Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 260: Cuộc Chiến Giành Áo Choàng ( 2 )




"Giờ tình huống thành ra thế này, cả ta cũng khó thoát ra được." Phong Bất Giác lẩm bẩm, "Nếu phát động Linh Thức Tụ Thân Thuật xông ra ngoài, cho dù ba tên này không đánh trúng ta thì cảnh sát bên ngoài cũng sẽ bắn ta thành cái sàng."

Tên cướp phụ trách trông cửa lúc này đi qua chỗ Phong Bất Giác, Phong Bất Giác hơi ngẩng đầu lên nhìn liền phát hiện cửa thang máy phía sau đã biến mất và đã trở thành một bức tường. Rõ ràng, lối vào của người chơi trong kịch bản chỉ có thể được nhìn thấy bởi chính họ và sẽ biến mất ngay khi người chơi bước ra. Nhân vật trong kịch bản thì như không thấy cái này, có thể trong mắt bọn họ nơi này vốn không có gì cả.

"Đầu tiên phải xem tình hình đã..." Phong Bất Giác quyết định chờ xem diễn biến của tình hình, tạm thời đặt sự chú ý của mình vào menu trò chơi.


......

Kể từ khi vào kịch bản, Phong Bất Giác vẫn chưa xem tên của 5 đối thủ trong kịch bản này, giờ tranh thủ nhìn xem.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền giật mình.

"Có nhầm lẫn gì không! Có ba người nằm trong top 20 của bảng xếp hạng sức mạnh chiến đấu?" Cứ mỗi lần Phong Bất Giác vào thương thành sẽ tiện thể nhìn tình hình của các bảng xếp hạng một lần, với khả năng ghi nhớ của hắn, tất cả các cá nhân và hiệp hội nổi tiếng trong danh sách đều ở trong đầu hắn.

"Ta nhớ cái tên【 Ngộ Tử Tham Huyền 】cấp 31 này là một trong tứ đại cao thủ trong  'Túy Sinh Mộng Tử' của【 Trật Tự 】a... Hắn là ở cùng cấp bậc với cái tên hút thuốc uống rượu uốn tóc hôm bữa! Còn có【 Thất Sát 】cũng cấp 31 hình như là nhân vật top 3 trong studio của Long ca..." Do thường xuyên vào diễn đàn, nay Phong Bất Giác cơ bản có thể gọi ra nick name của các star-player của các studio lớn, "Này... cái tên cấp 32 ,【 Shiva 】kia... chẳng phải là lão đại của【 Chư Thần 】sao? Hắn đứng top 5 bảng xếp hạng level! Mà bốn gã hạng trên hắn cũng đều là cấp 32 a!"


Ngoài ba tên này còn hai cái tên, có một vị  Phong Bất Giác đã từng gặp trong chế độ sinh tồn đoàn đội, nick name là【 Tài Bất Phạ Ni 】, "Cô nương này cũng không phải đèn đã cạn dầu a..." Trong lòng hắn tất nhiên cảm thấy không ổn, "Chờ đã... Chẳng lẽ... Ngoại trừ ta ra, cả năm người này đều nằm trong top 20 bảng xếp hạng chiến lực?"

Phong Bất Giác theo bản năng nghĩ về tình huống xấu nhất, nhưng đáng buồn thay, hắn lại đúng...

【 Ngộ Tử Tham Huyền 】, cấp 31, nam, studio Trật Tự, hạng 8 bảng xếp hạng chiến lực.

【 Shiva 】, cấp 32, nam, studio Chư Thần, hạng 2 bảng xếp hạng chiến lực.

【 Thất Sát 】, cấp 31, nam, studio Đao Phong, hạng 5 bảng xếp hạng chiến lực.

【 Tài Bất Phạ Ni 】, cấp 30, nữ, studio Giang Hồ, hạng 20 bảng xếp hạng chiến lực (nặc danh).

【 Shadow King 】, cấp 30, nam, người chơi chuyên nghiệp cá nhân, hạng 19 bảng xếp hạng chiến lực (nặc danh).


Trên đây là năm người mà Phong Bất Giác phải đối phó, xét về cấp bậc thì rõ ràng là cao hơn hắn, về sức chiến đấu và  độ ổn định thì không chỉ hơn một bậc.

Nếu Thiên Đường Kinh Hãi có một "bảng danh sách sức mạnh toàn diện của người chơi" thì Phong Bất Giác chắc chắn có thể được xếp hạng rất cao, mà năm vị này có thể có một số ít rơi trực tiếp ra khỏi top 50.

Nhưng thực tế là không có danh sách này, vì độ "thông minh" thực sự không thể định lượng được...

Do đó, từ quan điểm của người xem, hoặc từ quan điểm của bất kỳ một trong năm người chơi khác, Phong Bất Giác sẽ được coi là người chơi yếu nhất trong trò chơi gϊếŧ chóc này.

Tuy nhiên, bị người khác nghĩ yếu cũng có lợi.

Người ta có câu súng bắn chim đầu đàn, trong phương thức hỗn chiến này, trọng tâm của mọi người đương nhiên sẽ tập trung vào Shiva, người có vẻ mạnh nhất; tất nhiên cũng sẽ có vài phần kiêng kỵ Ngộ Tử Tham Huyền và Thất Sát; còn Tài Bất Phạ Ni và Shadow King thì đều là nặc danh trên bảng xếp hạng chiến lực, ba đại nhân vật rất có thể chưa từng nghe tên mấy người này, bọn hắn cũng không biết lẫn nhau, cho nên đều sẽ dễ bị khinh thường.
Về phần Phong Bất Giác... Người ta nhìn lướt qua menu trò chơi, nhìn tên vài đối thủ khác, cuối cùng nhìn thấy một dòng chữ: "Phong Bất Giác, cấp 28, còn sống", chắc hẳn chuỗi phản ứng trong đầu chính là... Không biết, cấp thấp nhất, cặn bã trong nhóm.

Dưới tiền đề như vậy, Phong Bất Giác, người  "yếu nhất", rất dễ bị xem nhẹ, thậm chí bị bỏ qua... Những người khác sẽ không dồn quá nhiều tâm sức để đề phòng hoặc ám sát hắn, đó cũng là một lợi thế.

Tất nhiên, không phải ai cũng coi hắn là người yếu nhất.

Ngộ Tử Tham Huyền đã từng nghe Mộng Kinh Thiền nhắc tới cái tên "Phong Bất Giác", đáng tiếc hắn không để ý, nhanh chóng quên mất.

Thất Sát cũng từng nghe Long Ngạo Mân giới thiệu về cái tên bị nghi là sát nhân hàng loạt này, và sau đó... hắn cũng quên mất...
Còn Shiva và Shadow King, hoàn toàn không có ấn tượng với nickname của Giác ca.

Chỉ có em gái Bất Phạ nhận ra người này, hơn nữa ký ức còn rất mới mẻ... Ít nhất là theo cô, Phong Bất Giác không dễ đối phó chút nào.

......

"Thằng khốn! Giỏi thì cứ núp đi! Ra đây!" Tên cướp không bao lâu lại quay trở về đại sảnh, còn dắt theo một người quay lại.

Người đó hẳn là một nhân viên của ngân hàng, mặc đồng phục ngân hàng, mồ hôi nhễ nhại, vẻ mặt hoảng hốt.

"Chuyện gì xảy ra?" Tên cướp cầm súng tiểu liên vừa lén lút nhìn ra bên ngoài ngân hàng vừa nói.

"Hắn trốn trong nhà vệ sinh nói chuyện với cảnh sát bằng điện thoại di động." Tên cướp cầm súng lục trả lời.

Tên cướp hám tiền xen vào hỏi: "Có tìm được đường nào khác để chạy không?"

"Hầu như tất cả các cửa sổ đều có hàng rào bên ngoài, cửa sổ trong nhà vệ sinh quá nhỏ, mấy ngã tư phía sau đều có cảnh sát."
"Chết tiệt!"

"Đưa điện thoại di động của hắn cho ta." Tên cướp mang súng tiểu liên lại nói.

Đồng bọn của hắn vừa giật chiếc điện thoại di động, vừa nghe vậy thì ném cho hắn.

Hắn cầm điện thoại, nhìn vào màn hình rồi nhấn nút quay số nhanh, chỉ sau ba giây, cuộc gọi đã được kết nối.

"Sao thế? Này anh, anh có sao không? Tại sao anh lại ngắt máy..." Một cảnh sát hạ giọng nói nhanh.

Nhưng tên cướp mang súng tiểu liên lên tiếng cắt lời: "Không sao, hắn có việc bận, rất quan trọng." Hắn ra dấu ý bảo đồng bọn đưa người tới.

Tên cướp mang súng lục hiểu ý, đi đến đạp người nọ một cái, bước tới và đá vào người, nhân viên ngân hàng chỉ biết phục tùng và run rẩy bước về phía cổng ngân hàng.

"Nghe đây, lui lại, nghe kỹ điều kiện của ta." Tên cướp mang súng tiểu liên nhận được điện thoại liền không cần liều mạng xông ra ngoài đầu hàng, hắn liền núp sau tường nói với cảnh sát ở đầu dây bên kia điện thoại, "Chuẩn bị cho ta một chiếc máy bay trực thăng và phi công, để tất cả người của ngươi di tản cách xa ba cái ngã tư." Trước khi nói xong, hắn đặt khẩu súng tiểu liên xuống, rút ​​khẩu súng lục ở thắt lưng và lập tức bóp cò.
Nhân viên ngân hét lên rồi ngã gục, máu phun đầy tường, cảnh tượng này xảy ra trước cổng ngân hàng, bày ra đầy đủ trước mặt cảnh sát trên đường, người dân và phóng viên ở đằng sau.

Tên cướp mang súng tiểu liên cao giọng nói với điện thoại di động và các con tin ở sảnh ngân hàng: "Từ giờ trở đi, cho đến khi ta thấy trực thăng, cứ mười phút ta sẽ gϊếŧ một con tin. Ai muốn giở trò thì kết cục sẽ như hắn!" Sau đó, hắn cúp máy.

"Trời ạ..." Tên cướp hám tiền đè tay lên trán, nhìn cái xác dưới mặt đất, hô hấp trở nên dồn dập: "Hộc... Trời ạ... Trời ạ... Ngươi gϊếŧ hắn, việc này..." Hắn đột nhiên không kìm được mà gỡ mặt nạ ra và nôn lên sàn nhà.

Trong số các con tin có nhiều phụ nữ, khi nãy họ thấy máu bắn tung tóe, vì sợ quá nên không kịp phản ứng, bây giờ có một người nôn mửa gây ra phản ứng dây chuyền, nhiều con tin nằm trên mặt đất chuyển sang tư thế quỳ và nôn mửa.
"Đồ ngu! Không khác gì con đàn bà, thật sự là phế vật!" cướp mang súng tiểu liên mắng một câu, ngay lập tức hắn cầm súng tiểu liên lên và hét vào mặt con tin, "Này! Này! Này! Ai cho các ngươi đứng dậy! Đều gục xuống cho ta! Hai tay ôm đầu!"

"Người ở bên trong nghe, tôi là người đàm phán cho cảnh sát, tôi không có vũ khí, tôi có thể vào nói chuyện với anh không?" Một người đàn ông trung niên đến cửa ngân hàng với chiếc loa trên tay và không mặc đồng phục công an.

Đoàng đoàng đoàng -

Đáp lại là tiếng súng tiểu liên, nhưng viên đạn lại nhắm vào mặt đất, người bắn cũng chỉ giương mũi súng ra để bắn lung tung chứ không hề nhắm vào ai.

"Trong tám phút nữa, ta sẽ gϊếŧ một con tin khác!" Đây chính là câu trả lời của tên cướp.

Sau khi tên cướp hám tiền nôn mửa, hắn có vẻ cảm thấy tốt hơn, sau khi thở đều lại, hắn nói: "Có lẽ... ừm... Có lẽ chúng ta nên nghe thử coi hắn muốn nói cái..."
"Câm miệng! Câm cái miệng chết tiệt của ngươi lại cho ta!" Tên cướp mang súng tiểu liên quát: "Mọi việc bây giờ do ta phụ trách!"

"Máy bay trực thăng sẽ không đến." Một giọng nói kỳ lạ vang lên.

Vì tất cả các con tin trong sảnh đều quá sợ hãi không dám nói gì, những lời của Phong Bất Giác rõ ràng đã lọt vào tai của tất cả mọi người có mặt.

"Là ai?" Tên cướp mang súng tiểu liên hỏi: "Tên khốn nào đang nói vậy?"

"Là hắn!" Tên cướp mang súng lục cách Phong Bất Giác gần nhất nghe được rõ nhất, "Là tên nhóc mặc đồ Tây dài màu tím kia."

"Ngươi, canh cửa cho ta một lát." Tên cướp mang súng tiểu liên nói một câu với tên cướp hám tiền, hắn nghe vậy liền khom người đi về phía cửa.

Sau khi hai người đổi chỗ, tên cướp mang súng tiểu liên trực tiếp đi về hướng Phong Bất Giác, "Đứng dậy đi, thằng khốn!" Hắn túm tóc Phong Bất Giác kéo lên, khiến hắn từ tư thế nằm sấp sang tư thế ngồi quỳ, "Ngươi nói cái gì? Nói lại ta nghe."
Phong Bất Giác thụ động ngẩng đầu nhìn đối phương, trên mặt lộ ra vẻ bình tĩnh: "Ta nói, máy bay trực thăng ngươi muốn sẽ không tới, đừng nói 8 phút, cho dù là 80 phút cũng sẽ không tới."

"Thằng khốn nạn..." Tên cướp hung hăng dí súng tiểu liên vào trán Phong Bất Giác: "Mày nghĩ mày rất thông minh à? Hả? Nói đi! Mày là ai? Mày cũng là cảnh sát? Hả? Hay là mày muốn đùa giỡn với chúng ta? Nghĩ mình là anh hùng?"

"Ta chỉ là một kẻ tầm thường, nhưng ta chỉ muốn nhắc các ngươi rằng chiều rộng của đường hai làn trước cửa, kể cả khi ngươi tính cả làn không cho xe chạy, cũng chưa chắc đã đủ để trực thăng hạ cánh". Câu trả lời của Phong Bất Giác rất khéo léo, hắn qua loa đã tránh phải giải thích về thân phận của mình, ngay lập tức chuyển chủ đề sang phần mà đối phương quan tâm, "Cho dù cảnh sát thực sự gọi trực thăng thì cũng không thể đáp ở cửa chính, các ngươi ít nhất phải đi đến ngã tư gần nhất. Trong quá trình này, các ngươi phải đi bộ ra khỏi cổng ngân hàng và vào tầm súng bắn tỉa." Hắn dừng lại: "Ngươi đã gϊếŧ một con tin, xét tình trạng hiện tại của thành phố Gotham những ngày này, ta tin rằng cảnh sát có lý do chính đáng để bắn ngươi ngay tại chỗ... "
"Ôi! Chúa ơi..." Tên cướp hám tiền ở bức tường gần cửa nghe thấy những lời này lập tức lấy tay che đầu và kêu lên sợ hãi: "Chúng ta đã làm cái quái gì thế này... "

"Được rồi! Câm miệng!" Tên cướp mang súng tiểu liên lại hét vào mặt tên đồng phạm phiền phức của mình, sau đó nhìn Phong Bất Giác, nới lỏng tay cầm tóc ra và nói: "Hừ... đây là điều ngươi muốn nói?"

"Ta còn chưa nói xong." Phong Bất Giác trả lời: "Ta tiện thể nói cho ngươi biết chiến lược hành động tiếp theo của cảnh sát luôn. Trong vài phút nữa, họ sẽ báo rằng rất khó gọi trực thăng, cho nên ngươi đừng gϊếŧ con tin trong khoảng thời gian này, chờ thêm vài phút nữa. Trong thời gian này, họ sẽ bố trí tiểu đội nghiệp vụ và tay súng bắn tỉa." Hắn đầu óc tỉnh táo, miệng mồm lưu loát, nói rất nhanh, không cần biết đối phương có thể tiêu hóa được hay không: "Theo kế hoạch của ngươi là gϊếŧ con tin trong mỗi 10 phút và đợi trực thăng đến giúp, chỉ có hai kết quả:
Một là, khi ngươi gϊếŧ một lượng con tin nhất định, cảnh sát sẽ nói rằng máy bay trực thăng đã đến, dụ ngươi ra ngoài và bắn chết.

Hai là, khi ngươi gϊếŧ một lượng con tin nhất định, cảnh sát chọn dùng vũ lực.

Về phần cảnh sát sẽ làm gì thì tùy thuộc vào số lượng tình báo mà họ có, mấu chốt nhất là họ có biết được số lượng tên cướp hay không. Tiếc rằng ngươi đã gϊếŧ người đàn ông đã nói chuyện với cảnh sát, nếu hắn còn sống, ngươi có thể hỏi xem hắn đã tiết lộ bao nhiêu về tình hình ở đây cảnh sát, nhưng bây giờ thì..."

Phong Bất Giác chế nhạo: "Ngoài ra, ta còn muốn nhắc nhở ngươi rằng trong một phút tới, có thể sẽ có một người nào đó từ 'Justice League' đến can thiệp việc này, Nightwing, Robin, Huntress, Black Canary... Hừ, thứ cho ta nói thẳng, chỉ cần một người đến, chỉ sợ cả ba vị đều sẽ bị bắt sống."
Hắn hít một hơi thật sâu, nhìn tên cướp đang ngây ngốc ở trước mắt, lại bổ sung: "Khoảng mười phút trước, việc tiết quá nhiều adrenaline đã khiến ngươi đứng trước bờ vực mất kiểm soát. Phương pháp trốn thoát mà ngươi nghĩ ra lúc này còn tệ hơn kế hoạch cướp ngân hàng." Hắn nói với một giọng châm biếm: "Ồ... Tất nhiên, nếu đó cũng có thể được gọi là 'kế hoạch'." Hắn mỉm cười: "Đồng thời, hành động gϊếŧ người bốc đồng của ngươi cũng đặt ngươi và đồng bọn vào tình thế không lối thoát. Nếu hôm nay không muốn chết hoặc vào tù thì tốt hơn hết hãy nghĩ ngay đến cách khác, nếu không..." Hắn bắt chước tiếng kim đồng hồ, trêu chọc đối phương: "Tích tắc tích tắc... Thời gian không đợi ai, siêu anh hùng có thể đến bất cứ lúc nào."

"Ngươi... ngươi là ai ..." Sau khi nghe Phong Bất Giác phân tích, tên cướp mang súng tiểu liên thật sự bình tĩnh lại một chút, không còn trạng thái gϊếŧ người đỏ mắt nữa.
Phong Bất Giác nhìn vào mắt từng tên cướp, sau đó, hắn cười lạnh và đứng lên không chút nể nang, "Đây là một vấn đề rất nhỏ, vào lúc này, điều quan trọng nhất với các ngươi... là làm thế nào để trốn thoát."

......

Năm phút sau, một loạt cửa cuốn kim loại sau cửa thủy tinh của ngân hàng (được điều khiển bằng điện tử, không kéo xuống bằng tay) bắt đầu chậm rãi giảm xuống, rất nhanh đóng kín lại.

Kể từ lúc này, cảnh sát đường phố và bọn bắt cóc trong ngân hàng đều mất khả năng quan sát động tĩnh của nhau.

Gần như cùng một giây khi cửa cuốn hoàn toàn đóng, điện thoại cảnh sát dùng để liên lạc với bọn cướp đổ chuông.

Nhân viên ngân hàng bị bắn chết ban đầu dùng điện thoại di động gọi cảnh sát khi đang trốn trong nhà vệ sinh, cuộc gọi chưa từng bị gián đoạn cho đến khi cảnh sát đến, và số của hắn đã được chuyển trực tiếp đến một điện thoại cảnh sát khác tại hiện trường.
"Tôi là sĩ quan Clapton." Clapton, người phụ trách hiện trường, trả lời điện thoại.

"Xin chào, cảnh sát." Giọng của Phong Bất Giác phát ra từ trong loa: "Ta nghĩ ngươi hẳn đã nhận ra rằng ta không phải người đàn ông nói chuyện với ngươi khi nãy." Hắn dừng lại một giây, sau đó trả lời: "Nhưng đây hẳn là một tin tốt cho ngươi. Từ giờ, ta sẽ đảm nhận công việc liên lạc. Ngươi có thể gọi ta là Anonymous." (Hckt: Anonymous có nghĩa là người giấu tên, hoặc ổng đang ref tổ chức hacker Anonymous)

"Các con tin bây giờ thế nào? Tất cả đều an toàn chứ?" Clapton nóng lòng nói: "Nghe này... Trực thăng vẫn..."

"Quên chiếc trực thăng đi, sĩ quan, đó chỉ là một trò đùa mà thôi." Phong Bất Giác cắt ngang: "Về phần con tin, họ rất an toàn. Ta có thể đảm bảo với ngươi rằng cảnh tượng tàn bạo vừa rồi chỉ là một vụ tai nạn, ta không nghĩ cả ngươi lẫn ta đều muốn thấy ​​cảnh tượng như vậy xảy ra nữa đúng không?" Hắn nhẹ cười khẽ hai tiếng khiến đối phương không rét mà run.
"Nếu... Nếu như bây giờ các ngươi đi ra đầu hàng..." Clapton trả lời.

"Có hai điều ta muốn nói. Thứ nhất, chiếc điện thoại di động này sắp hết pin. Ngươi hãy gọi đến số điện thoại trên quầy giao dịch ngân hàng để nói chuyện với ta. Chắc ta không cần đọc số cho ngươi đâu nhỉ?" Nói xong, Phong Bất Giác liền cúp điện thoại.

"Nhanh..." Clapton vẫy tay với các đồng nghiệp trên chiếc xe chỉ huy giám sát phía sau.

Tất cả nhân viên ở khoang sau cũng đều nghe thấy nội dung cuộc gọi, Phong Bất Giác còn chưa nói xong thì họ đã hành động, cuộc gọi sẽ được kết nối trong vòng chưa đầy một phút.

Clapton lắng nghe tiếng bíp trong vài giây, sau đó, giọng nói của Phong Bất Giác lại vang lên: "Điều thứ hai ..." Hắn đi thẳng vào vấn đề: "Nếu ta đoán đúng, một tiểu đội cơ động được đào tạo bài bản đang trên đường xâm nhập vào tòa nhà này. Ta biết họ chỉ cần công cụ để dỡ bỏ một vài lan can bằng sắt là có thể vào dễ dàng qua cửa sổ ở tầng một, có ít nhất năm phòng có thể coi là là điểm đột phá. Sau đó, họ sẽ âm thầm tiếp cận, xác nhận số lượng và vị trí của chúng ta. Đến lúc họ thấy thích hợp và chắc chắn, người của ngươi sẽ cắt điện từ bên ngoài để nơi này chìm trong bóng tối. Cuối cùng, trước khi chúng ta có thể phản ứng, một vài người khỏe mạnh với kính nhìn đêm sẽ tước vũ khí và khuất phục chúng ta."
Clapton lấy tay che mic quay mặt lại, vẻ mặt đặc sắc khỏi phải nói, "Chẳng lẽ có nội gián?" Hắn hạ giọng nói với người bên cạnh.

Lời của Phong Bất Giác tiếp tục: "Tình huống trên là điều ta cực kỳ không muốn thấy, vì vậy ta đã nghĩ ra biện pháp phòng ngừa." Hắn dừng lại một lúc, rồi nói với giọng điệu nhàn nhạt: "Ta đã chuyển con tin đến kho tiền và đổi mật khẩu cửa. Với thể tích của căn phòng và số lượng con tin thì... Ừm ... Oxy có thể duy trì trong khoảng 30 phút a. "