Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 205: Thương Linh Luận Kiếm (20)




Trans: Hoconkut3

-------------------------------------------------

Động ngầm này là một bản đồ khá rộng, các đường hầm chằng chịt, các bậc thang nối liền nhau, trong hang cũng có rất nhiều FLAG. Chỗ này tổng cộng có ba lối vào, chia thành ba chỗ được giấu trong trấn Thương Linh. Vô luận là vào từ cửa nào, sau khi tiến nhập đều chỉ có một đường để đi, và đều sẽ gặp hoặc quái vật hoặc bẫy sập được thiết lập như mấy trạm kiểm soát. Đường đi sẽ càng lúc càng nhiều đi kèm với nhiều phần thưởng khác nhau được phân phối ở giữa hoặc cuối của những con đường này.

Hồ nước mà Tiểu Thán và Bi Linh rơi xuống, về mặt lý thuyết, ngay cả những người chơi không biết bơi cũng có thể vào bờ. Tuy phần giữa hồ nước khá sâu, nhưng càng về bốn phía càng nông hoàn toàn có thể nhịn thở chìm xuống đáy hồ rồi đi từ dưới đáy lên bởi vì khoảng cách cũng không quá xa. Chưa kể nếu người chơi vì thiếu khí mà sặc nước thì cũng sẽ không bị bất tỉnh, chỉ là điểm sinh tồn sẽ không ngừng giảm sút, ở một mức độ nhất định sẽ có cảm giác chết đuối do hệ thống mô phỏng.

Mà nếu đi trên con đường dọc hồ nước thì cũng sẽ bị quái vật tấn công.

"Hình như có gì đó đang tới..." Nghe thấy tiếng động lạ trước mặt, Tiểu Thán lại nói nhảm một câu.

"Là chuyện ta muốn hỏi ngươi đấy." Bi Linh nói tiếp: "Không có thực vật trên tường đá, nhưng lại có mùi tanh trong hang động, điều đó có nghĩa là có một số loại động vật qua lại. Đoạn đường chúng ta mới đi qua không có mùi, mà hang động tới chỗ này lại rộng ra, có nghĩa là thứ kia có thể rất lớn và chỉ có thể di chuyển quanh khu này." Nàng vừa nói xong đã lấy ra MP5 từ trong bọc hành lý, gắn đèn pin lên thân súng, soi sáng bóng tối phía trước, thời thời khắc khắc chuẩn bị nổ súng.

"Có lẽ chúng ta nên chạy a!" Tiểu Thán nói, "Rút về thông đạo kia, nó sẽ không đuổi theo được."

"Sau đó thì sao?" Bi Linh quay đầu hỏi: "Chỉ có một đường để đi, hồ nước bên kia cho dù tạm thời an toàn, nhưng không có đường ra a."

"Ừm... Cũng đúng." Tiểu Thán cũng lấy ra【Súng Ngắn Winchester】và nạp đạn.

Trên thực tế, quay lại cũng là một cách, dù sao thì trong kịch bản, người chơi không cần ăn uống  ngủ nghỉ, miễn là họ không bị quái vật tấn công thì mạng sống của bọn hăn sẽ không bị đe dọa. Đợi tới khi mặt trời lặn, nếu đồng đội quay lại phát hiện rằng bọn hắn không có trở lại nhà trọ thì ắt sẽ ra ngoài tìm kiếm.

Nhưng là, Phong Bất Giác cũng không biết tiểu Thán và Bi Linh gặp chuyện gì, hắn không thể nào nghĩ tới chuyện "hai người này đang bị kẹt dưới lòng đất do một cái hố to nào đó". Khả năng cao hắn sẽ đoán là hai người bị NPC bắt đi hay gì đấy... Bởi vậy, cho dù nhóm Phong Bất Giác có đi tìm tung tích hai người bọn hắn thì cũng sẽ chỉ nhìn đại khái từng căn phòng trống để xem có ai ở đó không, và có thể sẽ không phát hiện ra chỗ lõm trên mặt đất trong căn phòng trống hẻo lánh kia.

Tóm lại, quay về hồ nước là một chiến lược có khả năng cao sẽ  dẫn tới kết cục không có ai tìm được cho đến cuối kịch bản, đây là phán đoán của Bi Linh.

"Đến rồi, rất gần..." Bi Linh trầm giọng nói, nhìn chằm chằm vùng tối đen trước mặt. Nàng và tiểu Thán đều có sở trường điều tra cấp E, bất quá với tư cách là người chơi sở trường bắn súng, năng lực thị giác của nàng rõ là tốt hơn Tiểu Thán.

Tiểu Thán nghe vậy cũng chỉnh súng, nhắm ngay phía trước chuẩn bị bắn.

Gào——

Lại một tiếng gào, xen lẫn với một tiếng ầm ầm lớn. Một con quái vật khổng lồ có kích thước bằng một chiếc ô tô lọt vào tầm nhìn của hai người.

Con quái kia thân hình cực lớn, đứng gần khó mà thấy được toàn thân, nhưng lớp da của nó lộ ra dưới ánh sáng của nước nhớp nháp và trơn trượt, dưới ánh sáng đèn pin lộ rõ ​​từng đường nét trên lưng. Nó trông giống như một con cá sấu khổng lồ.

Nhưng đầu của quái vật kia lại không giống cá sấu, nó trông gần giống chó hơn, và tiếng gầm của nó giống tiếng gấu gầm.

Đoàng một tiếng. Súng trong tay Tiểu Thán đã cướp cò, khi trong cự ly ngắn và trung bình thì đây chính là một đòn tấn công với uy lực khá lớn, nhưng vẫn không thể xuyên qua lớp giáp của quái vật cá sấu kia. Mảnh đạn cùng lắm cũng chỉ khảm lên da cá sấu chứ không cách nào chạm vào máu thịt.

Gần như cùng lúc đó, MP5 của Bi Linh bắt đầu trút hỏa lực, nhưng rõ ràng các đòn tấn công của nàng hiệu quả và có mục tiêu hơn, nàng nhắm vào mắt quái vật kia mà bắn liên tục.

Cá sấu thấy vùng mắt bị tấn công liền cảm thấy không ổn, mở miệng lớn màu máu không ngừng hất đầu tránh né và tiếp tục tiến quân về phía trước.

"Lui!" Bi Linh một chữ này đơn giản ngắn gọn mà lại vào trọng tâm.

Tiểu Thán cũng ngầm hiểu, biết rõ ý nàng nói không phải "lui lại" mà là "vừa đánh vừa lui", vì vậy vừa bắn súng, vừa lắp đạn, sóng vai với Bi Linh mà lui về phía sau.

Quái vật kia bị tấn công tuy không bị tổn thương nhiều nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Hơn nữa, nó liên tục xoay đầu để bảo vệ mắt khỏi sự tấn công, nên tốc độ bò sẽ bị ảnh hưởng ở một mức độ nhất định.

Tốc độ cá sấu càng trì trệ, Tiểu Thán và Bi Linh càng thoải mái hơn. Dù sao trong tay bọn hắn đều có vũ khí tầm xa, đạn dược cũng vừa đủ, chỉ cần duy trì khoảng cách hơn năm thước, hoàn toàn có thể tiêu hao chiến chết con quái vật kia...

Vẻ ngoài của con quái vật này rất mạnh mẽ, và nó khá đáng sợ khi di chuyển trong môi trường chật hẹp và tối tăm này. Nếu người chơi thực sự bỏ chạy và quay lưng lại với nó, thì cảm giác cấp bách bị đuổi theo cũng rất mạnh mẽ. Tuy nhiên, thiết lập con quái vật này thực sự không mạnh, nó thậm chí còn dễ đối phó hơn yêu thụ mà Phong Bất Giác và Tự Vũ gặp trên núi.

Tốc độ của nó ở mức trung bình, và nó trở nên chậm hơn khi chịu áp lực; khả năng phòng thủ của nó rất cao, nhưng điểm yếu của nó là rất rõ ràng và rất dễ bị người chơi nhận ra và tấn công tập trung; phương pháp tấn công của nó là đơn mục tiêu, hoàn toàn dùng sát thương vật lý, và sức tấn công của nó có thể không thể gϊếŧ người chơi trong một đòn.

Điều quan trọng nhất là môi trường xung quanh về cơ bản đã chỉ ra cách để người chơi đối phó với nó. Người chơi chỉ chuyên về cận chiến có thể chọn quay lại và dùng tất cả sức lực để chạy trốn, và họ sẽ an toàn nếu chạy đến nơi mà quái vật không thể đuổi theo. Người chơi có phương pháp tấn công tầm xa thì không cần phải nói, cứ sử dụng vũ khí tầm xa để trì hoãn tốc độ và đánh du kích, dù sao thì mục tiêu bên trong đường hầm lúc này là rất lớn, đánh trượt còn khó hơn bắn trúng.

Thực ra, nếu biết trước FLAG thì việc lựa chọn quay đầu thoát thân sẽ dễ dàng hơn vì con quái vật này cuối cùng sẽ bị mắc kẹt ở đâu đó trong hang và mất hoàn toàn khả năng di chuyển cho nên lúc đó sẽ rất dễ gϊếŧ.

Kỳ thật loại thiết lập có tính dẫn đạo làm cho trận chiến trở nên dễ dàng hơn như thế này theo góc độ hệ thống mà nói là hợp tình hợp lý.

Đối với những hang động ẩn rõ ràng có ẩn phần thưởng hoặc nội dung cốt truyện như thế này, hệ thống không thể nào an bài cho người chơi lộ tuyến phải chết. Nếu làm vậy thà rằng trực tiếp thiết kế thành lúc rơi xuống liền ngã chết.

Cho nên, khi người chơi tiêu hao 2/3 điểm sinh tồn và một lượng thể lực nhất định, phần chiến đấu ngay sau đó tuyệt sẽ không quá khó, trừ phi đây là độ khó ác mộng...

Gào——

Quả nhiên lại một tiếng gào, hai người sau năm phút đánh du kích có chút chán nản mà phát hiện... quái vật kia đã tự kẹt vào một chỗ đá hẹp và không thể nào nhúc nhích.