắn dừng lại một chút, tiếp tục bổ sung: "Ta có thể không ngại quay người ly khai, rời các ngươi càng xa càng tốt, đến lúc đó chúng ta liền đấu hao tổn thuốc bổ sung giá trị sinh tồn, xem ai hao tổn xong trước. Cho dù cuối cùng ta thua, các ngươi ít nhất cũng phải lãng phí dược tề gấp đôi so với ta."

Lời của Tận Thế Tấn Công trông cũng có lý, nhưng nếu như lúc hắn này xuất hiện ở đây đã nói lên hắn cũng không có lựa chọn sách lược như vậy.

Nếu như Tận Thế Tấn Công cảm giác mình ở phương diện đối kháng chính diện không hề có phần thắng liền không có khả năng tiếp tục tiếp cận đối thủ. Sau khi Cuối Cùng Tấn Công bị tạc chết, hắn nên chạy trốn theo hướng ngược lại, tìm địa hình có lợi để mai phục, dùng khỏe ứng mệt chờ đối phương tìm đến hắn. Vạn nhất hắn đánh lén đắc thủ, có thể trực tiếp tiêu diệt một người, vậy còn có phần thắng.

Cho nên... Nguyên nhân Tận Thế Tấn Công tới đây, chỉ có một, chính là hắn có tự tin có thể lấy một địch hai, hơn nữa chiến thắng, mà căn cứ của loại tự tin này hiển nhiên chính là kỹ năng hoặc đạo cụ cường đại nào đó.

Hô một hồi lâu. Trên bậc thang lúc này vẫn như cũ không phản ứng chút nào, cái này ngược lại làm cho Tận Thế Tấn Công lúng túng, hắn không khỏi nghĩ đến: chẳng lẽ theo thang lầu này đi lên phòng thí nghiệm còn có một tầng nữa? Tầng phía trên kia cùng phía dưới cũng lớn như nhau?

Nghĩ tới đây, hắn liền cẩn thận mà chạm cầu thang, chậm rãi leo lên, hắn cũng chỉ có thể làm như vậy. Thứ nhất, đối phương nếu là chết cũng không hiện thân, hắn cũng không có biện pháp. Hoặc là đi lên, hoặc là ly khai. Thứ hai, nếu phía trên thật sự còn có một tầng, vậy hắn ở chỗ này hô một giờ đối phương cũng không nghe thấy.

Hắn đi vòng vèo, cẩn thận leo từng bậc, lại thật không có đụng phải mai phục, thậm chí ngay cả một điểm dấu hiệu cạm bẫy cũng không phát hiện ra được. Bất quá Tận Thế Tấn Công không dám chủ quan chút nào, ký ức về sự kiện lựu đạn lúc trước vẫn còn mới mẻ, đồng đội bởi vì đến gần quá mà trực tiếp đi đời nhà ma, mà hắn cũng suýt nữa bị tạc chết. Loại giáo huấn này chỉ sợ trong toàn bộ chức nghiệp kiếp sống của hắn, thậm chí trong cả cuộc đời đều không quên được.

Cầu thang này cao ước chừng ba tầng lầu, bốn lần đi tới đi lui, hắn đi mất trọn năm phút. Lúc thuận lợi lên đến tầng trên, Tận Thế Tấn Công lại ngây ngẩn cả người. Trước mắt hắn là một đoạn hành lang, hành lang trống rỗng, phần cuối liền ở 10m phía trước. Mặt tường chỗ đó chính là một đại môn, cửa phân hai bộ phận trái phải, khe hở chính giữa là hình răng cưa hợp cùng một chỗ, độ dày cánh cửa này tuyệt đối không kém hơn bất luận kho bảo hiểm của ngân hàng nào. Mà chốt mở bên cạnh cửa đã bị phá hư hết...

"Người đâu?" Đây là phản ứng đầu tiên của Tận Thế Tấn Công.

Hắn và Cuối Cùng Tấn Công đã thăm dò xong phần cuối của phòng thí nghiệm bên kia, mà phần cuối của bên này chính là lối ra. Một đường tới chỗ này, hắn thấy được dấu vết Phong Bất Giác cùng Cuồng Tung Kiếm Ảnh lưu lại, cũng trúng cạm bẫy bọn hắn bố trí, còn đi lục soát qua mỗi một cái lối rẽ, hắn nhất định là đi đúng rồi, nhưng vì sao... Nơi đây không có ai?

"Chẳng lẽ bọn hắn đã ra khỏi đây?" Ý nghĩ này hiện lên trong đầu Tận Thế Tấn Công, nhưng hắn lập tức liền hủy bỏ phỏng đoán này: "Không có khả năng... Căn cứ giới thiệu tóm tắt của kịch bản, hoàn cảnh phía ngoài so với trong này càng khắc nghiệt hơn, nói không chừng giá trị sinh tồn sẽ giảm nhanh hơn. Lại nói tiếp chốt mở này đã bị phá hư... Bọn hắn sao có thể đi ra ngoài được?" Hắn liền bắt đầu suy đoán: "Chẳng lẽ... Bọn hắn ra bên ngoài trước rồi đóng chốt cửa lại, trước khi cửa đóng lại liền phá hư chốt cửa, muốn giam ta ở bên trong?"

"Cũng không đúng a... Đi ra ngoài căn bản không có chỗ tốt a..." Tận Thế Tấn Công biểu lộ cứng ngắc mà đi qua đi lại. Đã qua cả buổi, hắn rốt cục nghĩ tới một phỏng đoán tự cho là chính xác: "Không sai! Nhất định là như vậy!" Tư tưởng của hắn bỗng bừng tỉnh đại ngộ, bất quá mặt cùng ngữ khí vẫn như vậy: "Bọn hắn đi vào cuối hành lang, phá hủy chốt cửa, chế tạo biểu hiện giả là chúng đã ra khỏi phòng thí nghiệm, tiếp đó liền quay trở lại... Bọn hắn nhất định là thừa dịp ta đi lối rẽ kiểm tra, từ thông đạo chính lặng lẽ rời đi, bỏ qua ta... Lúc này chỉ sợ bọn hắn đã trốn đến phần cuối của bên kia phòng thí nghiệm rồi."

......

Cùng một thời gian, bên ngoài phòng thí nghiệm.

Dưới bầu trời mờ nhạt là một mảnh biển cát phập phồng kéo dài. Trên không trung cuồng phong gào thét, bão cát màu đen tàn sát bừa bãi khắp bốn phía. Nhân loại nếu như không hề có bảo hộ mà đứng ở trong loại hoàn cảnh này, muốn mở to mắt cũng rất khó khăn, chỉ cần há miệng nói chuyện, chắc chắn sẽ ăn một miệng cát, hơn nữa âm thanh quá năm mét là truyền không đến.

Một chiếc "Khoang Thuyền Cá Mập" đang di động lơ lửng ở trên biển cát này. Khoang thuyền thân dài 20m, rộng sáu mét, cao hơn bốn mét, tạo hình bên ngoài nhìn qua giống như một con cá mập khổng lồ bọc thép, bất quá Khoang Thuyền Cá Mập này không có "vây cá", trên đỉnh là thiết kế kiểu dáng khí động bằng phẳng. Màu sắc của Khoang thuyền bị tẩy thành màu vàng đất giống như sa mạc, phía trước không có lắp kính chắn gió, hoàn toàn là dựa vào ra-đa dò xét cùng thiết bị dẫn đường để chạy.

Không khí trong Khoang Thuyền Cá Mập đã trải qua xử lý, tuy hai gã người chơi không có mặc trang phục phòng hộ nhưng trạng thái giá trị sinh tồn xói mòn của bọn hắn đã dừng lại.

Lúc này, Phong Bất Giác hai tay gối đầu, thảnh thơi ngồi ở trên ghế lái chính. Hắn không tốn quá lâu liền học xong cách lái Khoang Thuyền Cá Mập, giao diện thao tác của những thiết bị này cũng không phức tạp, mà tọa độ của nơi muốn đến đã sớm đưa vào, chọn auto là được rồi.

Lúc Phong Bất Giác ra khỏi phòng thí nghiệm rồi xem hoàn cảnh bên ngoài thì hắn liền minh bạch, trên tinh cầu này, điều khiển bằng tay căn bản là không có ý nghĩa đấy, bởi vì căn bản không có "đường". Đừng nói là đường, mà ngay cả thứ giống như vậy đều không có, bởi vậy Khoang Thuyền Cá Mập này khẳng định phải dựa vào thiết bị dẫn đường tự động mới có thể chạy đến nơi muốn đến.

Như vậy... Vấn đề lại tới nữa, đám người kia làm thế nào tìm được phòng thí nghiệm Crystal Lake?

Hank nói tiểu đội của bọn họ là "Đạt được chỉ lệnh" mới đến tìm tòi đấy, những lời này liền có nghĩa là thượng cấp hướng bọn hắn khi truyền đạt chỉ lệnh đã có được tọa độ cụ thể của phòng thí nghiệm Crystal Lake.

Vì vậy lại sinh ra vấn đề mới, thượng cấp của bọn họ đã sớm dò xét đến tọa độ này rồi, hay là hôm nay mới phát hiện được? Bọn hắn là thông qua thủ đoạn gì tìm tới nơi này, chẳng lẽ là người máy dò xét mini?

Phong Bất Giác đoán... Đoàn người này không tới sớm không tới trễ, Nhóm "Di dân tinh tế" chân trước vừa đi, bọn hắn liền chân sau đã tới, cái này kỳ thật đã nói rõ một sự tình... Mà phản ứng của Hank lúc mới gặp gỡ "người từ ngoài đến" tức thì lại để cho Phong Bất Giác có thêm căn cứ suy luận tiến thêm một bước. Lúc này tuy còn chưa đến tòa thôn trang kia nhưng Phong Bất Giác cơ bản đã có thể xác định tình huống của chỗ đó rồi.

"Vì sao không giết hắn?" Cuồng Tung Kiếm Ảnh ngồi ở trên ghế lái phụ bên cạnh, nghiêng đầu nói với Phong Bất Giác, "Giữ lại hắn, ngươi không sợ sinh biến sao?" Lúc hắn nói lời này tự nhiên đã ép âm thanh xuống rất thấp, sẽ không để cho Hank đang bị trói ở trong góc phía sau nghe được.

"Không oán không cừu, hà tất động chút liền giết người." Phong Bất Giác trả lời.

Cuồng Tung Kiếm Ảnh gượng cười hai tiếng: "Không thể nào... Ngươi bây giờ mới làm bộ mình là phe chính nghĩa không khỏi quá muộn a?"

"Cái đó không liên quan tới có phải là phe chính nghĩa hay không, chủ yếu là NPC này còn hữu dụng." Phong Bất Giác trả lời: "Chúng ta còn phải dựa vào trợ giúp của hắn, lăn lộn đến trong thôn."

"Hắn sẽ giúp chúng ta?" Lúc Cuồng Tung Kiếm Ảnh nói chuyện lại thoáng quay đầu, dùng con mắt còn lại liếc qua Hank sắc mặt trắng bệch ở phía xa, "Dựa vào cái gì? Hắn bây giờ là không có cách nào chống cự, nhưng đợi trở về thôn, hắn tùy thời có thể tìm cơ hội chạy trốn, cũng có thể trực tiếp hô to để người khác đến bắt chúng ta."

Khóe miệng Phong Bất Giác mỉm cười, trả lời: "Mỗi người đều có nhược điểm, môt khi bị bắt lấy, bọn hắn sẽ phản bội nguyên tắc của mình. Tiếp đó, bọn hắn sẽ dựa theo ý của ngươi đi làm một số chuyện gì đó." Hắn đứng lên từ trên chỗ ngồi, nói khẽ: "Đối với Hank... Chỉ cần thông qua vũ lực uy hiếp cùng áp bách tâm lý đơn giản là được." Hắn dứt lời, liền đi về phía Hank...