Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 133-2




“Vô Trần.” Thanh Dao lẩm bẩm, một tiếng gọi này của nàng, làm cho ni cô kêu là Vô Trần thật nhanh ngẩng đầu lên, hơi cười yếu ớt một chút, gật đầu, sau đó vẫn như cũ làm việc trong tay của mình.

Thần thái an bình, cả người ôn hoà như một khối hoa ngọc, sự tàn ác lúc trước không còn tồn tại  nữa, nhưng đến tột cùng xảy ra chuyện gì, vì sao nàng ấy lại hoàn toàn không nhận ra các nàng, Thanh Dao quay đầu quét mắt liếc nhìn Mạc Sầu cùng Băng Tiêu, ba người đều có chút khiếp sợ, nhìn tiểu ni bên cạnh

“Nàng đã xảy ra chuyện gì?”

“Thí chủ nói là Vô Trần sao? Nàng mất trí nhớ, quên mất chuyện trước kia, vì thế sư phụ đặt tên Vô Trần cho nàng, chính là hy vọng nàng không nhiễm khói bụi trần tục nữa, bình tĩnh suốt đời.”

Thì ra là thế, ba người ồ lên, nhưng trước kia nàng ấy vẫn đang tốt lành, vì sao hôm nay lại mất trí nhớ, trong chuyện này đã xảy ra vấn đề gì, Thanh Dao trước sau nối liền mọi chuyện lại, chợt nhớ tới một người, lúc đầu Ngân Hiên không đồng ý giữ lại Như Âm, bởi vì nàng ta hận ý quá sâu, rất sợ giữ lại nàng ta sẽ lưu lại hậu họa, hay là hắn đã ra tay với Như âm, thế nhưng một khắc cuối cùng lại không đành lòng, vì thế chỉ làm cho nàng ấy mất đi nhớ, từ nay về sau thanh thuần khiết bạch sống suốt đời.

“Quấy rầy.”

Thanh Dao gật đầu, đi vào am ni cô như cũ, trong tường viện nho nhỏ, trồng vài gốc hàn mai, lúc này đang nở ra khoe sắc.

Thanh Dao đứng ở dưới hành lang ngẩng đầu quan sát, hàn mai ngạo nghễ phong tư, giống như một đoàn hỏa diễm nở vào trời đông.

Viện nội ngoại chỉ có một bức tường chia cách, các nàng vừa thưởng thức phong tư của hoa mai, một bên vừa nghe hai tiểu ni bên ngoài đang nói chuyện.

Lúc trước tiểu ni cùng Thanh Dao nói chuyện của Vô Trần ni cô: “Các nàng gọi ngươi là công chúa, Vô Trần, ngươi sẽ không thật là công chúa của một quốc gia chứ?”

Bây giờ là loạn thế chi thu, Huyền Nguyệt thống trị vài quốc gia, hay Vô Trần là công chúa gặp rủi ro cũng không chừng, tiểu ni cô kia phỏng đoán, đương nhiên nàng nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến, Vô Trần là Huyền Nguyệt công chúa.

“Các nàng nhận lầm người.”

Thanh âm hoà thuận vang lên, nghe không ra trong lời nói của nàng có bất kỳ bất mãn hoặc phẫn hận của thế tục, có lễ như vậy những ngày tháng này mới là nàng vui vẻ nhất, tất cả đều buông xuống, trong lòng mới có thể càng vui vẻ hơn một ít.

Thanh Dao cảm thán, dẫn các tiểu nha đầu xem xét mai xong, sau đó tiến vào chính sảnh của toà viện, thắp hương cúng phật, không có khẩn cầu gì cả, thế nhân có việc đều cầu phật, phật tức không phải mệt đến chết sao, phàm là việc có thể giải quyết đều nên tự mình giải quyết đi, phật đâu quản được chuyện trần thế.

Thanh Dao ý bảo Mạc Sầu quyên một ngàn lượng tiền nhan đèn, am ni cô này đèn nhang cũng không tốt, mấy tiểu ni cô này đều rất nghèo khó, mà nàng chỉ là hy vọng Vô Trần trãi qua khá hơn một chút, một ngàn lượng có thể cho các nàng sống một thời gian thật dài.

Một tiểu ni đang hầu bên cạnh, nhìn các nàng ra tay quyên nhiều như thế, liền mừng rỡ rất nhiều đi bẩm báo cho chủ trì, chủ trì lập tức đi ra, cung kính mời các nàng đến sương phòng dâng trà.

Lão ni cô mặt mũi hiền lành, rất có mùi vị đắc đạo.

“Tạ ơn thí chủ.”

Nàng vừa mở miệng, Thanh Dao biết là chỉ vì nàng quyên tiền nhan đèn, nên nhàn nhạt cười, hai tay hợp thành chữ thập, cung kính mở miệng: “Tại hạ có một điều thỉnh cầu, chỉ nguyện chủ trì hảo hảo chiếu cố Vô Trần.”

Lão ni cô chấn động, ngẩng đầu lên nhìn Thanh Dao, nhưng nàng đã đứng dậy, dẫn hai tỳ nữ cùng một đứa bé, tự nhiên rời đi,  lão ni kia con ngươi thông tuệ, ánh mắt sâu sắc nên nhẹ nhàng thở dài, nguyên lai là phượng giá lâm, như vậy Vô Trần, nhất định là một người có thân thế cao quý…

Đoàn người ra khỏi am ni cô, chiếu theo lộ trình lúc đến mà đi trở về, ánh dương quang nhu hoà vui vẻ chiếu xuống mặt đất, phản xạ ánh sáng làm tuyết đọng càng chói mắt, càng trắng càng trong suốt.

Vài người vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh, nhắm phương hướng trúc phòng đi đến.

Xuống đến chân núi, phía trước không xa là cánh rừng, đi qua cánh rừng, sẽ đi không lâu, liền đến chỗ ở của các nàng.

Tuy rằng vào mùa đông lạnh lẽo, trên mặt tuyết đã có một ít dấu chân động vật để lại, trong rừng còn có tiếng kêu chim tước, thật là thú vị, vài người vừa đi vừa nhìn, trong lòng rất thích ý, bỗng nhiên quanh mình nổi lên một trận khí lạnh thấu xương, hoàn toàn khác với cái lạnh của tuyết, đây là sát khí, bao phủ ở trên đỉnh đầu, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu đều cảm ứng được, nên cảnh giới toàn thân để đối phó.

Bỗng nhiên một đạo sát khí sắc bén thổi qua, có người ở đỉnh đầu lau đến, từ cây này nhảy đến cây kia, sau đó cả người treo ngược ở giữa cành cây, rủ xuống đất, từ trên xuống dưới, một chưởng nhắm ngay Thanh Dao đánh tới, Thanh Dao nhảy ra tránh, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu rất nhanh ngẩng đầu lên nhìn sang, chỉ thấy đó là một bà tử tóc trắng xoá, một chưởng đánh không trúng, tàn bạo từ trên cây nhảy xuống, đứng ở đối diện các nàng, âm trầm giận dữ trừng mắt nhìn các nàng.

Người này, đúng là lúc đầu ở Vô Tình Cốc có xuất hiện qua Hắc Bạch Song Sát – Bạch Sát, không nghĩ tới nàng ta lại đến tìm chủ tử báo thù, Mạc Sầu phẫn nộ kêu lên, trường kiếm run lên chỉ vào bạch sát.

“Ngươi – yêu bà đáng chết, tìm chúng ta báo cái gì thù, là Vô Tình giết chết hắc sát, liên quan gì chúng ta?”

“Phi, tiện nam kia bạc mệnh, không ngờ đã chết, lão thân vốn chuẩn bị tìm hắn báo thù, nếu hắn đã chết, chỉ có thể bắt ngươi các tính sổ.”

“Ngươi cũng xứng sao.” Thanh Dao vừa nghe bà ta mắng Vô Tình, liền giận dữ, quanh thân hàn ý nổi lên, thanh âm lạnh lùng uy nghi vang lên, nhìn về phía Mạc Sầu cùng Băng Tiêu, lạnh nhạt mệnh lệnh: “Giết nàng cho ta.”

“Dạ, chủ tử.”

Tiếng nói của Thanh Dao vừa dứt, Bạch Sát liền ngửa đầu cười ha ha: “Ngươi cho là chỉ có một mình ta sao? Ta sẽ không ngu như vậy.” Vừa nói xong liền ngửa đầu huýt sáo dài, trong rừng cây rất nhanh có nhiều bóng dáng xuất hiện, thân thủ đều bất phàm, mấy người này bay đến, rơi vào bên cạnh Bạch Sát, đúng là mấy người nam tử mặc trang phục quái đảng, ánh mắt tục tĩu, vừa nhìn thấy mấy người nữ tử trước mắt, mỗi một người đều xinh đẹp bức người, liền không nhịn được ý nghĩ kỳ quái.

Bạch sát âm trầm hạ mệnh lệnh: “Các đồ nhi, lên cho ta, nhất định phải báo thù cho sư phụ của ngươi.”

“Dạ.” Vài người song song tung người nhảy qua đây, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu phi thân lên, hai thanh trường kiếm họa ra hai đạo ngân quang sáng quắc, nghênh đón, mà Bạch Sát thì thẳng tắp hướng Thanh Dao đánh tới, Thanh Dao thân hình vừa lui một cái, liền kéo Tiểu Ngư nhi qua ném đi, mang nàng ném tới trên một cây đại thụ phía sau, tiểu nha đầu này sắc mặt sợ đến trắng bệch, ôm chặt lấy cây kia, một nửa là bởi vì chứng sợ cao, một nửa vì lo lắng mẫu thân gặp nguy hiểm.

Không ngờ giữa đường lại gặp phải người xấu, hôm nay các nàng căn bản không có mang vũ khí đi, súng hỏa của nàng cùng hoàng vĩ cầm của mẫu thân đều để ở trúc phòng.

Thanh Dao vung tay một cái, vòng liên hoa trên cánh tay thẳng tắp công kích về phía Bạch Sát, hai năm qua, Bạch Sát vẫn ẩn ở trong thâm sơn luyện võ, võ công so với trước lợi hại nhiều lắm, thân thể nhảy một cái, bay lên không xoay ba trăm sáu mươi lăm độ, nhẹ nhàng tránh được công kích của vòng tay liên hoa, cũng trong lúc này nàng giơ tay lên, một con rắn xanh bóng bẩy xuất hiện sau đó quất một cái, con rắn kia lại thành vũ khí của nàng, thẳng tắp giống như thanh kiếm, đầu lưỡi huyết hồng đánh thẳng qua đây.