Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 229-3: Phần Đặc Biệt I - Đi Nhờ Xe




Phong Bất Giác lượn một vòng quanh đống đổ nát của chiếc xe, đến khi thật sự nghĩ không ra cách nào để leo lên vách núi mới đành phải tìm đường khác.

Lúc này, Giác ca đã mất đi thân thủ phi phàm lên trời xuống biển của mình, cũng mất hết các loại trang bị, kỹ năng siêu nhiên, thậm chí hắn cũng mất cả công cụ sinh tồn cơ bản nhất. Là một người bình thường, việc ở trong rừng rậm dưới thung lũng như thế này không thể nghi ngờ là cực kì nguy hiểm.

Phong Bất Giác còn không biết trong cái kịch bản này có quy định khắc nghiệt nào khác như kiểu người chơi nhất định phải ăn và uống, nếu không liền sẽ chết đói hay không (Tiện thể nói luôn, Phong Bất Giác chơi kịch bản trong chế độ giấc ngủ)... Nếu quả thật có thiết lập như vậy, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm xem chương trình "Survival in the Wild", chắc hẳn Giác ca cũng có thể sống lâu hơn người thường một ngày rưỡi...


"Kết quả chỉ có thể là tiến lên phía trước một cách mù quáng dựa trên trực giác"... Phong Bất Giác lẩm bẩm khi đi vào khu rừng.

Hành động này của hắn cũng chỉ là bất đắc dĩ. Với thể chất của hắn hiện tại, muốn leo lên cây để nhìn ra xa cũng khó như lên trời. Dù cho có thật sự leo lên được, hành động nhô đầu lên trên tán cây để nhìn quanh cũng vô cùng nguy hiểm. Nếu trên người hắn không có bất kì đồ bảo hộ nào, chân trượt một cái không chừng đi luôn một mạng.

Tuy nhiên, diễn biến của mọi thứ diễn ra suôn sẻ hơn mong đợi.

Sau một chuyến bôn ba kéo cành đẩy lá gian khổ dài 20 phút, một dòng suối hiện ra trước mắt Phong Bất Giác. Đưa mắt quan sát, có thể thấy khu rừng ở bờ đối diện thưa hơn nhiều so với bên này, mà dường như có thể thấy một con đường mòn trong rừng cây.


Giác ca đến bên bờ suối nhìn quanh, sau khi xác định không có thú hoang nào gần đó, hắn cảnh giác ngồi xổm, rửa mặt và uống vài ngụm nước.

"Đoán từ cảm giác khô khan trong cổ họng và cảm giác mệt mỏi thật sự, nhân vật mình đang đóng trong kịch bản này khẳng định là cần ăn, uống nước và nghỉ ngơi. Chỉ có thiết lập đi vệ sinh là vẫn như cũ không tồn tại, bởi vì căn bản không có cách nào cởϊ qυầи."

Sau khi cấp nước và nghỉ ngơi một chút, Phong Bất Giác một lần nữa lên đường.

Tuy nói từ sau khi ô tô phát nổ không có gặp nguy hiểm gì, nhưng với tính thận trọng và kiêng kị chế độ ác mộng của Phong Bất Giác, hắn vẫn chú ý đến mọi thứ mà đi thận trọng từng bước. Bởi vậy, hắn vẫn thận trọng ngay cả khi chỉ lội xuống một con suối nhỏ rộng chưa tới 5m sâu tới gối.


Sau khi đến bờ đối diện, hắn dùng vạt áo của bộ vest để lau khô chân, mang giày tất vào, rồi lập tức đi theo đường mòn.

"Chà... từ hình phản chiếu trong nước, ta trông vẫn giống ta." Hắn vừa hành động, vừa suy nghĩ trong. "Túi áo túi quần đều không có gì, bất kì chỗ nào có thể lật xem trên áo cũng không có bất kỳ logo hay bảng tên gì. "Vậy... rốt cục tên thám tử lừng danh này tên gì a..."

Trong lúc suy tư, con đường dưới chân hắn càng thêm rõ ràng, nhưng địa hình xung quanh càng lúc càng dốc lên trên, khi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khu rừng sau lưng đã ở tít phía dưới.

Cứ như vậy, hắn lại đi gần nửa giờ. Sau khi đi qua khu rừng, địa hình xung quanh có xu hướng bằng phẳng hơn, không lâu sau, một đường cái hiện ra trước mặt.

Phong Bất Giác đi nhanh mấy bước, đi tới con đường lớn kia, nhìn cột điện ven đường mà có một loại cảm giác thân thuộc khó tả, nếu trên cột điện kia có thêm mấy tấm giấy quảng cáo thì càng thân thuộc hơn nữa.
Trên thực tế, hắn chỉ mới đi thành một vòng lớn từ đáy cốc về lại độ cao của đường cái mà thôi.

Bim ——

Đi dọc theo đường cái được một lúc, từ nơi xa vọng tới tiếng còi ô tô.

Phong Bất Giác quay đầu nhìn, thấy một chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ trông khá vênh váo đang tiến về phía mình.

Hắn cũng không nhiều lời, trực tiếp đứng ở giữa đường, mở rộng hai chân, hai tay giơ cao, đứng thành hình chữ "đại" (大) trông không khác gì nói "Nếu không cho ta quá giang, thì cứ gϊếŧ ta đi."

"Hey! Help!" Khi chiếc xe tới gần hơn chút nữa, Phong Bất Giác liền vung cả hai tay, lớn tiếng hét.

Trong chiếc xe đó là một cặp vợ chồng trung niên, đều là người da trắng, bất kể cách mặc hay phương tiện bọn họ lái đều mang phong cách của những năm giữa thế kỷ 20.

Ở nơi hoang vắng lại có người chặn xe, đối phương tất nhiên là chần chờ, nhưng khi nhìn kỹ có thể thấy người chặn xe thân hình gầy gò, tay không tấc sắt, quần áo mặc dù bẩn nhưng vẫn có thể xem là lịch sự, hơn nữa còn đang lớn tiếng la "Help", chắc là thật sự gặp chuyện.
Thế là, xe thể thao từ từ giảm tốc độ, dừng lại ven đường, người đàn ông ngồi ở ghế cầm lái nói với người phụ nữ một câu: "Đợi trên xe, Carol."

"Hãy cẩn thận, Dennis." Cô ấy dặn dò.

Dennis đẩy cửa xe đi xuống, tới cách Phong Bất Giác chừng 2m nói: "Này anh, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Phong Bất Giác đánh giá người đàn ông trước mặt này một chút, người này cao gần 1m9, tuổi chừng 40, có một cơ thể vạm vỡ, tóc nâu, mắt xanh và một bộ ria mép. Người nọ mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu be, ở dưới là một chiếc quần tây màu trắng, và mang một đôi giày da bóng loáng. Một chiếc áo len xanh khoác hờ trên vai, và tay áo được buộc lại trước ngực. Cách ăn mặc này đã lỗi thời vào thời của Phong Bất Giác, cho nên hắn càng chắc chắn cái kịch bản này nằm ở đâu đó của thế kỷ 20.
"À... vâng, thưa ngài, tôi bị tai nạn xe hơi." Phong Bất Giác trả lời.

"Cái gì? Tai nạn xe hơi?" Dennis nhìn Phong Bất Giác, "Sao vậy? Anh có bị thương không?"

"Tôi không sao." Phong Bất Giác nói, "Chỉ có điều xe của tôi hư và lăn xuống vực rồi. Tôi đã mất khoảng một giờ để leo lên từ đáy vực và tìm thấy đường cao tốc này." Hắn cố gắng cung cấp tin tức một cách có trật tự nhất có thể để giải bỏ nghi ngờ và nhận được sự tin tưởng của đối phương. "Xin thứ lỗi cho hành vi đột ngột đứng giữa đường của tôi, nhưng tôi thực sự cần ai đó đưa tôi đi một đoạn."

"Ra là vậy." Dennis dường như thả lỏng cảnh giác và tiến lại gần một bước. "Đừng lo lắng, anh bạn, tôi rất vui được giúp đỡ."

"Cám ơn anh nhiều." Lời Phong Bất Giác nói lúc này ăn đã chuyển từ rất lễ phép thành bình thường.
Dennis dắt Phong Bất Giác đến bên hông xe, chỉ vào người phụ nữ trong xe và giới thiệu: "Đây là Carol, vợ tôi." Hắn quay mặt về phía vợ mình và dùng tay ra hiệu về phía Phong Bất Giác, "Anh là..."

"Phong Bất Giác." Phong Bất Giác nói thẳng tên thật, muốn thăm dò phản ứng của NPC.

"Anh Phong gặp tai nạn xe hơi và muốn đi nhờ." Dennis nói tiếp một cách tự nhiên, có vẻ như hệ thống đã chỉnh sửa ảnh hưởng của tên và diện mạo đối với NPC.

"Ôi, thật xui xẻo, anh có bị thương không?" Carol hỏi.

Người phụ nữ ngồi trong xe mặc một chiếc áo khoác len màu đỏ. Cô ấy có đôi mắt xanh và một mái tóc đen, cũng không được gọi là xinh đẹp, đường nét trên khuôn mặt cô ấy cũng có chút kỳ quái. Mặc dù cô ấy đã trang điểm đậm rồi, nhưng thời gian cũng không tha đối với người phụ nữ 40 tuổi này, ngay cả lớp kem nền dày cộp cũng không thể che được tất cả nếp nhăn.
"Tôi không sao, cảm ơn sự quan tâm của bà, thưa phu nhân." Phong Bất Giác đáp và nhanh chóng ngồi vào ghế sau. Dù lúc này đối phương có muốn đổi ý thì cũng đã muộn, không thể nào đuổi con hàng này xuống xe được nữa.

"Anh Phong." Dennis ngồi lên ghế lái, quay đầu nói, "Tôi và vợ sắp tới một biệt thự trên núi để họp mặt gia đình. Chỗ đó cách đây không xa lắm. Nếu anh không phiền, thì cứ theo chúng tôi đến biệt thự, có điện thoại ở đó và chúng tôi có thể thông báo cho gia đình hoặc bạn bè của anh để đến đón."

"Vậy thì tốt quá." Phong Bất Giác đáp, "Tôi có thể biết, quý danh của anh là..."

"Lovecraft." Lúc Dennis trả lời, anh ta đã khởi động máy lên, "Dennis Lovecraft."