Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 223: Thương Linh Luận Kiếm (36)




Khi thông báo nhiệm vụ chính tuyến vang lên, tiểu Thán và Bi Linh vẫn đang tìm cách rời khỏi hang động dưới lòng đất.

Tuy trước khi tảng đá phi thăng có nói qua một ngày một đêm nhất định có thể đi ra ngoài, nhưng rất hiển nhiên, cách tính của thứ này có vấn đề.

Thứ gọi là một ngày một đêm này hẳn là ám chỉ không ngủ không nghỉ mà đi liên tục 24h.

Tiểu Thán và Bi Linh hiển nhiên không có khả năng đi liên tục như vậy, bọn hắn bị hạn chế bởi mức tiêu hao thể lực nên phải thỉnh thoảng dừng lại nghỉ ngơi. Hai người lúc này đều đã cấp 17, trạng thái hiện tại là đầy 1700 điểm thể lực. Dù cho cố gắng thì ít nhất cũng phải giữ thể lực trên 1/4, nếu không thì nhỡ vừa ra đã gặp chuyện, mà thể lực lại vừa chạm đáy, thì chẳng phải là cá nằm trên thớt?

Tuy mật độ của những con quái vật và câu đố ở nơi này không giống như cách Pokemon liên tục xuất hiện không bao giờ hết khi đi trong hang động, nhưng FLAG phân bố trên bản đồ lại rất nhiều, dưới tình huống bình thường, không thể bỏ qua nó nếu ngươi muốn tiến về phía trước. Thỉnh thoảng cũng sẽ có phần thưởng hoặc thứ gì đó, giống như tát ngươi một cái rồi đưa cho cục đường...

Vì vậy, hai người về cơ bản đã bước vào trạng thái chơi game RPG truyền thống... tìm đường, kích hoạt sự kiện, nhận thưởng, nghỉ ngơi, tiếp tục tìm đường... lặp đi lặp lại. Bất tri bất giác, vùng bản đồ bọn hắn thám hiểm càng lúc càng lớn, bởi vì không biết vị trí cụ thể của lối ra, cho nên cứ gặp lối rẽ là bọn hắn phải cố gắng đi hết.

Cứ như vậy, đợi tới lúc hai người tìm được lối ra, thời gian đã qua nửa đêm ngày hôm sau, chính là khoảng 35 tiếng từ lúc bọn hắn rơi vào hang động.

Đối với kịch bản dài của Thiên Đường Kinh Hãi, khi chơi đến cuối sẽ có cảm giác mệt mỏi kì lạ. Thân thể người chơi là đang trong trạng thái ngủ trong cabin, mà thế giới tinh thần lại cứ như trong một giấc mơ có thể điều khiển.

Nếu giấc mơ này kéo dài trong một thời gian dài, hơn một ngày hoặc thậm chí hai ngày, cảm giác về thời gian của một người sẽ có vấn đề. Tình huống này không quá mạnh trong kịch bản và tác động thực sự sẽ xảy ra khi người chơi rời cabin trò chơi. Khi đó, người chơi sẽ có ảo tưởng rằng cả đêm họ chưa ngủ, nhưng thực chất họ không hề mệt mỏi về thể chất mà là về tinh thần.

"Phải ở đây nha?" Tiểu Thán tháo nón thợ mỏ xuống rồi cất vào.

Bi Linh cũng tắt đèn pin, ngẩng đầu, nhìn theo hướng ánh mắt tiểu Thán, "Có vẻ như cao hơn chỗ chúng ta rơi xuống."

Lúc này đèn pin của Bi Linh cũng đã đổi pin hai lần rồi, nàng cũng không ngờ trong kịch bản này lại cần dùng thiết bị chiếu sáng trong thời gian dài đến vậy, cho nên chỉ mang theo bốn cục pin dự phòng, tới lúc này đã dùng hết toàn bộ. Trên thực tế, sau khi nói chuyện với tảng đá, Bi Linh đã nhận ra rằng trong một khoảng thời gian rất dài tiếp theo, pin của đèn pin có thể không chịu nổi, mà một khi mất đi đồ chiếu sáng, hành động của nàng và tiểu Thán cũng sẽ khó gấp mấy lần, cũng nguy hiểm gấp mấy lần, cho nên nàng lập tức đề nghị hai người thay phiên nhau bật đèn, đồng thời tắt đèn trong lúc nghỉ ngơi để tiết kiệm chút điện.

Điều đáng mừng chính là, ngay trước khi bọn hắn hết điện đã tìm được lối ra.

Đây là một hang động tương tự như nơi bọn hắn rơi xuống, không có mái che và một lối đi bên trên. Đường đi chỗ này cũng không phải không phải là hình phễu ngược mà là hình trụ thông thường. Trong nham động này cũng có một hồ nước, vách hang phủ dày những dây leo màu vàng nhạt, những dây leo này giống như những chiếc thang tự nhiên, dày đặc bao phủ trên những bức tường đá, kéo dài đến tận đỉnh.

Ngẩng đầu có thể thấy ánh sáng chiếu vào ở phía trên của lối đi hình trụ, được một mảnh thực vật che phủ, trên đỉnh lối đi giống như một tán cây.

Từ đáy hang tối này nhìn lên, ánh trăng đang chiếu rọi từ những kẽ nứt của cây cỏ, một cách xuất thần và mơ hồ. Mặc dù nó không thể được cho là một cảnh đẹp, nhưng đây cũng coi như không tệ.

"Ừm... Vậy ta lên trước nhé?" Tiểu Thán hỏi: "À... tiện thể, chúng ta có lẽ nên lấy dây buộc nhau, giống như loại dây an toàn dùng trong leo núi."

"Thỉnh thoảng ngươi cũng có mấy ý hay đấy." Bi Linh trả lời, cũng tính là lời khen hiếm thấy từ nàng.

Tiểu Thán chỉ cười, cũng không đáp lạì. Tính này của hắn có thể xem như một cái điểm cộng, bởi nếu đổi thành Phong Bất Giác được người khác khen, hắn chắc chắn sẽ ngửa mũi lên trời rồi thêm vài câu mèo khen mèo dài đuôi.

Có một sợi dây trong bọc hành lý của Bi Linh, hơn nữa đó là loại dây leo núi có khóa an toàn. Món vật phẩm này là hàng từ cửa hàng, giá cả xa xỉ, nhưng về tính thực dụng thì không thể nghi ngờ, cũng coi như là đáng giá.

Bọn hắn vào vai và eo, giữa hai người có một sợi dây dài 7 hoặc 8 mét. Điều này đảm bảo rằng họ có thể di chuyển mà không ảnh hưởng đến chuyển động leo trèo của nhau, mà nếu một người chẳng may bị ngã, người kia có thể phản xạ và giữ vững kịp thời. Tất nhiên, đây chỉ là biện pháp bảo hiểm, cũng không trừ khả năng một người bị người kia ngã đè lên trên mà cùng té.

Trước khi leo lên, bọn hắn lại nghỉ ngơi một chút, cố gắng để điểm thể lực tới một mức an toàn, tránh việc leo đến nửa đường đã kiệt sức. Sau đó, lấy tiểu Thán dẫn đầu mà bắt đầu leo.

Leo tường là kỹ năng cơ bản mà một sát thủ phải thành thạo. Cũng giống như ăn, ngủ, thở và chớp mắt, sát thủ có thể quên cách nói nhưng sẽ không thể nào quên cách leo tường.

Đương nhiên, tiểu Thán không phải là một sát thủ, hắn chỉ là một người đang mặc trang phục cổ điển của Assassin's Creed, một người chơi xu hướng phát triển sở trường chiến đấu và điều tra theo hướng nhanh nhẹn. Nhưng đối mặt với con đường leo trèo được sắp đặt trong trò chơi này, hắn tương đối thoải mái thoải mái leo lên, dù sao bức tường này có nhiều chỗ đặt chân, dây leo vô cũng mạnh mẽ cứng rắn, rất khó có chuyện chân giẫm không trung.

Mặc dù Bi Linh yếu hơn một chút về thể lực và thân thủ, nhưng trọng lượng của nàng tương đối nhẹ, leo trèo cũng không tốn nhiều sức lực. Bởi vì có người mở đường, trên người lại có dây thừng, nên tâm lý nàng cũng thoải mái hơn, theo tiết tấu của tiểu Thán, rất nhanh leo được nửa đường.

Cúi đầu nhìn xuống thấy dưới chân là một màu đen kịt, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy phía sâu, nhưng không nhìn thấy gì. Ngẩng đầu lên, ánh trăng xuyên qua thảm thực vật càng sáng tỏ.

Việc leo lên kéo dài gần 20 phút, và cả hai đang dần tiến đến lối ra trên cùng. Cuối cùng cũng có thể càm thấy sự hưng phấn và vui sướng bao trùm cảm giác mệt nhọc của thể xác và tinh thần tích lũy trong mười giờ dưới sự hiểm nguy rõ mồn một trước mắt, dưới một đường hầm dài vô tận, khi biết khi nào những con quái vật, những câu đố cản đường, hay những cú sốc bất ngờ sẽ xuất hiện... Những điều này cuối cùng cũng đến hồi kết

Tâm trạng lúc này sảng khoái như uống một ngụm sữa bò lạnh sau khi tắm xong.

"Hô... Cuối cùng cũng ra ngoài!" Sau khi trở lại mặt đất, cả hai người cùng nằm ngửa lên bãi cỏ mà nhìn lên trời sao, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lúc này, bọn hắn đang ở trong một khu rừng, ánh trăng sáng rọi xung quanh như ánh sáng ban ngày. Rừng ở khu vực này thưa thớt, địa hình cũng hơi dốc, lúc này không thấy bất kì mối nguy hiểm trực quan nào nữa.

"Ta nói... Đây đã là rạng sáng ngày thứ ba rồi sao?" Tiểu Thán hỏi.

"Đúng vậy, quyết đấu sẽ diễn ra vào tối nay." Bi Linh nói tiếp, "Ước chừng còn mười mấy giờ a."

"Ách... Từ nhiệm vụ chính tuyến mà xem, hẳn nhóm Giác ca còn đang ở trong chỗ Linh Trung Cảnh kia nhỉ?" Tiểu Thán lại hỏi.

Bi Linh nghe vậy tựa hồ nghĩ tới điều gì: "Đúng vậy! Làm gì có chuyện giúp Tô nữ hiệp đột phá võ công."

Vẻ mặt tiểu Thán hơi lo lắng: "Ừm... Ít ra thì từ kênh đoàn đội có thể thấy Tích Bộ vẫn chưa chết..."