Thiên Giáng Đại Vận

Chương 177-1: Lần đầu đến Thiên Thanh (1)




Một trăm người bao vây Chu Thiên Giáng không phải là đối thủ của bọn Đại Ngưu, xử lý xong Đại Ngưu liền dẫn theo người giết đến cửa thành. Dưới cửa thành có chừng hai trăm bộ binh, chưa kịp chỉnh lại đội hình liền bị một đám dũng sĩ tách ra. Không ít huynh đệ nhảy xuống chiến mã, chạy thẳng đến tường thành chém giết cung nỏ thủ. Đối với bọn họ, uy hiếp lớn nhất không phải là những bộ binh này, mà là cung nỏ thủ trên thành. Cho dù đoàn xe xông ra cửa thành, đối phương chỉ cần bắn tên cũng sẽ ảnh hưởng tới người một nhà, cho nên bất kể thế nào cũng không thể để cung nỏ thủ sống sót.

Năng lực cận chiến của cung nỏ thủ khá kém, trong lúc hỗn chiến người người chen chúc không thể nâng cung, tất cả đã thành thịt trên thớt. Trên thành dưới thành đang chém giết sướng tay, Chu Thiên Giáng chợt thấy góc trên tường thành có khói báo động bốc lên nghi ngút.

– Hỏng rồi, bọn họ gọi binh mã trong thành. Đại Ngưu, tốc chiến tốc thắng.

Chu Thiên Giáng vừa thấy không ổn, khẩn trương phân phó một tiếng.

Thấy khói báo động, quan binh dưới thành lập tức tỉnh táo hẳn ra. Ước chừng hơn bảy mươi bộ binh giơ trường mâu vây lại chắn ở cửa thành, nhất thời Đại Ngưu không làm gì được bọn họ. Đúng lúc này, Lâm Phong bật người phóng tới, kiếm nhỏ trong tay không ngừng đâm, lập tức mở ra một chỗ hổng. Trên tường thành, huynh đệ đều nhảy xuống, quan binh ở cửa thành nhanh chóng bị đánh bại. Thấy quan binh chạy trốn tứ phía, Chu Thiên Giáng không hạ lệnh đuổi giết mà bảo Chu Nhất nhanh chóng dọn đường, đoàn xe phải cấp tốc lao ra cửa quan.

Đường được dọn sạch, từng chiếc xe nhanh chóng xông ra cửa thành. Ra khỏi Bắc quan khẩu Chu Thiên Giáng sẽ không sợ nữa, cung nỏ thủ và bộ binh không thể đuổi theo, đối phương nếu muốn đuổi theo cũng chỉ có thể là khinh kị hoặc là trọng kỵ (kỵ binh hạng nhẹ và hạng nặng).

– Đại nhân, phía sau có một đội khinh kỵ đuổi theo, ước chừng có năm trăm người.

Một thám báo chạy tới nói.

Đoàn xe đã lao nhanh chừng mười lăm dặm, nghe thấy báo cáo, Chu Thiên Giáng phất tay bảo đoàn xe ngừng lại.

– Hạ Thanh, tháo vải buộc xe pháo ra, quay đầu xe nhắm ngay phía sau, lão tử muốn tặng chút lễ vật đặc biệt cho Chu Diên Thiên.

Chu Thiên Giáng cười lạnh nói.

Chu Thiên Giáng đã sớm nghĩ kỹ đường lui, hắn kiên trì không cho Mạc Uy đi theo chính là sợ uy lực đại pháo này sẽ khiến Mạc Uy báo lại Vệ Triển. Nếu vậy, Thành Võ Hoàng không biết sẽ nghĩ như thế nào nữa.

Bắc quan khẩu là biên quan của Đại Phong và Thiên Thanh, đã từng là nơi canh gác của trọng binh đại doanh phương bắc. Nhưng bây giờ vật đổi sao dời, cảnh còn người mất, ở đây chỉ còn 1500 người đóng giữ. Bởi vì binh mã ít, Bắc quan khẩu thường xuyên bị một số bộ lạc du mục xâm nhập. Những bộ lạc du mục này tập kích trạm quan không phải vì tranh đoạt Bắc quan khẩu, mà là vì binh khí hoàn mỹ trong tay quân lính. Ở nước Thiên Thanh, có vũ khí hoàn mỹ chẳng khác nào có vốn sinh tồn, cho nên không ít bộ lạc du mục thường xuyên mạo hiểm tập kích trạm quan.

Bắc quan thành Thủ bị đại nhân thấy khói báo động, y còn tưởng lại là bộ lạc du mục đến quấy rối, lập tức lệnh cho năm trăm khinh kỵ tiến đến Bắc quan khẩu trợ giúp.

Khi năm trăm khinh kỵ đuổi tới Bắc quan khẩu, cảnh tượng ngay trước mắt vô cùng thảm khốc. Từ miệng một thương binh, họ biết có thương đội gần trăm người tập kích. Thiên phu trưởng tức giận, lập tức lĩnh năm trăm khinh kỵ ra quan đuổi giết, báo thù cho các huynh đệ đã chết.

Chu Thiên Giáng uy nghiêm đứng trên xe pháo, thuật lại tường tận điểm mấu chốt khi phát pháo cho bốn mươi huynh đệ. Chu Thiên Giáng thỉnh thoảng trông ra phía trước, chỉ chờ truy binh tiến vào tầm bắn sẽ tặng pháo hoa đưa họ đến chỗ chết.

Trong đội xe không ít người chưa từng thấy uy lực đại pháo, ngay cả Lâm Phong cũng là lần đầu tiên. Lâm Phong cũng không xem trọng cái gọi là Hồng Y Đại Pháo, trong suy nghĩ của ông, vũ khí kỹ thuật của nước mình luôn là tốt nhất. Hồng Y Đại Pháo chẳng qua chỉ là một vũ khí mà thôi, vũ khí dù tốt đến đâu, mấu chốt phải xem do ai sử dụng. Giả như trong tay Chu Thiên Giáng cầm thanh kiếm chém sắt như chém bùn, đối mặt với Chu Nhất tay không vẫn bị thua như thường.

Theo lý, đối mặt chỉ với năm trăm truy binh, Chu Thiên Giáng hoàn toàn có thể không sử dụng pháo. Dựa vào năng lực chiến đấu dũng mãnh một trăm người này của hắn, đánh chết đối thủ vẫn không thành vấn đề. Nhưng Chu Thiên Giáng muốn cho mọi người chứng kiến uy lực của pháo, mặt khác là vì muốn bồi dưỡng các pháo thủ. Bất cứ chuyện gì cũng cần có quá trình làm quen, đã có có sẵn mục tiêu sống, Chu Thiên Giáng đương nhiên sẽ không bỏ qua.

– Mọi người nhìn xem, khoảng cách ước lượng không thể lệch quá lớn, bằng không uy lực nổ bị giảm rất nhiều.

Chu Thiên Giáng thấy truy binh đã tiến vào tầm bắn, hắn lập tức đốt dây dẫn.

Ở căn cứ chế tạo An Viễn, bình thường là do mấy vị đúc kiếm có địa vị thí nghiệm đại pháo, gồm cả số liệu tầm bắn đều là cơ mật, bọn họ chỉ báo với Chu Thiên Giáng, những người khác căn bản cũng không biết. Chu Thiên Giáng chọn ra bốn mươi người, đầu óc họ tương đối thông minh. Lúc này bốn mươi huynh đệ quan sát nhất cử nhất động của Chu đại quan nhân, sợ bỏ quên thứ gì đó.

Bùm! Một đống lửa bùng nổ từ ống pháo, xe pháo giật về sau hơn nửa thước. Nếu một huynh đệ không nhanh tay lẹ mắt, Chu Thiên Giáng đã cắm đầu xuống đất rồi.

– Má nó, lão tử mém nữa trở thành pháo thủ đầu tiên ngã chết trong lịch sử.

Chu Thiên Giáng chửi một câu, khẩn trương đứng lên. Trước mặt các huynh đệ, dù sao hắn cũng phải duy trì hình tượng lãnh đạo một chút.

Tầm bắn đạn pháo còn xa hơn so với tưởng tượng của Chu Thiên Giáng, trực tiếp nổ tung ở giữa đội truy binh. Khi đạn pháo nổ trên không trung, lập tức có ba, bốn mươi mươi người kêu thảm ngã xuống ngựa. Kỵ binh phía sau không kịp thu thế, trước sau va chạm, đội ngũ lập tức hỗn loạn. Truy binh phía trước nghe phía sau kêu thảm thiết, họ khẩn trương điều khiển cương ngựa quay đầu lại nhìn.

Tất cả mọi người không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ nghe được một tiếng vang thật lớn, đội ngũ đã trở thành thế này.

Chu Thiên Giáng đưa đuốc cho một thị vệ:

– Các ngươi tới thao tác, mỗi người một phát pháo. Đốt dây dẫn xong thì bịt lỗ tai lại, đừng để bị nổ đến ngốc mẹ cả người.

Dứt lời, Chu Thiên Giáng khẩn trương nhảy xuống xe pháo. Pháo chẳng những có sức giật lớn, hơn nữa còn đinh tai nhức óc, Chu đại quan nhân cũng không muốn mình biến thành kẻ điếc.

Truy binh Bắc quan thành bị này mấy pháo đều bị pháo nổ ngất hết, mấy chục người ở phía trước lui không được, tiến cũng không xong. Mấy trăm người đứng đực ra, cực kỳ rối loạn, mấy phát pháo bắn ra, năm trăm khinh kỵ người gào ngựa hí, tử thương khoảng ba trăm người. Lâm Phong khiếp sợ nhìn cảnh tượng này, lão không rõ trong đầu tiểu tử Chu Thiên Giáng này chứa thứ gì, sao lại chế ra vũ khí gây chấn động như vậy.

Nhìn binh lính chạy trốn tán loạn, tất cả huynh đệ trong thương đội đều hưng phấn la ó. Những người này từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy sát thương uy mãnh đến thế. Nếu có khoảng một trăm khẩu Hồng Y Đại Pháo, thiên hạ này còn có ai dám đấu với Chu đại nhân. Ý tưởng của bọn họ tuy đẹp, nhưng sự thật cũng tàn khốc. Đừng nói khoảng một trăm khẩu đại pháo, với kỹ thuật tinh luyện sắt tinh của Đại Phong hiện nay, năm mươi khẩu đại pháo là có thể dùng hết sắt tinh của Đại Phong. Hơn nữa theo dự đoán của Chu Thiên Giáng, loại đại pháo này sau trăm phát pháo đạn có thể sẽ nổ banh, phải nấu để chế tạo lại.

Bất kể thế nào, uy lực của Hồng Y Đại Pháo quả thật đã đề cao sĩ khí. Khi thương đội đi tiếp, cả Lâm Phong cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

– Thiên Giáng, thứ này nếu như bị Thành Võ Hoàng biết được, sợ rằng sẽ ép ngươi giao ra phương pháp chế tạo.

Lâm Phong nhìn Chu Thiên Giáng đang đắc ý, tốt bụng nhắc nhở.

Chu Thiên Giáng khẽ mỉm cười:

– Sư phụ, cho dù giao bản vẽ cho Thành Võ Hoàng, ông ta cũng không làm được.

Chu Thiên Giáng nghĩ bụng Thành Võ Hoàng nếu dám làm thế, lão tử sẽ sửa lại bản vẽ, đến lúc đó thứ chế tạo ra chỉ bắn hơn mười phát pháo đạn liền nổ banh. Từ nghiệm chứng đến thực chiến cũng không xê xích gì nhiều, ai dùng thì người đó xui xẻo.

Qua thực nghiệm uy lực đại pháo, thương đội bắt đầu đẩy nhanh tốc độ. Nước Thiên Thanh đất rộng người thưa, cự ly giữa các thành trì vô cùng xa. Các dân chúng trên cơ bản chăn thả gia súc là chính, cho nên trên thảo nguyên màu mỡ thường xuyên phát sinh tranh chấp giữa các bộ tộc.

Trước khi Ô Tộc quật khởi, nước Thiên Thanh chịu khống chế của năm bộ tộc lớn. Trong đó Ương Kim tộc là có thực lực dũng mãnh nhất, cho nên chiếm lấy vương đô Thiên Thanh, mà Ương Kim tộc tộc trưởng Da Luật Sát cũng được bộ tộc thảo nguyên cử làm vua Thiên Thanh.

Ô Tộc nằm ở vùng bắc bộ lạnh giá của Thiên Thanh, vốn là thuộc tộc của Mạc Lạp tộc – một trong năm đại tộc. Qua nhiều năm sinh sôi phát triển, họ trở thành một tộc mạnh. Vì mở rộng ích lợi bộ tộc, Ô Tộc trước tiên kháng cự tiến cống cho Mạc Lạp tộc, khiến hai tộc nảy sinh chiến tranh.

Mạc Lạp tộc – một trong ngũ đại quý tộc trải qua nhiều năm sống an nhàn sung sướng, sớm đã mất đi hùng dũng khi xưa. Dũng sĩ quả cảm của Ô Tộc nhanh chóng đánh tan Mạc Lạp tộc, thủ lĩnh Ô Tộc là Chiêm Hãn tự tay chém đầu tộc trưởng Mạc Lạp tộc, sát nhập Mạc Lạp vào Ô Tộc.