Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 124-3




Đợi đến lúc tất cả mây mù cùng bụi bậm tan đi, nàng mới bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, nàng mất đi đâu chỉ là một người thân, còn có một phần tình cảm sâu đậm trong lòng nữa.

Mặc dù nàng không nói, nhưng Thanh Dao cũng biết nàng chuyện lo lắng nên không nhanh không chậm tiêu sái đến bên cạnh bàn khắc hoa ngồi xuống, Mạc Sầu liền rót một chén trà cho nàng, yên tĩnh đứng ở một bên.

“Mạc Sầu, nếu như ngươi lo lắng hắn, ta đem ngươi ở lại cùng hắn nhé.”

Nàng chỉ có thể làm được điều này thôi, còn tương lai sau này thế nào, thì phải xem tạo hóa của hai người bọn họ.

Thế nhưng Mạc Sầu có sự kiên trì của Mạc Sầu, nàng chỉ là một hạ nhân, lúc trước đã bán mình cho chủ tử, sao có thể ở lại một chỗ cùng Thẩm Ngọc được, hơn nữa người trong lòng nàng là Mạc Ưu, không phải Thẩm Ngọc.

“Chủ tử, ta sẽ không ở lại, ta sẽ ở cùng chủ tử.”

Mạc Sầu cự tuyệt kiến nghị của Thanh Dao, nhưng trên mặt sự cô đơn vẫn tồn tại như cũ, trên tư tưởng đã được giải khai, thế nhưng trong lòng vẫn muôn nghìn mối, cần phải có một thời gian dài mới buông xuống được.

“Ngươi cần gì phải khổ như thế chứ?”

“Quên đi, không nghĩ nữa, chủ tử không phải mệt mỏi sao? Nghỉ ngơi một chút đi.”

Mạc Sầu cung kính mở miệng, nàng không muốn tiếp tục cái đề tài này, nếu nàng đã không muốn nói, Thanh Dao cũng không miễn cưỡng, hai người nói thêm một chút chuyện, sau đó Thanh Dao liền lên giường nghỉ ngơi một hồi.

Bên trong nội điện, yên tĩnh không tiếng động, Mạc Sầu thấy chủ tử đã ngủ, nàng mới đến ngồi yên ở phía trước cửa sổ, nhìn những cánh hoa bay ngoài cửa sổ tựa như giấc mộng, thật lâu vẫn không nhúc nhích, giống như một tượng đá điêu khắc vậy.

Buổi tối, Thẩm Ngọc phái người đưa tới hàng thư, bởi vì chuyện của tiên hoàng, hắn không có biện pháp tự mình qua đây, vì thế phái một thái giám đưa tới, mà thái giám này không biết chữ nên chỉ cho là thư tín bình thường, bởi vậy mới đưa tới.

Thanh Dao lấy được hàng thư xong thật cao hứng, buổi trưa nàng ngủ một chút, nên tinh thần sung túc, tâm tình vô cùng tốt, đem hàng thư giao cho Lưu Chiêu, chuyện này chỉ có nàng cùng Lưu Chiêu và hoàng đế là biết, ngay cả hai đại thần kia cũng không biết chi tiết bên trong, để tránh khỏi lộ ra tin tức, sẽ mang đến phiền phức không cần thiết cho Thẩm Ngọc.

Sau ữa tối.

Vài người tản bộ ở trong sân, tiểu kiều nước chảy, ngọc đình lầu các, ánh trăng như nước bao phủ tất cả mọi thứ, dùng từ mỹ cảnh để hình dung cũng không quá.

Ánh trăng như vậy, Thanh Dao bỗng nhiên hưng trí, dừng lại thân thể, đỡ lấy tay vịn chạm khắc của lan can, nhìn về phía Mạc Sầu: “Đi đem đàn của ta lấy đến đây, ta muốn đàn một bản từ khúc.”

“Dạ, chủ tử.”

Mạc Sầu rất nhanh ly khai, xoay người đi đến gian phòng lấy cầm.

Lưu Chiêu cùng nàng một đường đi đến tiểu đình phía trước mặt.

Gió đêm thổi nhẹ, mang theo cái lạnh phơ phất, làm mặt hồ nổi lên những gợn sóng lăn tăn, phong cảnh vô cùng thu hút

Tình cảnh này, làm cho lòng người không nhịn được mà ấm áp hẳn lên, con ngươi sâu thẳm của Lưu Chiêu lóe lên si niệm, đêm nay hãy để hắn ích kỷ bồi nàng một hồi, hai ngày nữa bọn họ phải trở về kinh rồi.

“Thanh Dao, lạnh không?”

Người luôn luôn lạnh lùng như băng, hiếm khi có được giọng điệu nhu hòa như vậy, làm Thanh Dao vô cùng kinh ngạc, bất quá đêm nay tâm tình nàng rất tốt, nên cũng không quá lưu ý biến đổi của hắn, chậm rãi gật đầu: “Không lạnh, bây giờ là đầu hạ, gió này thổi vào người mặc dù có chút lạnh, nhưng rất thoải mái.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào tiểu đình.

Mạc Sầu cũng đem cầm lấy qua đây, bày xong cầm, ý bảo chủ tử có thể bắt đầu rồi.

Gió nhẹ thổi rèm lụa mỏng, phiêu phiêu dật dật, tóc đen như như mây bới cao lên, cờ tua nhẹ lay động, vừa ôn nhu vừa mềm mại, trên mặt còn bịt khăn che mỏng, chỉ lộ ra một ánh mắt động lòng người, giống như câu hồn, chỉ cần người ta liếc mắt nhìn, liền thật sâu chìm đắm trong đó, không thể tự thoát ra được.

Bàn tay trắng nõn lướt trên cầm, tiếng đàn động lòng người vang lên.

Trong đầu nàng, không khỏi hiện lên một bóng dáng đơn chiếc, còn có nụ cười cuối cùng của hắn tuyệt đẹp như hoa đào ấm áp như ánh sáng, lòng không khỏi nhói đau, trong mắt nàng có chút sương mù, thoáng chốc bị gió thổi tan đi.

Tiếng đàn như mạch suy nghĩ của người đánh, trở nên đau thương cô độc, trầm thấp mà uyển chuyển, như nữ tử khóc nức nở, đau đớn tê tâm liệt phế, như vết thương lòng không ngừng rỉ máu.

Người đàn tâm đau, nghe được người cũng thương tâm một cách khó hiểu.

Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu tim nhói đau một chút, nàng vì ai mà hao tổn tinh thần, ai đã tác động đến tiếng đàn của nàng như thế…

Mạc Sầu biết chủ tử nhất định lại nhớ đến Vô Tình công tử, nàng cúi đầu thở dài, thế sự vô thường, nhưng cuối cùng người bị thương tổn luôn luôn là nữ tử.

Đêm càng ngày càng khuya, tiếng đàn của Thanh Dao lay động rất xa, ngón tay ngọc xanh nhạt xoay quanh không dừng, chậm rãi mang theo đau thương lan toả, rồi đột ngột cất cao âm tiết, một khúc tri âm tri kỷ tấu ra, du dương êm tai.

Bỗng nhiên, ngoài đình có người nói chuyện.

“Là ai ở đây đánh đàn?”

Thanh âm cực kỳ lợi hại, kiêu ngạo hơn người.

Tiếng đàn bỗng nhiên dừng lại, năm ngón bấu chặt ở trên huyền cầm, bởi vì dùng sức quá lớn, nên dây đàn cắt vào ngón tay của nàng, một giọt máu rơi xuống.

Mạc Sầu kêu một tiếng, khẩn trương đi tới nâng tay nàng lên: “Chủ tử, người bị thương?”

Thanh Dao kéo tay lại, động tác tao nhã từ trong tay áo lấy ra một khăn gấm cầm máu, mâu quang xuyên thấu rèm mỏng nhìn phía ngoài đình, nơi đó đang đứng vài người, dẫn đầu chính là Cơ Tuyết, đi theo phía sau còn có mấy người cận vệ.

Ngoài tiểu đình có tỳ nữ đứng thẳng, lúc này họ cung kính mở miệng: “Là Nam An vương gia cùng tỳ nữ ở đây đánh đàn.”

Trên danh nghĩa, Thanh Dao cùng Mạc Sầu đều là tỳ nữcủa Nam An vương Lưu Chiêu, trên mặt Thanh Dao che bằng khăn lụa mỏng, Mạc Sầu sẽ dịch dung đơn giản, hơn nữa chuyến đi này các nàng vẫn chưa cùng Đan Phượng quốc chính diện tiếp xúc, vì thế không ai hoài nghi cả.

Quả nhiên, Cơ Tuyết hừ lạnh một tiếng: “Hầu gái nho nhỏ thôi, mà có nhã hứng lớn như vậy.”

Nói xong liền dẫn người xoay mình rời đi, đi được vài bước, như chợt nhớ tới một việc gì, tiếng đàn này dễ nghe êm tai như vậy, một hầu gái sao có thể bắn ra tiếng đàn êm tai thế sao? Hơn nữa tiếng đàn này gây cho nàng cảm giác thật quen thuộc, là ai?

Cơ Tuyết dùng sức nghĩ, cuối cùng nhớ tới Vô Tình, đúng vậy, tiếng đàn của Vô Tình là thiên hạ nhất tuyệt, thế nhưng Vô Tình đã chết, như vậy ngoại trừ?

Sắc mặt nàng đột nhiên bao phủ hàn khí, chẳng lẽ là nữ nhân kia.

Mộc Thanh Dao, thì ra nàng ta ẩn thân ở trong sứ thần đoàn, như vậy một trong hai tỳ nữ của Nam An vương chính là nàng, là nữ tử che mặt sao?

Xem ra Hoàng Viên quốc thay đổi phong vân, đều là nữ nhân này giở trò, chỉ cần nàng ta ở nơi nào, thì nơi đó sẽ không được an bình.

Cơ tuyết oán hận nghĩ, xoay mình quay lại đầu, phẫn hận kêu lên: “Mộc Thanh Dao, nguyên lai là ngươi, không nghĩ tới ngươi lại trốn ở phía sau Nam An vương, không dám ra nhìn người, lén lén lút lút, có phải sợ hãi người khác biết ngươi bây giờ dung mạo xấu xí, nên không có mặt mũi gặp người khác hay không, mới phải trốn trốn tránh tránh như vậy.”

Dứt lời, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, trong đình Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu đang định phát tác, thì người bên cạnh đột nhiên tung người, đầu ngón chân nhẹ điểm lên ghế đá, người đã bay ra khỏi đình, trực tiếp rơi xuống trước mặt Cơ Tuyết, sắc mặt âm hàn lãnh trừng mắt nàng ta, hơn nửa ngày cũng không nói một câu.

Chỉ là một đôi mắt hình như nhuộm máu, lộ ra yếu ớt hồng quang.

Cơ tuyết hoảng hốt, nị hù đến rút lui một bước, chỉ thấy cô gái trước mắt cho dù che mặt, thế nhưng hào quang quanh thân cũng che giấu không được, thân hình tinh tế mềm mại, quần áo giản đơn, nhưng lộ ra sự tao nhã tuyển mỹ như trúc, tóc đen xoã dài như mây, kéo theo tua cờ chuyển động, đại mi (lông mài)như nguyệt, một đôi mắt đen kịt giống như hàn đầm ngàn năm, lạnh lẽo làm cho người ta phát run, nhưng lại mang theo cường đại ma lực, nhìn vào một cái liền hãm sâu ở trong đó.

Quả nhiên là nàng, trên đời này ngoại trừ nàng, còn cho tới bây giờ, không có ai ở ánh mắt đầu tiên, liền làm cho nàng tâm sinh khiếp đảm đâu?

Cơ Tuyết có chút hối hận, hiện tại các nàng thế đơn lực bạc, nàng lại xung động, xem ra phải cẩn thận cảnh giác, nữ nhân này mà giận lên, chuyện gì cũng dám làm.

“Ngươi lặp lại lần nữa thử xem?”

Thanh Dao thanh âm lộ thanh âm lạnh lẽo, như từ trong địa ngục vọng ra, người đã tiến lên phía trước một bước, trong tay hoàng vĩ cầm xanh ngọc đang để ở trên vai thượng, tư thế cuồng ngạo, thị huyết.

Cơ tuyết dùng sức nuốt một chút nước miếng, quả nhiên không dám lập lại, trực tiếp rút lui về phía sau một bước.

“Ngươi muốn làm gì?”

Thanh Dao phát ra một tiếng cười nhạt: “Không phải ngươi vừa nói ta trốn trốn tránh tránh sao? Ta đây đi ra cho ngươi thấy, bây giờ sao lại hỏi ta muốn làm gì?”

Thanh Dao vừa nói vừa bước lên một bước, phía sau Cơ Tuyết chính là lan can, bởi vậy nên không còn cách nào khác để lui về phía sau, nàng chỉ phải ngửa thân thể ra sau, mấp mái môi mở miệng.

“Ta chỉ muốn nhìn một chút có phải ngươi hay không thôi?”

“Là ta thì thế nào?” Thanh Dao mang bộ dạng của người gây sự áp sát lên, cũng không cho nàng ta có chút không gian nào để thở dốc.

Cơ tuyết không nói chuyện, nhưng mấy người hộ vệ bên cạnh nàng đã nổi giận, một người trong đám xoay mình đưa tay lên đẩy thân thể của Thanh Dao ra, nhưng còn không có đụng tới Thanh Dao, thì thấy nàng, vung hoàng vĩ cầm lên trực tiếp đánh về phía hộ vệ này, hộ vệ không nghĩ tới nữ nhân này không nói một lời nào liền đánh người, một lần không đề phòng, thì cả người đã bị hoàng vĩ cầm hất văng qua lan can, ùm một tiếng rơi vào bích hồ phía sau.

Thanh Dao lạnh lùng mệnh lệnh: “Mạc Sầu, đánh mạnh cho ta.”

Mạc Sầu tuân lệnh, lập tức nhảy tới đón đầu hai ba hộ vệ còn lại, đêm nay nàng vốn có tâm tình không tốt, bởi vậy ra chiêu sắc bén, hoàn toàn là đấu pháp liều mạng, mấy hộ vệ này rất nhanh bị buộc đến góc chết.

Mà Cơ Tuyết vừa thấy hộ vệ rơi xuống nước đã phục hồi tinh thần lại, gương mặt khẽ nóng.

Nàng dù sao cũng là hoàng thái nữ của Đan Phượng quốc, nữ nhân này có cái gì đáng sợ, nếu như nàng ta thực sự lợi hại, sao lại bị hoàng phu nương nương hạ cổ chứ? Vì thế là người thì đều có khuyết điểm, nàng có cái gì phải sợ hãi nàng ta, hơn nữa võ công của nàng cũng không phải chỉ được hư danh, bởi vậy Cơ Tuyết xoay mình nhảy ra, thoát ly lan can biên nhảy đến giữa không trung thì kêu lên.

“Mộc Thanh Dao, ngươi cho là mỗi người đều sợ ngươi sao? Tối nay ta sẽ cho ngươi biết tay, nhìn xem ngươi có bao nhiêu lợi hại, nếu quả thật lợi hại, ngươi làm sao lại trúng xấu nhan cổ chứ?”

Cơ tuyết nhắc tới chuyện này, làm Thanh Dao cả người lạnh như băng sơn, nàng không phải là bởi vì chuyện bị hạ cổ, mà là nghĩ tới Hoa Văn Bác.

Chỉ cần nghĩ đến người đàn ông này, nàng liền hận không thể lập tức thiên đao vạn quả hắn, tên nam nhân cầm thú cũng không bằng này, dám hại chết nhi tử của mình

Bởi vì nghĩ đến Hoa Văn Bác, nên Cơ Tuyết cũng bị liên quan trong đó, nếu như một khắc đồng hồ trước, nàng chỉ muốn giáo huấn Cơ Tuyết một chút, nhưng hiện tại chính là hận không thể giết nàng ta, bởi vì người Đan Phượng quốc đều không phải là thứ tốt lành gì.

Ý niệm này vừa xẹt qua trong đầu, thì người đã theo sát Cơ Tuyết mà nhảy lên, bay vọt đến giữa không trung, hoàng vĩ cầm không chút khách khí đánh ra ngoài, hoàng vĩ cầm là một thanh linh khí, cùng nàng chung đụng lâu, nên rất ăn ý, người cùng đàn hoà quyện vào nhau, liền có khí phách sắc bén quét ngang, Cơ Tuyết kinh hãi, nhanh chóng né tránh, hoàng vĩ cầm bắn về phía mặt hồ, chỉ thấy nước hồ nổ tung vài đạo hoa ánh sáng.

Bên ngoài đánh nhau, trong đình Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu dẫn Cảnh Hàn phi thân ra.

“Thanh Dao, lui ra, để ta.”

Vừa rồi là hắn quá chấn kinh nên mới không có động tĩnh.

Thanh Dao bao khăn che mặt là bởi vì trúng xấu nhan cổ, dung mạo trở nên xấu xí, nghĩ đến đây thôi hắn liền rất đau lòng, nàng là nữ tử ngang tàng ngạo nghễ, sao có thể chịu được việc này, trong lòng nàng nhất định rất đau.

Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu tiếng nói vừa dứt, Thanh Dao xoay mình bứt ra để cho hắn tham chiến, làm một nữ nhân, đương nhiên hẳn để cho nam nhân ra mặt trước.

Có người cống hiến sức lực, tội gì tự mình động thủ.

Cơ tuyết vừa nhìn nàng lui xuống, lại thay đổi một người cùng nàng đánh nhau, không khỏi tức giận kêu lên: “Mộc Thanh Dao, ngươi là tiểu nhân.”

“Tiểu nhân, ta chính là tiểu nhân, ngươi có thể làm gì được ta, ” Thanh Dao khinh thường hừ lạnh, trong bóng đêm, chỉ thấy vẻ mặt nàng vừa ý tựa vào lan can nhìn bọn họ tranh đấu.

Mà bên kia Cảnh Hàn cũng phi thân đi giúp Mạc Sầu.